Nổi loạn ở địa ngục

Chương 49: - Còn phải bắt bao nhiêu Ma Hiệp?




Lúc này chỉ còn trận đánh tay đôi giữa Hỏa Bối và Trương Tư là vẫn đang chưa phân thắng bại. Hỏa Bối dựa vào cây giáo có tầm sát thương xa hơn so với kiếm nên luôn cố gắng giữ khoảng cách với đối phương càng xa càng tốt, mỗi khi Trương Tư tìm cách tiếp cận thì đều bị đánh chặn từ xa. Nhưng ngược lại Hỏa Bối lại không dám mạo hiểm tấn công về phía Trương Tư vì nhận thấy mỗi cú đánh của đối phương đều rất nhanh và mạnh, nếu cố gắng ra đòn tấn công sẽ rất dễ để đối phương thu hẹp khoảng cách mà đánh lại. Trong khi mục đích chính của Hỏa Bối là cầm chân Trương Tư không cho đuổi theo Hà Tuất, vì vậy trận đánh cứ bị kéo dài mãi. Tuy vậy, càng đánh thì Hỏa Bối càng xuống sức nhanh hơn vì Trương Tư thực sự là một quân nhân lâu năm, đầy kinh nghiệm chiến đấu nên thừa biết phải phân phối sức hợp lý. Đến khi nhận thấy đối thủ có dấu hiệu mệt mỏi, Trương Tư cố tình gia tăng sức mạnh trong từng cú đánh. Hỏa Bối vẫn đỡ được nhưng mỗi lần binh khí chạm nhau, bàn tay cầm giáo của Hỏa Bối lại ê ẩm, dã dời vì dư chấn va chạm. Tốc độ ra đòn của Hỏa Bối cũng chậm dần. Rồi trong một tình huống, khi Hỏa bối quét ngang mũi giáo nhằm giữa mặt Trương Tư, Trương Tư liền đưa kiểm dựng thẳng trước mặt đỡ, tiếp theo Hỏa Bối lẽ ra phải rút mũi giáo lại nhưng động tác lại quá chậm khiến Trương Tư có thời gian lấy tay không cầm kiếm lên kết hợp với thanh kiếm khóa cây giáo lại. Rồi Trương Tư xoay mạnh cây kiếm dễ dàng khiến cây giáo rời khỏi tay Hỏa Bối rơi xuống đất.

Hỏa Bối tỏ ra hoảng hốt, ngược lại Trương Tư khẽ nhếch mép cười mỉm. Rồi thì Trương Tư lại lao tới vung kiếm chém như vũ bão. Giờ thì tình thế lại đảo ngược, đến lượt Hỏa Bối lại bất lợi về tầm sát thương, phải né mũi kiếm của đối thủ và tìm cách áp sát mới tấn công được. Sau một động tác cúi đầu tránh được một cú chém, Hỏa Bối tóm được tay cầm chuôi kiếm của Trương Tư, anh dùng cả hai tay giữ chặt vào đây không để cho Trương Tư dùng kiếm tấn công mình. Nhưng Trương Tư rất tự tin, vẫn chỉ dùng một tay giữ kiếm ghì lại. Ghì một lúc Trương Tư mới đưa tay còn lại lên bóp cổ Hỏa Bối. Hỏa Bối không có cách nào chống đỡ nhưng vẫn không dám buông tay giữ kiếm ra, cứ phải để mặc một tay Trương Tư ngày càng siết mạnh vào cổ. Rồi Trương Tư cứ giữ nguyên tư thế tay như thế dồn trọng lực thân trên đẩy mạnh, Hỏa Bối không còn sức để trụ vững chân nữa, cứ thế bị hắn đẩy lao đi. Đích đến của cú phi thân đã được Trương Tư lựa chọn sẵn, chính là bậc đá khán đài gần nhất. Hỏa Bối chưa kịp hiểu ý định của đối phương thì đầu mình đã đập mạnh vào bậc đá, nghe một tiếng “CỐP”. Cú đập đầu quá mạnh khiến Hỏa Bối tiêu tán hết sức lực, hai tay không còn giữ được kiếm của đối phương nữa, chân thì hoàn toàn trong trạng thái chới với, không có cảm giác. Trương Tư chỉ cần buông tay và Hỏa Bối nằm vật xuống đất, bất động. Trương Tư từ từ cầm kiếm bằng cả hai tay theo tư thế ngược để đâm thẳng một cú thật mạnh từ trên xuống xuyên qua bụng Hỏa Bối. Hỏa Bối chỉ có thể ngóc đầu lên kêu một tiếng “Hự…” rồi gục hẳn.

*

*          *

Đám anh em nổi dậy chạy về phía cổng chính của tường thành. Mặc dù nhìn thấy đội quân đuổi theo có vẻ nặng nề, chậm chạp nhưng các anh em cũng không dám giảm tốc độ tí nào, cứ mải miết chạy. Tới khi cánh cổng hiện ra rõ ràng trong tầm mắt, cũng là lúc họ nhận ra một đội quân đang đứng chắn trước cổng, chờ họ. Thấy vậy cu Zin hô hào:

-          Anh em chú ý, phía trước là cánh cổng cuối cùng rồi, hạ nốt mấy tên kia là chúng ta sẽ tự do. Xông lên!

Cả đội quân cùng hô lên đầy khí thế rồi ra tăng tốc độ lao tới. Tuy nhiên đúng lúc đó, một loạt mũi tên từ phía trước rào rào rơi xuống. Một số người đã kịp né tránh, một số kịp lấy vũ khí gạt tên ra, nhưng một số người thì đã trúng tên ngã xuống. Loạt tên bắn tới như gáo nước lạnh tạt vào khí thế đang hừng hực của đội quân nổi dậy, nhiều người bắt đầu chùn bước, tốc độ di chuyển chậm hẳn. Một loạt tên nữa lại rào rào bắn tới. Cu Zin thấy vậy lại hô to:

-          Các anh em đừng sợ, phải nhanh lên để áp sát chúng.

Loạt tên sau đã không còn gây bất ngờ như loạt đầu, anh em đã né và đỡ chủ động hơn, tuy vậy vẫn có một số người trúng tên nằm xuống. Những người còn lại đều cố gắng lao di chuyển nhanh hơn để áp sát đối phương. Rồi thì sau khi phải chịu một vài loạt tên, quân nổi dậy cũng đã áp sát được tới đối thủ. Tuy nhiên tới gần mới nhận ra, quân địa ngục ở đây cũng được bố trí một đội cầm giáo có khiên giáp đứng trước chứ không phải chỉ có quân bắn cung. Muốn tấn công được vào đội bắn cung thì phải vượt qua đội quân khiên giáp như một bức tường đứng chắn phía trước, trong khi đó đội cung đứng sau vẫn tiếp tục bắn tên chứ đâu có dừng lại. Dẫu vậy không còn cách nào khác, quân nổi dậy vẫn phải điên cuồng lao vào tấn công đối thủ với tất cả sức lực mình có. Sau một hồi giao chiến, thấy quân mình đã thiệt hại khá nhiều mà đội hình đối phương có vẻ không mấy suy chuyển, một người nói với cu Zin:

-          Không ổn. Chúng mạnh quá. Phải rút thôi.

Cu Zin gào lên đáp trả:

-          Rút đi đâu bây giờ? Không có đường lùi nữa đâu. Cố gắng tấn công thôi.

Đúng lúc đó chợt nghe thấy một tràng cười từ phía sau:

-          Ha ha ha! phải đấy, không còn đường lùi đâu. Chỉ còn đường chết thôi. Ha ha ha!

Mặc dù đang giao chiến quyết liệt, mọi người đều ít nhiều phải chú ý tới vị trí vừa phát ra tiếng cười. Đó chính là Lê Vinh đang dẫn theo một đội quân từ đằng sau tiến đến. Quân nổi dậy hoang mang, ngơ ngác nhìn nhau. Lê Vinh lại quát:

-          Còn không mau buông vũ khí đầu hàng?

Quân địa ngục đang giao chiến liền tìm cách lùi lại thủ thế, đội bắn cung đằng sau cũng lùi lại dương sẵn cung ngắm nhưng không bắn nữa. Quân nổi dậy đứng lại nhìn quanh, thế trận đã quá rõ ràng, quân số và sức mạnh đều quá chênh lệch, lại bị kẹp giữa hai đầu, không còn đường thoát nữa. Họ lần lượt hạ vũ khí, buông tay đầu hàng.

Lê Vinh lại cười to:

-          Ha ha ha! ngoan lắm! Mau đưa tên Ma Hiệp ra đây!

Cung Đội Trưởng là người bước khỏi đội hình quân địa ngục, đi vào giữa hàng người đối phương đang buông vũ khí đứng im. Hắn vừa đi vừa chửi bới, đẩy người nọ, kéo người kia, một hồi cũng lần lượt túm cổ ba người mặc đồ của Ma Hiệp đưa ra đứng trước mặt Lê Vinh. Hắn đạp chân cho ba người cùng quỳ xuống, rồi quay ra kính cẩn nói:

-          Thưa Đô Đốc, chỉ có ba tên này mặc đồ Ma Hiệp thôi ạ.

Lê Vinh nhíu mày hỏi:

-          Sao lại chỉ có ba tên? Vừa rồi rõ ràng thấy chúng đông lắm mà?

-          Dạ, tiểu tướng cũng không hiểu. Hay là bọn chúng đã trúng tên, nằm trên đường đi rồi?

Lê Vinh lắc đầu:

-          Không đâu. Nếu thế chúng sẽ cõng nhau chạy tới đây cả thôi.

Ba người này chính là cu Zin và hai người trinh sát. Cu Zin nhìn thẳng vào mặt Lê Vinh cười lớn:

-          Ha ha ha! Các ngươi còn muốn tìm ai nữa? Ta chính là Ma Hiệp đây. Không phải các ngươi chỉ cần bắt được Ma Hiệp là đủ lãi to rồi à?

Lê Vinh bước tới túm ngực cu Zin quát hỏi:

-          Mày... Mày chính là kẻ cầm đầu ư?

Cu Zin vẫn cười tươi nói:

-          Không dám. Ta không có sở thích cầm cái đầu người đi qua đi lại đâu. Hì hì hi! Còn nếu ngươi hỏi ai là thủ lĩnh quân nổi dậy thì chính là ta đây.

Lê Vinh cau mày tức giận đẩy mạnh cu Zin ngã xuống đất nói:

-          Mất dạy! Chết đến nơi rồi còn giễu cợt. Tưởng hay lắm hả? Còn mấy tên mặc đồ Ma Hiệp nữa đâu? Nói mau!

Cu Zin nằm dưới đất vẫn ngẩng mặt lên tươi cười đáp:

-          Ha ha! Ông bắt được tới ba Ma Hiệp là lĩnh thưởng được gấp ba lần rồi, còn thấy chưa đủ sao mà còn hỏi thêm Ma Hiệp nào nữa?

-          Hừ, còn cười được nữa hả? Bay đâu! Trói hết bọn chúng lại, đưa về phòng giam!

Bọn lính vâng lệnh lần lượt trói hết đám quân nổi dậy lại. Trong khi đó Lê Vinh cứ đứng im nhăn mặt suy nghĩ. Chợt hắn hét lên:

-          Không đúng rồi. Cái thằng nhăn nhở này chắc chắn chỉ là vật thế thân. Tên Ma Hiệp thật chắc chắn chuồn mất rồi. Bay đâu, mau đuổi theo!

Cung Đội Trưởng thấy vậy hỏi:

-          Đô Đốc, chúng ta quay lại đường cũ tìm ư?

Lê Vinh tỏ ra sốt ruột, vừa hô hào vừa nói:

-          Không thể nào. Nếu chúng quay lại thì ta đã gặp rồi. Ta nghĩ là chúng đã rẽ theo đường khác mà ta không biết thôi. Bay đâu, mau chạy dọc theo bức tường thành này tìm xem. Nhất định chúng phải qua bức tường này mới ra ngoài được.

-          Dạ, vậy hay là Đô Đốc cứ để tiểu tướng đưa đám tù nhân này về phòng giam được không ạ?

Lê Vinh gật đầu, giao cho đám lính cung đưa tù nhân về phòng giam còn hắn dẫn đội quân của mình chạy dọc bức tường thành để tìm đám người Ma Hiệp.

Thực ra kế hoạch giải cứu Tiểu Văn của đám người Lính Đen đặt ra không có tính đến chuyện giải cứu thêm các tù nhân khác, chỉ khuấy động họ nổi bạo động để cứu được Tiểu Văn thôi. Vì thế, khi cứu được Tiểu Văn ra là họ lập tức rút lui. Khi đột nhập vào qua bức tường thành họ đã đánh hạ một cái tròi canh và để người của mình đứng thế vào đó, lúc quay ra chỉ nhằm tới vị trí tròi canh đó mà trèo ra ngoài. Tuy nhiên ngay sau khi mọi người rút đi thì cu Zin đã nghĩ ra rằng cần phải đánh lạc hướng quân địa ngục nếu không có thể bị truy đuổi sẽ rất khó thoát được. Vì thế cu Zin mới dẫn đám tù nổi dậy chạy về hướng cánh cổng thành, quyết định hy sinh bản thân, làm mồi nhử để cho những người khác thoát đi được thuận lợi. Lê Vinh chủ quan nghĩ là đã vây bắt được đối phương, giờ bắt được hết rồi mới phát hiện ra là đã để xổng mất con mồi quan trọng nhất. Ông ta dẫn quân chạy hộc tốc dọc theo tường thành để tìm kiếm, nhưng đã là quá muộn.

Ma Hiệp và những người bạn của mình có thực sự thoát được khỏi địa ngục hay không? Cuộc chiến của quân nổi loạn với quân địa ngục sẽ còn diễn biến như thế nào? Địa ngục còn có những bí ẩn gì chưa được khám phá hết? để giải đáp những thắc mắc này, xin mời quý độc giả hãy đón đọc tập 2 của bộ truyện sẽ được ra mắt trong thời gian sắp tới.

HẾT TẬP 1