Nổi loạn ở địa ngục

Chương 18: - Quật khởi




Ven rừng, một đám khoảng 30 linh hồn khổ sai đang đẽo những tảng đá lớn dưới đòn roi của hai tên quỷ, một tên lùn và một tên cao, hình ảnh thường thấy của những bãi khai thác đá. Đó là một bãi đá ở dưới chân một quả đồi cũng toàn đá. Gọi là quả đồi vì nó thoai thoải và điểm cao nhất cũng chỉ cách mặt đất khoảng 30 mét. Trên đỉnh đồi là một đội lính khoảng 20 tên đang ngồi túm năm tụm ba tán chuyện, hình dung đều giống tên quỷ cao đứng dưới bãi khai thác, mỗi tên đều cầm một cây giáo. Một tên có lẽ là cầm đầu đám lính có hình dạng không khác mấy những tên kia nhưng to cao khoảng gấp rưỡi đang đứng giữa trợn đôi mắt đỏ lòm, hất chiếc hàm với hai chiếc răng lanh cong vút nói:

-          Ê! Chúng mày ngồi đây gác chứ không phải ngồi chơi đâu nhé. Chú ý nhìn xung quanh đi không có Ma Hiệp đến bây giờ.

Một tên lính trả lời:

-          Đội trưởng à! Ngồi đây không biết bao nhiêu ngày rồi có thấy Ma Hiệp, Quỷ Hiệp nào đâu.

-          Đồ ngu! – Tên đội trưởng quát – chẳng nhẽ nó đến lúc nào lại báo trước à? 100 ngày không thấy thì ngày 101 vẫn phải cảnh giác.

-          Nhưng mà ngồi trên này nhìn xuống bốn phía xung quanh cũng toàn đá lởm chởm, nó luồn lách tiến đến gần cũng khó nhìn ra lắm. – một tên lính khác nói lại -  Chúng ta xuống dưới đi tuần quanh đây có khi dễ phát hiện hơn đấy.

-          Không được! – Tên đội trưởng lại gầm lên – Phải giữ cao điểm này, bọn nó đến thì chúng ta từ trên dốc đánh xuống chứ. Mà tao nói cho chúng mày biết, Ma Hiệp giờ không đi một mình đâu, nó đi cả đội thì cũng khó luồn lách lắm, chứ có phải…

Tên đội trưởng còn chưa nói hết câu thì nghe một tên trong đội hét:

-          Có người! Đội trưởng! Ma Hiệp đến!...

Tên đội trưởng cùng cả đám đều chạy lại phía tên lính đang hô hoán và nhìn theo hướng tay hắn chỉ, đúng là bên dưới có hình bóng mấy người đang di chuyển khá nhanh tới gần chân đồi ở phía đối diện bãi khai thác đá, mấy cái bóng cũng chỉ loáng thoáng ẩn hiện sau các mô đá lô nhô nên cũng không nhìn rõ là bao nhiêu người. Tên đội trưởng thấy vậy giơ tay bắc lên miệng hướng xuống bãi khai thác đá gào:

-          Có địch! hai thằng dưới kia gom tù binh lại. – xong hắn quay sang đám lính xung quanh hô: – cả đội sẵn sàng chiến đấu!

Đám lính khoảng hai mươi tên lập tức tập hợp thành hàng ngũ chỉnh tề đứng bên nhau, hướng mũi giáo về phía đối thủ. Rồi theo hiệu lệnh của tên Đội trưởng, đội quân ấy cùng hò nhau lao xuống dưới đúng tầm đội quân đối thủ tiến tới chân dốc, rõ ràng chưa đánh đã thấy đội quân quỷ chiếm ưu thế hoàn toàn.

Yahah!!!!

Chát!

Bịch! Bịch!

Hự

Những tiếng gào thét, đánh đấm đan xen lẫn lộn. Đội quân bên kia đang chiến đấu chỉ có khoảng 10 người, và người chỉ huy, rất bất ngờ lại là Phi Tăng. Giao chiến được một lúc, cảm thấy yếu thế, Phi Tăng hô rút quân, thế là các anh em vừa đánh vừa lùi, lùi càng lúc càng nhanh.

Phía bên kia tên Đội trưởng thấy vậy tỏ ra nghi hoặc, nói:

-          Chúng may cẩn thận! Sao chúng nó có ít thế này mà vừa đánh vừa lùi chắc chắn là có bẫy. Tất cả phải giữ vững đội hình, không tiến nhanh quá!

Cùng lúc đó, bên phía đám linh hồn khổ sai đang được hai tên sai dịch lùa vào bên một vách đá, hai tên sai dịch cầm giáo ngó quanh cảnh giác. Bỗng nghe một tiếng “Vù!” tên lùn có vẻ nhanh nhẹn hơn nhìn sang thì thấy một bóng người áo đen vừa vụt qua cắp mất một linh hồn khổ sai ở phía xa nhất. Hắn cầm giáo lao theo, miệng thì hô:

-          Có địch! Hắn cắp hồn chạy kìa!

Tên cao ngoảnh đầu nhìn thì thấy tên lùn đã đuổi theo sá bóng người kia chạy được cả chục mét. Tên cao không đuổi theo mà đứng lại ngó quanh đề cao cảnh giác. Bỗng từ sau một mô đá, 2 bóng người nhảy ra, một nam một nữ đứng sừng sững trước mặt hắn. Tên quỷ cao hoảng hốt gào lên một tiếng vang khắp Đại Ngàn:

-          Đội Trưởng! địch tập kích phía này.

Hai người vừa xuất hiện chính là Hỏa Bối và Đông Hạ. Thừa lúc tên cao đang hô hào, Hỏa Bối lập tức lao vào tung chân đá. Tên quỷ lách người tránh rồi giơ mũi giáo đâm ngược lại, Hỏa Bối cũng phải lách tránh nhưng Đông Hạ cũng đã lao vào tham chiến. Ba người đánh nhau quyết liệt, tên quỷ có cây giáo rất lợi hại, nhưng bên này có hai người nên vẫn chiếm ưu thế hoàn toàn.

Phía bên kia quả đồi, tên Đội Trưởng nghe thấy tiếng gọi của tên quỷ cao từ xa vọng lại thì lập tức giật mình, đúng cái điều hắn lo sợ đã xảy ra. Rõ ràng đối phương “dương đông kích tây”, chỉ có mấy tên đánh lạc hướng ở phía này còn lực lượng chính đang đánh về phía kia để cướp bọn tù. Giờ phía này địch chỉ có khoảng 10 tên, ta cũng để lại 10 tên cầm chân chúng còn lại phải về phía kia giữ đám tù. Nghĩ vậy hắn hô to:

-          10 đứa theo tao quay lại, còn 10 đứa ở lại đánh với bọn này, nếu chúng nó chạy xa quá thì thôi không đuổi nữa quay về giữ bọn tù nghe không!?

Nói xong hắn dẫn 10 tên quay lại phía bãi khai thác đá, đến nơi thì thấy ba người chính là Ma Hiệp, Hỏa Bối và Đông Hạ đang khoan thai ngồi trên một mô đá, hình như đang nghêu ngao hát, đám linh hồn khổ sai thì vẫn túm tụm lép vào vách đá còn hai tên quỷ một cao một lùn thì đã bất tỉnh nằm lăn dưới đất. Tên đội trưởng vốn chuẩn bị tinh thần đụng độ với một đội quân đông đảo giờ không ngờ lại chỉ có ba người, đã thế bọn chúng lại rất khoan thai ngồi hát thế này thì trong lòng hết sức hoang mang. Cho là chắc chắn lại có cái bẫy gì đây, tên Đội trưởng giơ tay ra hiệu cho đàn em đứng lại dò xét tứ phía rồi mới chậm chạp tiến gần về phía ba người kia. Ma Hiệp đang tỏ thái độ rất bàng quan, nhìn thấy bọn quỷ rón rén đi đến thì bật cười nói lớn:

-          Ha ha ha! Hỏa Bối à! Ta đố cậu dưới địa ngục này ngoài các hồn ma còn có con vật gì đang sống không?

Tiếng cười của Ma Hiệp đột ngột vang lên làm đám quỷ đang chầm chậm đi tới phải giật thót mình đứng lại, đứa nào đứa nấy ngó qua ngó lại rồi lại nhìn nhau chẳng biết bước lên hay lùi xuống, đến buồn cười. Hỏa Bối cũng nhìn về phía bọn quỷ tủm tỉm cười, trả lời:

-          Không biết. Từ ngày xuống địa ngục em chỉ thấy toàn hồn ma, chẳng có con vật gì cả.

-          Coi nào! Giải đố thì phải nghĩ một chút chứ, chưa nghĩ tí nào đã chịu thua rồi, mất hứng quá. – Ma hiệp vẫn giọng châm biếm nói, rồi quay sang Đông Hạ: - Đông Hạ! cô có đoán được là con gì không?

-          Để xem nào. – Đông Hạ ra điệu bộ nhăn mặt nghĩ ngợi nói – Ma Hiệp Thủ Lĩnh à! Em thì chưa nhìn thấy nhưng nghe người ta nói Chúa ngục có một con Đại Mãng Xà có phải không.

-          Ừ đúng là có con Đại Mãng Xà nhưng đó cũng là hồn ma của nó thôi, ta từng thấy rồi, ở đây ta hỏi một con vật khác cơ.

-          Vậy thì chịu. – Đông Hạ tiếp tục ra điệu bộ nhăn mặt, lắc đầu.

-          Không nghĩ ra sao không biết hỏi ý kiến các khán giả đang xem?  Hề hề hề! – Ma Hiệp lại tiếp tục vừa cười vừa nói lại.

Đông Hạ đột ngột đứng dậy, vừa đi về phía bọn quỷ vừa cười vừa nói:

-          A phải rồi! để em thử hỏi nhé? 500 anh em đang đứng xem có ai có đáp án xin trả lời giúp tôi với!

Vừa nói nàng vừa chỉ tay về phía tên Đội trưởng rồi hất hàm xong nở một nụ cười tươi như hoa. Cả đám quỷ ngơ ngác chẳng hiểu chuyện gì, tên Đội trưởng thấy thế cố gằn giọng quát:

-          Bọn điên này giở trò gì vậy?

-          Ấy ấy ấy! – Đông Hạ lập tức xua tay nói -  làm gì hung hăng vậy, thư giãn chút tham gia trò đố vui có thưởng đi!

Tên Đội trường giơ cây giáo gạt qua trước mặt rồi lại gằn giọng:

-          Rõ ràng chúng may đến đây muốn cướp tù binh, còn đánh gục hai lính của tao đây. Ông cho chúng mày chết!

-          Ơ kìa đi đâu mà vội. – Đông Hạ tiếp tục khoa chân múa tay trước mặt đám quỷ như đang diễn trò – Muốn đánh nhau sẽ được đánh nhau, chờ ta giải câu đố này xong sẽ đánh với ông. Ông thấy đấy, còn có cả Ma Hiệp ở đây mà ông sợ không được đánh nhau ư? Hí hí hí! – vừa nói cô vừa nhìn về phía Ma Hiệp rồi hỏi: - Thủ Lĩnh à! Câu đố này khó quá, có vẻ như khán giả cũng bó tay rồi.

Tiểu Văn cũng cười khoái trá nói:

-          Ha ha ha! Dễ thế mà không biết. Để ta gợi ý nhé, con vật ấy cũng đang ở đây thôi.

-          Cũng đang ở đây ư? – Đông Hạ nhìn qua tên Đội trưởng rồi lại nhìn về phía Ma Hiệp rồi đưa tay lên che miệng cười duyên dáng: - hí hí hí! Không lẽ là… hí hí hí! Thôi không biết đâu. Thủ Lĩnh nói đáp án đi!

-          Ha ha ha! Cô lại nghĩ bậy bạ cái gì vậy? – Ma Hiệp bắt đầu đứng dậy vừa cười vừa nói – Thôi để ta nói luôn đáp án nhé. Con vật vừa đến đây chính là con thỏ, đến đây đánh trận mà cứ rón ra rón rén thì chắc chắn là thỏ đế rồi còn gì. Ha ha ha!

-          Ra vậy! Thế mà em cứ tưởng có một con bò đang bị người ta dắt mũi cơ. Hí hí hí!

Đông Hạ vừa nhìn tên Đội trưởng vừa cười nói châm chọc làm hắn tức sôi máu, vung ngay cây giáo đâm tới, miệng thì quát:

-          Á! Bọn náo toét!

Nhưng Đông Hạ đã đề phòng từ trước, tránh sang một bên né được ngọn giáo, bọn quỷ phía sau cũng đang định lao tới đánh nhưng cô đã giờ tay nói:

-          Ấy khoan! khoan! khoan! Đã bảo trước sau thế nào cũng được đánh nhau sao phải vội chứ? Ta hỏi ông nhé, ông có biết Ma Hiệp là ai không?

Tên Đội trưởng vẫn cảm thấy đầy nghi hoặc trước những hành động khó hiểu của đối thủ từ lãy đến giờ nên thấy vậy cũng dừng tay, đứng lại trả lời:

-          Biết chứ sao không biết.

Đông Hạ vẫn mỉm cười hất hàm hỏi tiếp:

-          Thế ông gặp mặt Ma Hiệp chưa?

-          Chưa. – tên Đội trưởng đáp

-          Thế giờ gặp mặt Ma Hiệp ông có nhận ra không? – Đông Hạ lại hỏi.

-          Nhận ra hay không nhận ra thì làm sao? – Tên Đội trưởng tỏ vẻ khó chịu và sốt ruột – hắn có đến hay không đến cũng kệ, gọi cả ông tổ tên Ma Hiệp ấy đến đây ta cũng đánh hết. Được chưa?

-          Ấy đừng nóng! – Đông Hạ lại xua tay nói: - Ta nói cho ông biết nhé, người kia chính là Ma Hiệp. Ông biết Ma Hiệp lợi hại thế nào rồi đấy, giờ Ma Hiệp đến đây không lẽ không có cách đối phó với ông sao?

Tên Đội trưởng nghe vậy cũng thấy chột dạ, rõ ràng đám người kia đang định giở trò gì nhưng hắn không thể nghĩ ra được. Hắn bình tĩnh lại hỏi Đông Hạ:

-          Thế giờ các ngươi định làm gì nào?

 Đông Hạ đứng lùi lại phía sau một bước dứt khoát rồi cúi xuống đất nhặt một viên đá nhỏ vạch một đường xuống đất trước mặt tên Đội trưởng rồi ngẩng lên nói:

-          Các ông muốn biết hả? giờ ta đố các ông dám bước qua cái vạch này đấy. Cứ bước qua đi rồi biết chúng ta định làm gì. Hê hê hê!

Tên Đội trưởng lặng người, hắn cứ cúi xuống nhìn cái vạch dưới đất rồi lại ngẩng lên nhìn Đông Hạ dò xét, không dám bước qua nhưng cũng mạnh mồm quát:

-          Con ranh này! Định dọa ông hả? cái vạch đất này có gì đặc biệt đâu?

-          Đặc biệt hay không ông cứ bước qua thì biết. hà hà! – Đông Hạ vẫn bình thản vừa cười vừa nói.

Tên Đội trưởng lại im lặng, băn khoăn nhìn lên rồi lại nhìn xuống. Mãi một lúc hắn mới dứt khoát tuyên bố:

-          Hừ! Có gì đâu mà phải sợ chứ. Bên này vạch hay bên kia vạch thì cũng là đất của tao, chúng mày có muốn đặt bẫy cũng không có dễ.

Nói vậy chứ hắn vẫn chưa dám bước qua. Thấy vậy Đông Hạ lại hất hàm nói:

-          Hứ! không sợ thì cứ bước qua thử coi.

Tên Đội trưởng lại cúi xuống nhìn lên dò xét rồi nói:

-          Được! ta bước qua đây.

Nói xong hắn giơ chân bước một bước qua cái vạch, bước xong hắn vội vàng đứng im nhìn xung quanh dò xét xem có chuyện gì xảy ra không. Đông Hạ nhìn thấy bộ dạng tên Đội trưởng bước được một bước mà lo lắng nhìn quanh nàng cũng suýt bật cười phải vội vàng đưa tay lên che miệng. Tên Đội trưởng nhìn quanh mãi không thấy có chuyện gì lạ xảy ra mới ngẩng đầu lên cười ha hả:

-          Ha ha ha! Ta bước qua rồi đây, chúng may làm gì được ta chưa? Ha ha ha!

-          Hay quá! Đội trưởng bước qua rồi… giỏi quá!... chúng may giở trò gì thì giở đi!... ha ha ha! – Đám tiểu quỷ đứng sau lưng hắn cũng im lặng lo lắng mãi để dõi theo bước chân Đội trưởng, đến khi thấy hắn không sao còn đứng cười thì bọn chúng cũng bật cười khoái chí như vừa thắng trận.

Vui cười, hò reo chán chê, đám quỷ mới quay ra hỏi Đông Hạ:

-          Bọn ta bước qua rồi đấy, các ngươi còn định giở trò gì nữa?

Đến lúc này Đông Hạ mới nói:

-          Được! Xem ra ông cũng có chút bản lĩnh! Thế giờ ta lại thách ông bước tiếp qua cái vạch này nữa, ông có dám bước không?

Nói xong Đông Hạ lại lùi về sau một bước rồi cúi xuống vạch một cái dưới đất hệt như cái vạch trước rồi ngẩng mặt lên mỉm cười duyên dáng. Lúc này đám tiểu quỷ đều đã tiến lên đứng sát phía sau tên Đội trưởng, cả bọn lại im bặt suy nghĩ, chúng lại cúi xuống nhìn cái vạch rồi lại ngẩng lên nhìn Đông Hạ, rồi nhìn bốn phía xung quanh dò xét. Sau cùng tên Đội trưởng lại dứt khoát:

-          Có gì đâu mà ta phải sợ? cái vạch này thì khác quái gì cái vạch kia?

Nói xong hắn bước luôn một bước qua cái vạch mới. Cả đám quỷ lại bước theo rồi cười nói rôm rả: “ Ha ha ha! Lại bước qua rồi... Có gì đâu…. Ha ha ha!...”. Chờ đám quỷ trật tự, Đông Hạ lại lùi lại vạch một cái nữa nói:

-          Được. Thế ta lại thách các ngươi bước qua tiếp cái vạch này nữa đấy.

-          Đây. Ta bước ngay chứ có gì mà sợ? – Lần này đám quỷ suy nghĩ nhanh hơn, lại bước qua vạch.

-          Khá lắm! Thế còn cái vạch này nữa, có dám bước qua nữa không? – Đông Hạ lại vạch một cái nữa thách thức

-          Đây!

-          Á à! Thế còn vạch này.

-          Đây!

-          ….

Cứ như thế Đông Hạ vạch hết cái này đến cái khác, kéo cả đám quỷ tiến lên từng bước đến mấy chục mét lúc nào không hay, bên ngoài nhìn vào đúng là một trò đùa hài hước. Lúc này tên Đội trưởng mới như tỉnh cơn mê, đứng lại gằn giọng:

-          Thôi! Con điên này! Thích chơi trò vẽ bậy thì vào ngục tha hồ vẽ nhé. Định đùa với các ông đấy hả?

Nhưng Ma Hiệp và Hỏa Bối cũng đã đến bên Đông Hạ từ lúc nào, Ma Hiệp cười lớn nói:

-          Ha ha ha! Đội trưởng quỷ à! Ngươi có quên mất thứ gì không?

Tên Đội trưởng ngơ ngác nhìn Ma Hiệp:

-          Ta quên cái gì?

Ma Hiệp vẫn chậm rãi:

-          Quân lính của người đâu?

Tên Đội trưởng quay lại nhìn đám lính của hắn vẫn đang đứng sát sau lưng rồi nhìn lên Ma Hiệp:

-          Quân ta đây cả chứ đâu? Hỏi vớ vẩn!

Chợt hắn im bặt, mặt mũi tái đi lẩm bẩm: “Thôi bỏ mẹ rồi!”, hắn nhìn về phía chiến trường bên kia, nơi hắn vừa quên mất là còn 10 tên lính khác của hắn đang đánh nhau. Tất nhiên trong hình dung của hắn là chiến trường kia ở khá xa, lại khuất sau quả đồi nên có nhìn cũng chẳng thấy, hắn chỉ bất giác nhìn về phía đó bởi vì nghĩ ra việc đó chứ không mong sẽ nhìn thấy gì cả. Ấy vậy mà lúc này trong tầm mắt hắn lại có một đội quân đang từng bước tiến tới, đám quân này đông hơn hẳn con số 10 lính của hắn và khoảng cách cũng đã đủ gần để hắn nhận ra đó không phải là người của hắn. Đi đầu đám quân đó là hai người, trong đó một người hắn có thể nhận ra, có khuôn mặt thanh tú, chính là Phi Tăng mà hắn vừa giao đấu, người còn lại đen thui và tất nhiên hắn chưa biết, chính là Lính Đen. Thì ra ba người Ma Hiệp, Hỏa Bối, Đông Hạ lãy giờ bày trò ở đây mục đích chính là để kéo dài thời gian. Trong khi tên Đội trưởng ở đây chơi trò giải đố với cả bước qua vạch thì ở phía bên kia 10 lính của hắn vừa đuổi vừa đánh 10 người đội của Phi Tăng, bên kia vừa đánh vừa lùi đến khi di chuyển được khoảng mấy trăm mét thì Lính Đen dẫn theo toàn bộ lực lượng anh em còn lại khoảng mười mấy người nữa từ đâu xông ra vây chặt đám quỷ. Lực lượng quá chênh lệch, đám quỷ bị giải quyết nhanh gọn mà anh em bên này chẳng thiệt hại mấy, còn tước được toàn bộ vũ khí của địch rồi tiến về phía bên này.

Giờ thì lực lượng bên phía Ma Hiệp đông gấp đôi đám quỷ và đứng chặn từ hai phía. Đám quỷ bắt đầu run lẩy bẩy. Một tên quỷ nói với tên Đội trưởng:

-          Chết cha! Sao chúng đông thế? Đội trưởng! chúng ta mở một con đường máu rút quân thôi!

Tên Đội trưởng quát:

-          Không được chạy! giờ mà chạy thì tức là để mất 30 tên tù khổ sai, trở về thì chúng ta làm sao thoát tội được? Tất cả xông lên liều chết với chúng đi.

Yayaaa!

Đám quỷ lao vào chiến đấu như những còn thiêu thân, khi mà lực lượng bên kia đông hơn hẳn và đứng cạnh nhau thành một khối rất chặt chẽ, nhìn đã thấy chúng không có cơ hội nào. Hai bên giao chiến chỉ trong thời gian ngắn, toàn bộ đội quân quỷ đã nằm xuống. Ma Hiệp hạ xong tên cuối cùng rồi nhìn quanh hô to:

-          Anh em kiểm tra lại cẩn thận, tước hết vũ khí của chúng nhé!... Cả các công cụ lao động cũng lấy nhé! dây thừng, xe kéo lấy hết!… Bé Nhu với Phi Tăng phụ trách rút đinh phát tín hiệu cho anh em tù binh, hướng dẫn, đưa họ cùng về căn cứ… Hỏa Bối kiểm tra xem bên ta có anh em nào nằm xuống thì đưa hết về căn cứ hồi phục, đừng bỏ xót.

Lính Đen đến bên Ma Hiệp vui vẻ nói:

-          Tốt quá! Thắng trận này sẽ làm anh em phấn chấn hẳn.

Ma Hiệp cười đáp:

-          Ừ, may sao mọi việc thuận lợi, bên mình cũng thiệt hại ít.

Đông Hạ cũng chạy đến bên Ma Hiệp cười nói:

-          Thủ Lĩnh! Kế này hay quá! Thì ra không chỉ có kế “dương đông kích tây” mà còn có kế “dương đông kích đông”. Ha ha ha! Thủ Lĩnh tài thật!

Tiểu Văn xua tay:

-          Tài gì đâu. May mắn thôi. Cũng do anh em đã tập luyện rất chăm chỉ nên hôm nay chiến đấu rất tiến bộ.

Tiểu Văn lại quay sang nói với Lính Đen:

-          Bọn quỷ này nằm xuống rồi chẳng bao lâu sau cũng tỉnh lại như chúng ta thôi. Tôi tính, hay là chúng ta bắt một tên đem về căn cứ tra hỏi xem, chắc chắn nó có thể nói cho chúng ta nhiều thứ chúng ta chưa biết.

Lính Đen lắc đầu:

-          Không nên. Lúc hắn tỉnh lại chẳng biết có thể gây ra chuyện gì, hơn nữa ai mà biết được chúng có cách nào phát tín hiệu cho đồng bọn tìm đến căn cứ chúng ta hay không.

Tiểu Văn gật gù:

-          Nói cũng phải, giờ sự an toàn của căn cứ mới là ưu tiên hàng đầu. Thôi việc đó tính sau! Giờ chúng ta nhanh chóng thu dọn rồi rút về thôi, đứng đây lâu không an toàn đâu.