Nổi loạn ở địa ngục

Chương 44: - Nổi lửa




Tiểu Văn trong bộ dạng một linh hồn mờ ảo, vật vờ được đưa vào một phòng giam cực hình. Anh đã tính trước, sau cuộc nổi dậy, phần lớn các linh hồn không thoát được bị đánh cho nằm gục khắp mặt đất sẽ được quân địa ngục đến dọn dẹp. Những linh hồn có sức mạnh dễ dàng bị nhận ra do bề ngoài đen sạm, nhìn rõ nét, chắc chắn thì sẽ bị đưa đến các công trường khai thác đá có nhiều lính quản chế hơn. Những linh hồn mờ ảo được xác định là không có sức mạnh thì sẽ được đưa về các khu tra tấn cực hình để tiếp tục bóc lột năng lượng. Nhưng họ không được đưa về cùng một phòng giam vì lo ngại họ sẽ cùng nhau tụ tập tiếp tục bàn tính nổi loạn nên phải được chia thành từng nhóm nhỏ để đưa về nhiều phòng giam khác nhau. Nhưng điều đó càng thuận lợi cho ý đồ của Tiểu Văn vì mỗi người này sẽ đóng vai trò tuyên truyền thông tin tới các phòng giam khác để cả cái ngục này biết về cuộc nổi loạn và nuôi dưỡng tinh thần phản kháng. Sau khi về phòng mới, Tiểu Văn nhìn quanh thấy toàn là các linh hồn mờ ảo. Đợi cho đám Tiểu Sa, Đại Sa đi khỏi, Tiểu Văn đi về phía góc phòng phía trong, hô to để lôi kéo sự chú ý:

-          Chú ý! Tất cả chú ý!... Qua đây!... Qua hết đây!

Đám linh hồn xung quanh bắt đầu nhìn về phía Tiểu Văn, những tiếng xôn xao bắt đầu rộ lên. Tiểu Văn tiếp tục hô to:

-          Ta chính là Ma Hiệp đến đây để giải phóng mọi người. Vừa rồi ta cũng đã phá rất nhiều phòng giam, cứu hàng nghìn anh em đưa về căn cứ ngoài rừng đá, nếu mọi người ở đây muốn thoát khỏi những cực hình này thì hãy theo ta nổi dậy tự giải phóng mình.

Những tiếng xôn xao lại tiếp tục ngày càng lớn hơn:

-          Ma Hiệp! Ma Hiệp kìa!

-          Thật sự có Ma Hiệp à?

-          Đúng rồi đấy. Vừa rồi có hàng nghìn người đã thoát ra được rồi đấy. Vì thế nên bọn quỷ mới càng ngày càng quản lý chặt hơn.

-          A! đúng là Ma Hiệp rồi. Trận nổi loạn vừa rồi tôi cũng được tham gia, đã gặp anh rồi. Thì ra anh vẫn ở đây cứu chúng tôi à?

-          A thì ra anh chính là Ma Hiệp. Cuối cùng thì chúng tôi cũng được gặp anh. Được cứu rồi.

-          Có thật Ma Hiệp không vậy? ở đây có mấy người từng gặp Ma Hiệp rồi?

-          Khó nói lắm. Ma Hiệp sao mà nhìn yếu xìu vậy?

Chờ cho mọi người tập trung cao độ, Tiểu Văn lạnh lùng gồng mình, hét lên một tiếng rồi biến đổi hình dạng bên ngoài thành một bộ dạng hoàng tránh, uy nghi của Ma Hiệp. Đám người xung quanh thấy vậy đều há hốc, trầm trồ:

-          Ồ biến hình rồi. Biến thành Ma Hiệp rồi kìa.

-          Oa, đúng là Ma Hiệp thật rồi. Chúng ta được cứu rồi.

-          Hoan hô, bà con ơi! Cùng Ma Hiệp nổi dậy thôi!

Ma Hiệp giơ tay ra xung quanh để giữ trật tự. Khi những tiếng hô hoán xung quanh lắng xuống anh mới bình tĩnh nói:

-          Các anh em hãy bình tĩnh. Ta đúng là Ma Hiệp đã đến đây để giải phóng mọi người. Nhưng cũng giống như đã làm ở những chỗ khác, ta không thể một mình đánh lại cả một đội quân địa ngục mà phải nhờ tới sức mạnh đoàn kết của chính các anh em. Các anh em phải tự mình nổi dậy để giải phóng mình. Và muốn làm thế các anh em phải cố gắng luyện tập để có sức mạnh. Ta đến đây chính là để chỉ dạy cho các anh em các phương pháp luyện khí công. Chỉ cần học được khí công thì các anh em sẽ không còn là những linh hồn vật vờ nữa mà sẽ có sức mạnh để tự quyết định lấy tự do, mạng sống của mình.

Đám đông xung quanh trở lên cực kỳ hào hứng:

-          Đúng đấy. Anh em phải học khí công thôi.

-          Phải rồi. Có sức mạnh chúng ta sẽ không sợ lũ quỷ nữa.

-          Có Ma Hiệp đến đây chỉ dạy thì tốt quá rồi. Chúng ta sẽ thành cao thủ hết. Ha ha ha!

Vậy là từ đó Tiểu Văn chỉ dạy khí công cho tất cả mọi người trong phòng giam đó. Không những thế anh điều hành hoạt động của tất cả các linh hồn trong phòng để mọi thứ diễn ra thật tự nhiên, không để bọn quỷ nghi ngờ gì. Bản thân anh thì cũng luôn biến hình dạng bên ngoài của mình trở thành mờ ảo để hòa vào đám đông. Phòng giam này toàn là những người không có chút căn bản sức mạnh nào nên đào tạo rất lâu. Tổng cộng mấy nghìn người được dạy mà mất cả tháng trời mới có hơn chục người có chút sức mạnh. Thế nhưng một ngày, tự nhiên xuất hiện một đội mấy tên quỷ đột nhiên ập vào phòng. Chúng soi mói, dò xét từng người. Rồi chúng bắt tất cả những người vừa luyện được chút khí công đi hết. Nghe cách chúng nói thì có lẽ những người này sẽ được đưa đi lao động khổ sai để tránh khả năng ở đây tập trung nổi loạn. Rõ ràng là bọn quỷ đã đề cao cảnh giác, chúng không những tách hết những người có sức mạnh đi quản chế đặc biệt mà còn thường xuyên lập lại hành động sàng lọc này. Như vậy là việc nổi dậy bây giờ sẽ rất khó rồi. Mà đã cảnh giác cao độ như vậy ắt hẳn là chúng cũng đã gia tăng thêm quân số bảo vệ ngoài hành lang và cả bức tường thành nữa, những vị trí đó vừa rồi đã lộ rõ sơ hở vì lực lượng quân bảo vệ quá mỏng. Giờ phải làm thế nào bây giờ?

Thời gian sau đó, Tiểu Văn vẫn phải tiếp tục kiên nhẫn truyền dạy khí công cho mọi người trong ngục. Và để tránh bị truy bắt như lần trước, Tiểu Văn dạy luôn cho mọi người cách điều khiển hình dáng bên ngoài để che dấu sức mạnh của mình. Mặc dù đây là một việc rất khó khăn vì thông thường phải là những người luyện khí công tới mức cao rồi mới có thể vận dụng khí công để thay hình đổi dạng. Nhưng tình thế này buộc mọi người phải nỗ lực vượt bậc để vượt qua nghịch cảnh. Dù là khó thì mấy nghìn người cùng luyện cũng sẽ có những người luyện được. Kết quả là thời gian luyện tập kéo dài hơn rất nhiều so với dự kiến, nhưng rồi cũng đến lúc có thành tựu, khoảng hơn một trăm người đã đạt tới mức có thể chiến đấu được mà không bị bọn quỷ phát hiện. Đồng thời trong khoảng thời gian chuẩn bị lâu như thế, Tiểu Văn cũng đã nghĩ được ra một kế sách có thể là khả thi để phá vỡ hàng phòng vệ của bọn quỷ.

Đến ngày hành động. Ma Hiệp quán triệt tinh thần chung của lần hành động này là phải thật thần tốc. Trong phòng giam thì bọn quỷ vẫn chỉ bố trí hai tên Tiểu Sa và Đại Sa nên không mất quá nhiều thời gian để hạ hai tên này. Ngoài hành lang thì vẫn là những tên tốt đen, tốt đỏ, dù được bố trí mật độ gác dày đặc hơn nhưng sức chiến đấu của chúng cũng yếu đuối nên không thể cản đường quân nổi dậy. Vấn đề là những tên gác này được bố trí mật độ khá dày nên đã dễ dàng truyền tin báo động tới lực lượng phòng vệ chủ lực. Nhưng việc này cũng không nằm ngoài dự liệu của Ma Hiệp, vì theo quan sát của lần nổi dậy trước thì quân bảo vệ chủ lực được bố trí nằm chờ ở khu vực đầu hành lang, gần cửa vào địa ngục, có lẽ ở đó có thiết kế một phòng lớn để chúng đóng quân. Khi có báo động, quân chủ lực sẽ phải mất một khoảng thời gian mới có thể tập hợp và trang bị sẵn sàng, lại mất một khoảng thời gian nữa để di chuyển đến điểm có báo động. Không giống như lần trước, Ma Hiệp chỉ đạo anh em không quá ham đi phá cửa các ngục khác để cứu thêm nhiều người, chỉ phá thêm ba cửa ngục rồi quay ra hành lang ngay để sẵn sàng chạy về phía rừng đá. Và lần này ngoài việc thu nhặt những đồ sắt để làm vũ khí, Ma Hiệp còn chỉ đạo anh em thu nhặt tất cả các thứ đồ gỗ có thể lấy được, càng nhiều càng tốt để vác đi theo. Một điểm khác nữa là lần này Ma Hiệp cho các anh em đã luyện được khí công chạy trước, vác theo các đồ gỗ và vũ khí, bản thân Ma Hiệp cũng để nguyên bộ dạng bên ngoài mờ ảo, nhợt nhạt để hòa lẫn vào tốp người chạy đầu tiên.

Quả nhiên sau khi chạy được một quãng đường thì đã thấy đội vệ binh địa ngục đuổi theo phía sau. Quân số bọn chúng có khoảng 300 tên. Chúng chạy rất nhanh nên không khó để đuổi kịp những người yếu nhất đang chạy cuối đoàn. Gặp ai chúng vung giáo, vung kiếm chém tới đó. Nhưng số lượng người nổi dậy lên tới mấy nghìn nên chỉ chém không cũng rất mất thời gian vì thế tốc độ di chuyển của quân địa ngục không thể nhanh được. Trong khi đó Ma Hiệp và những người có sức mạnh đi đầu đoàn thì đang di chuyển rất nhanh, chẳng mấy chốc đã tới vị trí cây cầu cuối cùng bắc qua sông dung nham. Ma Hiệp hô hào anh em băng qua cầu rồi đứng lại ở đầu cầu bên kia. Những người không có sức mạnh di chuyển chậm hơn nhưng rồi cũng lần lượt đến được cây cầu, những người này được chỉ dẫn cứ chạy về hướng bức tường thành. Ma Hiệp căng mắt theo dõi đoàn người qua cầu cũng như đám lính đang đuổi theo phía sau, trong lòng mong mỏi càng đông người nhanh chóng qua được càng tốt. Cho đến khi thấy đám lính kia đuổi gần tới nơi, Ma Hiệp hô to:

-          Anh em, ném hết đống gỗ xuống sông! Ném vào giữa gầm cầu ấy!... Ném hết đi!

Lập tức các anh em đang cầm những thanh gỗ được tháo ra từ những dụng cụ tra tấn, vũ khí, cánh cửa ném hết xuống sông. Dòng sông dung nham nóng chảy như một con thú đói mồi vớ được thức ăn, nhanh chóng nuốt lấy những mảng gỗ. Lửa bùng lên ngày một cao. Khi những ngọn lửa bắt đầu bốc lên tới thành cây cầu đá, những người đang tìm cách băng qua sông bị cản bước vì không chịu được sức nóng, họ bị đẩy lùi lại tạo ra một khoảng giãn cách với đống lửa. Trong khoảnh khắc đó, Ma Hiệp lựa đúng lúc lửa vừa trùng xuống đôi chút liền nhảy trở lại đầu cầu bên kia. Các anh em có sức chiến đấu đứng bên kia đầu cầu thấy vậy đều hoảng hốt gọi:

-          Thủ Lĩnh! Thủ Lĩnh làm gì vậy?

-          Sao Thủ Lĩnh trở lại bên đó vậy?

-          Thủ Lĩnh qua đây nhanh đi không lửa cháy to không chạy được đâu!

Đáp lại, Ma Hiệp hét:

-          Các anh em, đừng lo cho ta, hãy đi đi!... mau chạy nhanh đi còn dẫn đường cho những người đã qua cầu!

Những người kia vẫn đứng gọi:

-          Không. Không có Thủ Lĩnh chúng tôi không đi được.

Ma Hiệp tiếp tục hét lên quả quyết:

-          Không nói nhiều nữa. Đi mau không thì không kịp!... Bọn chúng đuổi đến bây giờ… Ta đã có cách, không phải lo.

Rồi Ma Hiệp cầm hai cây đinh ba đã chuẩn bị sẵn, đó là hai cây đinh ba đã lấy được của đám Đại Sa khi phá ngục, lần lượt cắm mạnh vào giữa đống lửa tạo thành một rào chắn ở giữa cây cầu. Chẳng mấy chốc ngọn lửa bốc cao ngùn ngụt nung nóng đỏ cả hai cây đinh ba khổng lồ này. Với rào chắn này, kẻ nào to gan đến mấy cũng không dám liều mạng nhảy qua đống lửa để qua cầu nữa. Thấy vậy đám anh em ở bên kia cầu mới nghe lời Ma Hiệp tập trung chạy về phía bức tường thành. Phía bên này, còn khoảng một phần ba số linh hồn nổi dậy không thể qua cầu, họ bị đống lửa lớn đẩy lùi lại, tạo thành một đám đông ùn ứ, hỗn loạn. Ma Hiệp vẫn giữ hình dạng bề ngoài nhợt nhạt, cố hòa mình vào đám đông. Mục đích của anh là sẽ lại giả vờ bị đánh gục nằm lại đây để quay trở về phòng giam châm ngòi cho những cuộc nổi dậy tiếp theo.

Tuy nhiên, có một điều Ma Hiệp không ngờ tới, dẫn đầu đám lính truy đuổi đoàn người, ngoài hai tên Pháp Quan còn có một kẻ đã quen mặt anh, đó chính là Trương Tư. Trương Tư vừa băng lên vừa chém người rất nhanh, khi đống lửa trên cầu bốc lên dữ dội thì hắn đã tiến đến khá gần cây cầu dù phần lớn quân lính của hắn vẫn còn ở phía sau khá xa. Hình ảnh của Ma Hiệp thấp thoáng đứng gần đống lửa không qua mắt được Trương Tư, dù bề ngoài Ma Hiệp chỉ như một linh hồn mờ ảo nhưng Trương Tư vẫn nhận ra ngay người mà hắn đã quen mặt. Hắn khẽ mỉm cười tự nói:

-          Á ha, thì ra ngươi đúng là Ma Hiệp hả? Lần này đoán xem ai đã bắt được ngươi nào?

Rồi Trương Tư tích cực ra tay nhanh hơn và tập trung theo một hướng để tìm cách khoan sâu vào đám đông nhằm tiến nhanh về phía Ma Hiệp. Có ba tên lính cầm giáo đứng gần Trương Tư cũng tiến lên nhanh theo sát sau lưng hắn. Tới khi đã tới khá gần thì tốc độ của hắn bị chậm lại vì ở đây đám đông tập trung với mật độ dày hơn và di chuyển hỗn loạn hơn. Sốt ruột, Trương Tư quay sang giằng lấy cây giáo của tên lính ở bên cạnh phi thật mạnh về hướng Ma Hiệp. Cây giáo lao đi vun vút, gặp người nào đâm xuyên qua người đó. Ma Hiệp lúc đó đang chen lấn trong đám đông để tìm đến vị trí có thể chiến đấu, tự nhiên anh cảm thấy giữa những tiếng la hét huyên náo xung quanh lại xuất hiện một loạt những âm thanh đồng điệu từ một phía khiến anh khẽ đánh mắt về hướng có nghi ngờ. Cảm giác của Ma Hiệp không sai, bởi loạt âm thanh đồng điệu đó chính là những tiếng kêu gần như cùng lúc của một loạt linh ồn bị đâm xuyên trên đường đi của cây giáo đang nhắm vào anh. Cái đánh mắt sang đúng lúc giúp anh có phản xạ kịp thời, xoay mình tránh được mũi giáo. Cây giáo đó không đâm trúng được Ma Hiệp nhưng nó đã khiến cho một lượng người khá lớn nằm xuống tạo ra một khoảng trống dài như cái rãnh dẫn thẳng từ chỗ Trương Tư tới Ma Hiệp. Nhìn thấy cái rãnh đó Trương Tư lập tức lao vút tới, vung kiếm nhằm thẳng Ma Hiệp mà chém, miệng thì hô lớn:

-          Ma Hiệp, ta nhận ra ngươi rồi nhé. Đừng hòng chạy thoát.

Ma Hiệp lúc đó không có vũ khí gì trong tay, thấy Trương Tư đánh tới vội vàng né sang một bên tránh được nhát chém. Trương Tư thuận đà tấn công, cứ vung kiếm đánh tới liên tiếp. Ma Hiệp buộc phải liên tục né tránh rất vất vả, không có cách gì phản đòn lại. Rồi trong một tình huống vất vả né tránh, Ma Hiệp bị hở sườn, để cho Trương Tư đạp trúng, ngã lăn lộn xuống đất. Xung quanh thì vẫn quá đông người nên khi ngã ra cách xa Trương Tư một khoảng, Ma Hiệp liền vận sức lăn thêm mấy vòng nữa để lẩn vào đám đông, tìm cách chạy. Thấy chiếm được thế thượng phong dễ dàng, Trương Tư ngửa mặt lên trời cười ngạo nghễ:

-          Ha ha ha, ta chẳng hiểu tại sao người ta sợ Ma Hiệp như vậy. Thật ra ngươi cũng chỉ là hạng chuột nhắt, chỉ giỏi chui lủi thôi. Ha ha ha!

Nhưng khi vừa cười xong thì Trương Tư đã phải nghệt mặt ra, không ngờ chỉ vừa ngẩng mặt lên một giây quay lại nhìn đã không thấy Ma Hiệp đâu nữa. Thì ra chỉ trong thời gian chưa đầy một giây ngắn ngủi ấy Ma Hiệp đã nhanh chóng bật dậy và vận công biến đổi hình dáng bên ngoài của mình một chút rồi trà trộn vào đám đông xung quanh. Trương Tư ở đây lại có một mình, không có tên lính nào theo kịp để quan sát giúp nên giờ không biến Ma Hiệp là ai nữa mà tìm. Bực mình, hắn vung kiếm lao về phía trước liên tiếp chém xối xả vào đám đông. Hết lớp này đến lớp kia các linh hồn thi nhau nằm xuống. Cứ sau một lượt chém thì Trương Tư lại ngó xuống mặt những người vừa ngã xuống để xem có chém trúng được Ma Hiệp hay không. Nhưng chém mãi vẫn không thấy. Điên tiết, hắn ngày càng chém nhanh hơn, mở tầm sát thương của mình ra rộng hơn. Bất ngờ tay hắn chợt nhói đau. Cây kiếm trong tay rơi đánh “keng” một tiếng xuống đất. Thì ra trong lúc nóng ruột hắn sinh ra chủ quan, cứ nghĩ đám người kia không ai có sức phản kháng, chém nhát nào là gục hết nhát đó thành ra cứ vung bừa thanh kiếm mà chém qua chém lại cho nhanh, ngờ đâu đúng lúc bất ngờ nhất thì Ma Hiệp lại xuất hiện đánh thật mạnh vào tay hắn khiến thanh kiếm rơi mất. Ngay sau đó Ma Hiệp tung thêm một cú đấm trời giáng nhằm vào một bên mang tai hắn, nhưng cú này thì hắn đã kịp bình tâm lại mà né tránh được. Giờ thì hai người đều đã không còn vũ khí, cuộc chiến trở lên cân bằng hơn. Cả hai lao vào nhau ăn miếng trả miếng liên tiếp. Sau một hồi cả hai đều dính đòn nhiều như nhau, nhưng vì không có vũ khí nên không ai gặp phải những vết thương quá nặng, chỉ bị mất sức rất nhanh. Khi cả hai người đã rất mệt, Ma Hiệp bằng ý chí quyết tâm cao hơn đã quật ngã được Trương Tư xuống đất và dùng hai tay siết chặt vào cổ hắn. Anh gào lên:

-          Ta đúng là Ma Hiệp đây. Ta chẳng có gì đặc biệt cả. Nhưng hôm nay ta sẽ hạ ngươi bằng đôi bàn tay này. YAAA!

Trương Tư quằn quại cố gắng túm hai tay Ma Hiệp để đẩy ra nhưng xem ra có vẻ không phản kháng được nữa. Trong lúc tưởng như Trương Tư đã bị đánh gục tới mười mươi thì bất ngờ hắn luồn tay xuống chân thật nhanh rút ra một thanh đoản kiếm được giấu sẵn trong giầy đâm thẳng vào ngực Ma Hiệp. Khoảng cách quá sát, cú đâm lại quá nhanh nên Ma Hiệp không kịp phản ứng, lĩnh trọn cú đâm. Hai cánh tay đang siết cổ Trương Tư lập tức không còn chút lực tác động nào. Anh từ từ đổ gục xuống. Mãi một lúc sau Trương Tư mới hồi sức, hắn hất Ma Hiệp ra và từ từ chống tay ngồi dậy. Hắn rút thanh đoản kiếm đang cắm giữa ngực Ma Hiệp ra đưa lên trước mặt ngắm nghía, đó chính là thanh kiếm mà tên Khát Máu đã tặng cho Trương Tư. Hắn khẽ mỉm cười, lẩm bẩm:

-          Khà khà! Đúng là kiếm tốt!