Nơi Mặt Trời Chiếu Rọi

Chương 27: C27: Chương 27




Kẹo muộn

*

"Cho nên, hôm nay chị không đi tìm Truyền Vũ sao?" Khương Dư Sanh không khỏi nhíu mày.

Dưới ánh sáng vàng ấm áp, vẻ bất mãn, hờn giận đầy sắc bén, lạnh lùng ngập trong mắt nàng. Ý cười của Bạc Tô dần nhạt đi.

"Có." Cô nói: "Chị từ Thính Phong đến đây."

"Thì?"

"Chị không liên lạc với em ấy được. Em ấy chặn chị trên cả điện thoại lẫn WeChat. Hôm nay chị đã đến Thính Phong vài lần, quầy lễ tân đã nói với chị vài lần rằng cô ấy không có mặt."

Cô không còn cách nào, cứ đợi mãi ở sảnh rất lâu.

Không biết có phải do Trang Truyền Vũ chỉ dẫn hay không, mà lễ tân đã lâu không chào đón cô ngồi ở sảnh, trong lúc cô đang đợi, người đó đi tới, lịch sự mời cô rời đi, nói rằng họ lo nếu bị người khác nhận ra sẽ gây nguy hiểm cho an toàn cá nhân của cô, họ không chịu trách nhiệm được.

Khương Dư Sanh: "..."

Sự từ chối của Truyền Vũ là điều hiển nhiên. Nàng mím môi, do dự không biết có nên nói thẳng không: "Sau đó thì sao? Kế hoạch của chị là gì? Truyền Vũ không thể cho chị thuê nhà được. "

Việc thuê phòng làm việc của nàng và Trì Kỳ để ở cố định càng khó hơn. Điều này không giải quyết được gì cả.

Nàng sẽ cho phép cô ở lại nhiều nhất là một đêm nữa.

Liếc mắt, nàng thoáng nhìn thấy khu vực ăn uống dành cho khách hàng cách Bạc Tô không xa. Có một bàn khách ăn xong, đang đứng dậy, chắc họ sẽ sớm đi đến đây.

Khương Dư Sanh đành phải ngừng nói, thỏa hiệp: "Chúng tôi còn chưa tới giờ đóng cửa. Tôi đưa chìa khóa cho chị, chị về trước đi."

Nàng mở ngăn kéo, định lấy chìa khóa, nhưng Bạc Tô đã ngăn lại: "Không cần, chị đợi mọi người đi cùng. "

Cô nghiêng đầu, nhìn về phía cuối cầu thang rồi hỏi: "Trên lầu có phòng không? Chị có thể lên lầu đợi."

Khương Dư Sanh hơi giật mình, Bạc Tô giải thích: "Mọi người vẫn chưa về, một mình chị vào cũng không hay lắm."

Khương Dư Sanh: "..."

Lúc này cô chợt tỏ ra lịch sự và quan tâm đ ến tâm trạng của người khác.

Quả nhiên, bàn khách cách đó không xa cũng đi về hướng này, Khương Dư Sanh sợ cô lại bị nhận ra, kiếm chuyện nên không lãng phí thời gian nữa: "Các ghế ở tầng hai đều có sẵn, chị có thể ngồi bất cứ chỗ nào mình thích."

"Ừm, em cứ bận trước đi." Bạc Tô cũng chú ý đến đám đông đang đến gần, cô khẽ gật đầu, xách túi đựng máy tính, hơi cúi đầu, đi ngang qua những khách hàng đang đến, thản nhiên bước lên lầu.

Khách hàng đã đến đúng như mong đợi sau khi cô rời đi.

"Người vừa đi ngang qua không phải là người nổi tiếng trên mạng sao? Mái tóc và dáng người của cô ấy rất tuyệt, cảm thấy rất xinh đẹp." Một số cô gái quay lại nhìn con đường cô đã đi.


Những người bạn đồng hành cười nhạo cô ấy: "Sao vậy, cậu mau chạy lên xem xem."

Cô gái buồn cười: "Vậy cậu không thể nói tôi muốn nhân cơ hội khất chầu này được đâu đấy." Cô ấy thu tầm mắt, không chú ý nữa, lấy điện thoại ra đưa cho Khương Dư Sanh: "Xin chào, tính tiền."

Khương Dư Sanh mỉm cười, trả lời một cách lịch sự.

Sau khi khách hàng thanh toán tiền, nhận món quà nhỏ rời đi, Khương Dư Sanh đứng yên vài giây, cầm lòng chẳng đặng nhìn về phía cuối cầu thang, vô thức siết chặt con chuột.

*

Chín giờ rưỡi, tất cả khách hàng đã rời đi, trước cửa treo một tấm biển【 Đóng cửa kinh doanh】, Khương Dư Sanh kiểm tra cửa sổ, điều kiện vệ sinh ở tầng một, chuẩn bị đi lên tầng hai và tầng ba để kiểm tra, thông báo với Bạc Tô rằng có thể đi rồi.

Tầng hai yên tĩnh, ngoại trừ tiếng bàn phím yếu ớt phát ra từ cuối cầu thang, nhắc nhở sự tồn tại của Bạc Tô nơi tầng trên.

Nỗi lòng Khương Dư Sanh bề bộn.

Nàng có thể cảm nhận được cảm xúc của mình, bắt đầu từ đêm qua, hoặc có lẽ bắt đầu từ sự xuất hiện lặp đi lặp lại của Bạc Tô, giống như một cuộn len bị xé nhiều lần, bày bừa bãi trên đ ĩa, càng lúc càng trở nên lộn xộn theo mỗi lần Bạc Tô xuất hiện, tái diễn.

Không muốn hiểu, không cần hiểu, thậm chí cảm thấy không cần thiết phải quan tâm.

Nàng sợ càng hiểu thì càng rối rắm, càng vướng mắc, sẽ tự nhốt mình trong đó.

Nàng cố làm một người mù, không biết gì, bước lên cầu thang như không có chuyện gì xảy ra. Khi đi ngang qua bức tường bưu thiếp ở góc đầu cầu thang trên tầng hai, dường như nàng đã nhìn thấy điều gì đó chỉ bằng một cái liếc nhìn bình thường.

Giật mình, nàng dừng lại, xoay người, chăm chú nhìn lại.

Không phải ảo giác, dưới ánh sáng mờ ảo, quả thực có một tấm bưu thiếp có hình dáng đặc biệt, trông giống như cuống vé trên tường bưu thiếp, có chữ ký —— Bạc Tô.

Đây không phải là một cửa hàng chuyên về văn hóa và sáng tạo, trên tường bưu thiếp không có nhiều, hầu như toàn là ký tự đen trên nền trắng, vì vậy, tấm bưu thiếp độc đáo với màu sắc tươi sáng này trông có vẻ quá đột ngột và bắt mắt khi treo giữa.

Tim Khương Dư Sanh ngừng đập một nhịp.

Không kiềm chế được, nàng tiến lại gần hơn để kiểm tra. Tấm bưu thiếp hình như là quà lưu niệm từ liên hoan phim tổ chức ở Ô Thành tuần trước, trên đó không có khẩu hiệu hay thông điệp nào viết, chỉ có con dấu kỷ niệm của liên hoan phim và chữ ký vài chữ "Bạc Tô".

Chữ ký rõ ràng, trang nhã, không phải nét chữ thư pháp nghệ thuật mà cô ký tặng người hâm mộ và bạn bè lần trước mà là nét chữ gọn gàng quen thuộc mà nàng đã nhìn thấy vô số lần trên bài kiểm tra, vở bài tập và sách giáo khoa.

Hàng mi của Khương Dư Sanh run lên.

Nàng giơ tay lên, vô thức muốn chạm vào hai chữ đó, gần như chạm vào nhưng cuối cùng lại dừng lại.

Bạc Tô nhớ rõ ràng mọi chuyện, nhưng trong hai năm đó, dường như chẳng nhớ gì cả.

Như những chiếc quạt hương bồ sau mùa hè oi bức, những chiếc chăn ấm áp sau một mùa đông khắc nghiệt, những làn gió nhẹ thổi sau khi than hồng đã nguội, những viên kẹo đến muộn đã qua thời kỳ trân trọng, không thể cho vào miệng, không thể nuốt vào. Vậy còn có ý nghĩa gì nữa ngoài việc tăng thêm nỗi buồn đâu?

Khương Dư Sanh siết chặt đốt ngón tay, thả tay xuống, đứng yên mấy giây rồi quay người, mặt không biểu cảm tiếp tục lên lầu.


Ở chiếc bàn cuối cùng cạnh cửa sổ phía bên phải tòa nhà, Bạc Tô tháo khẩu trang ra, một tay chống cằm, tay còn lại trượt trên bàn phím cảm ứng của máy tính xách tay, vẻ mặt rất tập trung, như thể đang làm việc.

Khương Dư Sanh đứng nơi xa, ánh mắt nhìn cô vài giây, sau đó dời đi, gõ gõ lên tấm gỗ trang trí bên tường, nhắc nhở: "Có thể đi rồi."

Bạc Tô nghe thấy tiếng động, lập tức ngẩng đầu lên, bất giác nhướng mày, nở nụ cười nhẹ đồng ý: "Ừm, chị dọn chút rồi đi ngay."

Nói xong, cô đóng máy tính, đứng dậy.

Khương Dư Sanh gần như bị nụ cười của cô làm ngẩn ra, sau đó thản nhiên nói: "Không sao đâu, chị đừng gấp, tôi còn lên lầu kiểm tra lại nữa."

Bạc Tô: "Được rồi, vậy chị dọn xong sẽ xuống lầu." Động tác cô không chậm lại, cất máy tính vào túi đầy gọn gàng.

Khương Dư Sanh gật đầu, không nói gì, xoay người đi thẳng về phía tầng ba.

*

Gần mười giờ, mọi người thu dọn đồ đạc, cùng đi bộ về nơi ở.

Gió hè thổi qua, người thưa thớt, tiếng sóng yếu ớt, Bành Đảo dường như đã trở thành hòn đảo yên bình trong ký ức.

Không biết do vô tình hay cố ý, Khương Dư Sanh và Bạc Tô đều đi phía trước, trong khi Trì Kỳ, Chung Hân, Hàn Nhiễm và Trịnh Vân đều tụt lại phía sau, để lại cho các nàng đủ khoảng trống.

Thỉnh thoảng sẽ có tiếng cười yếu ớt từ phía sau, nhưng phía trước lại im lặng.

Khương Dư Sanh cũng không có nhiều ý muốn nói chuyện, Bạc Tô thỉnh thoảng mở ra chủ đề, Khương Dư Sanh chỉ đáp lại mấy câu, lập tức kết thúc chủ đề, không cho cô cơ hội mở rộng.

Đi được một quãng đường dài, cuối cùng Bạc Tô cũng nói vào trọng tâm: "Tối hôm qua phiền mọi người rồi."

Khương Dư Sanh bình tĩnh tiếp nhận: "Ừ."

Bạc Tô nói: "Tối nay chị sẽ ở lại với chị Già Hòa, thu dọn hành lý xong sẽ đi ngay."

Khương Dư Sanh sửng sốt.

Nàng thoáng dừng lại, ghé mắt nhìn Bạc Tô xác nhận: "Chị Già Hòa?"

Bạc Tô gật đầu: "Ừm." Cô giải thích: "Tình cờ ở đó có một phòng ngủ dành cho khách, phòng này còn trống."

Thẩm Già Hòa thuê nguyên một căn biệt thự mở quán cà phê, sống một mình trên cả tầng ba, thật sự dư dả rất nhiều.

Nhưng Khương Dư Sanh không khỏi lo lắng cho Trang Truyền Vũ.

Nàng có thể tưởng tượng Trang Truyền Vũ sẽ giận đến mức nào khi biết được chuyện này.


Nàng không thể không hỏi thêm một câu nữa: "Đêm nay hay sao?"

Bạc Tô nói: "Chị thuê rồi."

Khương Dư Sanh: "..."

"Chị..." Nàng muốn nói điều gì đó để thuyết phục cô rời đi, nhưng khi mở miệng lại không thể hình thành từ thích hợp.

Lý do cô đến Bành Đảo là để ngủ một giấc. Cô thuê một căn nhà dựa trên mối quan hệ giữa cô và chủ nhà. Dường như dù có nói gì thì cũng bị nghi ngờ là đa cảm, tự cho mình là đúng, không phù hợp và không có tư cách. Cho nên cuối cùng chỉ có thể im lặng.

Bạc Tô không nói có hủy tiền thuê tầng trên hay không, Khương Dư Sanh cũng không hỏi.

Sự im lặng lại rơi xuống giữa hai người họ.

Trong không khí chỉ có tiếng bước chân, một lúc sau, Bạc Tô lại chủ động hỏi: "Sao lại nghĩ đến việc phục vụ ăn uống?"

Trong trí nhớ của cô, Khương Dư Sanh chưa bao giờ vào bếp mấy lần, từ nhỏ cũng chưa bao giờ tỏ ra có hứng thú đặc biệt với việc nấu nướng.

Khương Dư Sanh lời ít ý nhiều: "Có duyên thôi."

Bạc Tô không lùi bước, hỏi: "Vậy tại sao em lại nghĩ đến việc quay lại Bành Đảo?"

Khương Dư Sanh im lặng một lúc rồi đáp: "Bởi vì thích hợp."

Có một thời gian, lượng hành khách đến Bành Đảo giảm mạnh, nhiều cửa hàng trên đảo đóng cửa, để cho thuê, nhiều cửa hàng được ưu đãi về giá thuê, đó cũng là thời điểm nàng mới bước chân vào thị trường.

"Hơn nữa, Truyền Vũ ở đây, Trần Thự ở đây, còn có rất nhiều bạn bè cũng ở đây."

Dù thế nào đi nữa, Bành Đảo đã từng là thiên đường của nàng, là nơi lưu giữ khoảng thời gian hạnh phúc nhất của nàng.

Nhưng nàng không muốn nói câu này với Bạc Tô.

Trần Thự.

Bạc Tô lặp lại cái tên này trong lòng, bóng dáng chàng trai trẻ nán lại trước cửa biệt thự cùng một lá thư và một bông hoa rất lâu trước khi rời khỏi Bành Đảo hiện ra trước mắt cô.

Cô vô thức cau mày: "Bây giờ cậu ấy cũng ở Bành Đảo phải không?"

"Ừm, thỉnh thoảng sẽ về."

"Đang làm gì thế?"

"Thành lập chuỗi cửa hàng trà sữa." Khương Dư Sanh nở nụ cười nhẹ, thật lòng vui mừng vì thành tích của bạn mình.

Bạc Tô nhìn, đôi môi đỏ mọng mím chặt, đầu ngón tay trái cầm túi đựng máy tính chuyển sang màu xanh trắng, không nói thêm nữa.

Cũng may chỗ ở chỉ cách vài bước chân nên sự im lặng giữa hai người cũng không đến mức khó xử.

Khương Dư Sanh mở cửa, dẫn Bạc Tô lên lầu, đi vào, sau đó nhìn cô kéo vali ra, cảm ơn, tạm biệt, đi ra ngoài rồi bước xuống cầu thang.

Ngoài những lời nói lịch sự xa cách, nàng không nói một lời không cần thiết nào với Bạc Tô.


Sau khi Bạc Tô rời đi, nàng đóng cửa lại, quay lại phòng làm việc.

Trong phòng làm việc, dường như sáng sớm Bạc Tô đã dọn dẹp sạch sẽ, nơi đặt giường gấp sạch không tì vết, giường gấp cũng đã được gấp gọn gàng, đặt lại ở góc khuất.

Chỉ còn lại hương gỗ lạnh lẽo vương vấn trong không khí vẫn còn đọng lại, đại diện cho sự xuất hiện của Bạc Tô.

Khương Dư Sanh có chút mất tập trung.

Trong ký ức của nàng, đã từng có những khoảnh khắc như vậy.

"Chị Tiểu Dư?" Trì Kỳ đột nhiên nghiêng người tới.

Khương Dư Sanh nghiêng người trả lời: "Hửm?"

Trì Kỳ hỏi: "Cô Bạc đi rồi à?"

Thực ra bọn họ đã đụng phải Bạc Tô lúc ra cửa, cô ấy chỉ cố tình hỏi.

Khương Dư Sanh đáp: "Ừm."

Trì Kỳ do dự vài giây, ngập ngừng: "Chị Tiểu Dư, chị... và cô Bạc... ừm..." Dường như cô ấy đang cân nhắc lời nói của mình.

Khương Dư Sanh khẽ mỉm cười, ánh mắt ôn hòa: "Ừm?"

Trì Kỳ rối rắm, lấy hết can đảm hỏi xác nhận: "Có phải trước đây chị và cô Bạc thật sự không quen biết nhau không?"

Ánh mắt Khương Dư Sanh trở nên tĩnh lặng, phủ nhận: "Không phải."

Trì Kỳ đã theo nàng từ năm mười tám tuổi, từ xưởng khuôn mẫu đến Chu Đạo, từ quận Bắc Lộ Thành đến Bành Đảo, gần như nàng đã chứng kiến cô ấy trưởng thành, xem cô ấy như em gái ruột của mình.

Nàng không muốn nói dối cô ấy.

Nàng thú nhận: "Trước đây chị từng thích chị ấy."

Trì Kỳ sửng sốt, hai mắt trợn to, chữ "A" rõ ràng là sắp phát ra trên môi nhưng lại dừng lại.

Khương Dư Sanh nhẹ nhàng cười, hỏi: "Không thể chấp nhận sao?"

Thái độ của nàng bình tĩnh, ánh mắt bao dung, như thể việc cô ấy không thể chấp nhận được là điều mà nàng đã dự kiến.

Trì Kỳ vội vàng lắc đầu: "Không có không có." Cô ấy giải thích: "Chỉ là em không ngờ thôi."

"Vậy... vậy bây giờ thì sao?" Cô ấy thận trọng quan tâm.

Nụ cười trên môi Khương Dư Sanh nhạt dần. Một lúc sau, nàng nói: "Chị không biết."

Nàng không thể tiếp tục lừa mình dối người, bịt tai trộm chuông nữa. Nàng nên đối mặt và thừa nhận, mình vẫn sẽ bị Bạc Tô thu hút, vẫn sẽ động lòng với cô, sẽ bị cô tác động vào cảm xúc.

Nhưng, việc thích một ai đó và không muốn thích người đó nữa, có thể rất giống nhau.

--------

Lời editor: Các bạn đọc xong vui lòng ủng hộ mình bằng nút VOTE, nếu có thể cho mình một LIKE một SHARE một FOLLOW luôn nha cả nhà ơi, xin chân thành cảm ơn các bạn rất nhiều.