Nổi loạn ở địa ngục

Chương 15: - Đánh trận




Rừng đá thăm thẳm, khoảng 20 cái bóng trắng đen lập lờ len lỏi đến từng luồng, từng khe. Họ di chuyển cũng rất nhanh nhưng trong một không gian bao la như vậy thì có cảm giác họ cũng chẳng đi được bao nhiêu. Dẫn đầu đám đông là một bóng đen cao lớn với chiếc áo choàng dài tung bay phất phới, chiếc áo choàng này có một cái cổ áo cứng, dựng ngược lên trên và xòe rộng vành khiến cho người đứng đằng sau chỉ nhìn thấy một nửa cái đầu của người đó. Còn nếu giả sử lúc này có người nhìn hắn từ phía trước, chắc hẳn phải cảm thấy lạnh sống lưng vì khuôn mặt đó lì như đúc bằng sắt tới mức tưởng tượng như nếu một giọt nước nào rơi lên đó thì nó sẽ tuột thẳng xuống đất mà không còn lưu lại chút dính ướt nào. Trên đỉnh trán của cái mặt lì đó nhô lên hai cái sừng cong cong hướng về phía trước chỉ nhỏ và ngắn bằng đầu ngón tay cái tương xứng với đó là hai chiếc răng lanh cũng cong cong nhô ra ở phía dưới hai khóe miệng. Đám đông đi theo sau nếu đếm kỹ thì có 20 cái bóng nhưng chỉ có hai dạng hình. Một dạng là những thân hình màu sáng to phốp pháp với khuôn mặt vuông vức, trên khuôn mặt ấy hiện rõ những đường sẹo chằng chịt nhìn như thể đó là khuôn mặt được khâu bằng nhiều miếng thịt chắp vào, trên tay mỗi tên này đều cầm một cái búa tạ nhìn còn to hơn loại búa to nhất người ta hay dùng trong lò rèn có điều thân búa làm bằng đá. Một dạng khác là những thân hình màu tối đen, dạng này có vẻ nhỏ con hơn, khuôn mặt thì quắt quặt, khô khốc như đáy ao bùn bị phơi nắng lâu ngày, những tên này thì đều cầm trên tay những chiếc roi da. Vậy nhưng những thân hình tưởng như không có sức sống ấy lại đều đang di chuyển rất linh hoạt chứ chẳng tỏ ra ốm yếu chút nào.

Đám quỷ đang lao đi nhanh vun vút thì bỗng nghe một tiếng “Bốp”, liền ngay đó là tiếng “Ui cha!”, một con quỷ Mặt Khô bị một hòn đá từ đâu bay tới trúng mặt ngã xuống khiến cho cả đám phải dừng lại. Tên quỷ vừa dính đòn lồm cồm đứng dậy, miệng chửi rủa:

-          Cha mẹ đứa nào đánh nén đấy?!!

 Cả đám hướng về phía tên quỷ đó nhưng dường như ngay sau đó tên quỷ đầu đàn quay về phía trước quan sát, vừa lúc một hòn đá khác to bằng lắm đấm bay đến, hắn nhanh nhẹn nghiêng người né sang một bên vừa kịp lúc khiến cho hòn đá sượt qua mang tai nghe đến “VỤT”. Tên quỷ đầu đàn không những không nổi giận mà lại có vẻ vui như bắt được vàng mặc dù khuôn mặt hắn vẫn lạnh tanh chẳng nhúc nhích gì, chỉ có khóe môi khẽ nhếch lên nhếch xuống và phát ra tiếng nói rất khó nghe:

-          Đây rồi! Cuối cùng đã thấy mày rồi nhé. Ma Hiệp!

Phía trước vẫn chẳng thấy cái bóng nào, chỉ vọng lại tiếng cười nói giòn tan:

-          Ha ha ha! Các ngươi đi tìm ta ư? Không ngờ lại có nhiều người muốn gặp ta như vậy. Quý hóa quá! Ha ha ha!

Ngay sau đó lại một hòn đá nữa lao vụt đến, lần này hướng tới một tên quỷ Mặt Vá. Có lẽ đã chuẩn bị sẵn tinh thần nên tên quỷ cũng lách người tránh né dễ dàng. Thấy vậy tên quỷ đầu đàn lao nhanh về phía trước, đám quỷ phía sau cũng lập tức lao theo. “VÙ! VÙ! VÙ!” – ba hòn đá khác liên tiếp bay đến, rõ ràng chúng không có gì nguy hiểm hơn những cú ném trước đó nhưng đã làm tốc độ của đám quỷ phải chậm lại. Thấy thế tên quỷ đầu đàn nghĩ rõ ràng kẻ địch chỉ định ném đá để hãm tốc độ truy đuổi nên hắn nhanh tay bắt luôn lấy một trong ba hòn đá đó và ném ngược trở lại vị trí mà hắn cho là kẻ địch đang lẩn trốn, vừa ném vừa quát:

-          Khốn kiếp! hóa ra Ma Hiệp chỉ biết “ném đá dấu tay” thế thôi sao?

Quả nhiên từ trong bóng tối một bóng đen phải nhảy sang một bên để tránh né, tốc độ cũng rất nhanh. Cả đám quỷ nhảy chồm tới như đàn chó săn vừa phát hiện ra con mồi, tuy vậy khoảng cách là khá xa và tốc độ của Ma Hiệp cũng rất nhanh, không chỉ chạy, Ma Hiệp còn tận dụng những mô đá nhảy bật qua bật lại, có lúc thì chui luồn vào những khe hẹp thành ra cứ thoắt ẩn thoắt hiện khiến cho đám quỷ chỉ như vồ theo những chiếc bóng, không thể nào bắt kịp. Ma Hiệp lại như muốn trêu ngươi, thi thoảng chạy cách xa quá còn cố tỉnh quay lại ngồi xổm nhìn đám quỷ mà cười, nói:

-          Ấy ấy! Bình tĩnh thôi chứ! Ta có nổi tiếng thật nhưng cũng đâu cần bâu đến như đàn chó con đòi ti mẹ thế. Ha ha ha!

Rồi lại đứng lên chạy, được một đoạn lại quay đầu lại cười:

-          Ha ha ha! Các con, đến ti mẹ thì cũng đâu cần gấp gáp vậy, cứ từ từ xếp hàng rồi đứa nào cũng có phần.

Đám quỷ thấy vậy tức sôi máu, vận hết sức lực lao lên như điên, vừa chạy vừa chửi bới ầm ĩ:

-          Khốn kiếp! Mày có ngon thì đứng lại coi. Ông mà bắt được mày thì ông bẻ đầu nuốt sống.

Bỗng thấy lần này Ma Hiệp không chạy nữa mà ung dung đứng quay nhìn bình thản, tên quỷ đầu đàn cảm thấy kẻ địch đã trong tầm tay nên vận sức bật nhảy một cú thật mạnh nhằm tới Ma Hiệp với tốc độ nhanh nhất có thể. Tuy vậy đúng lúc đó một tiếng nói phía sau vọng đến tai hắn:

-          Coi chừng bẫy đấy Đại ca!

Tiếng hô của một tên đàn em làm hắn giật mình dừng chân. Đúng thật, nãy giờ hắn giận sôi máu nên mới mất khôn, cứ đuổi theo mà chẳng nghĩ ngợi gì, chẳng cần biết đang đi đến đâu, tên kia vừa chạy lại vừa đứng lại trêu ngươi, rõ ràng là đang dụ cả bọn vào bẫy chứ còn gì. Nghĩ vậy hắn đứng lại rồi bình tĩnh vẫy anh em từ từ tiến về phía Ma Hiệp, vừa đi vừa chú ý quan sát xung quanh, đằng nào thì con mồi cũng vẫn đứng yên chờ chứ có chạy đi đâu. Đến khi mặt đối mặt ở khoảng cách đủ để nhìn rõ sự lạnh lùng và điềm tĩnh trên khuôn mặt của Ma Hiệp, đám quỷ dừng lại rồi tên đầu đàn lấy lại tự tin hất hàm nói:

-          Hôm nay gặp đại ca Khát Máu thì mày tới số rồi, mau giơ tay chịu trói ta nhẹ tay cho.

Ma Hiệp vẫn lạnh lùng không nói rồi từ từ giơ tay lên vẫy một cái, từ những mô đá sau lưng anh dần dần nhô lên những bóng đen ngày càng rõ nét. Chẳng mấy chốc một đội quân tập hợp và nhanh chóng tiến đến đứng sau lưng Ma Hiệp, mọi ánh mắt đều hướng về phía đám quỷ phía trước với sự tập trung cao độ. Đám quỷ đều ngẩn người đứng nhìn, rõ ràng đây là thứ chúng không hề được chuẩn bị tinh thần để gặp. Chợt một tên quỷ Mặt Khô khe khẽ nói bên tai tên đầu đàn:

-          Đại ca! chúng ta bị ngược dốc đấy.

Tên đầu đàn khẽ giật mình nhìn lại xung quanh, đúng là cả đám đang đứng trên một địa hình dốc thoai thoải, bây giờ tấn công lên phía trước đám quỷ phải leo ngược dốc và chắc chắn sẽ gặp bất lợi. Và đám quỷ còn không biết rằng, cách đó khoảng 200 bước về phía bên tay phải của bọn chúng còn có một đỉnh dốc khác cao hơn hẳn, trên đó cũng có những mô đá lô nhô và ẩn sau những mô đá đó còn là một đội quân nữa đang nằm im chờ đợi. Ở vị trí đứng đầu đội quân đó chính là Cu Zin và bên cạnh là Từ Dương đang khe khẽ nói:

-          Thủ lĩnh chọn vị trí mai phục đẹp quá nhỉ! Giờ bọn quỷ đánh lên sẽ gặp ngược dốc, lát nữa mình ở đây đánh xuống cũng lợi dốc, hai gọng kìm khép vào sẽ đè bẹp bọn chúng.

Cu Zin mắt vẫn tập trung về phía trước khe khẽ nói:

-          Đại ca cứ coi trọng vị trí có dốc, không biết có cái lợi ích gì không nhỉ?

-          Sao không? – Từ Dương lập tức đáp – chưa đánh trận bao giờ nhưng rõ ràng khi tập luyện cũng thấy người đứng trên cao đánh xuống bao giờ chẳng có lực đánh mạnh hơn, đứa đứng dưới dốc chạy lên đến nơi thì ít nhiều cũng hao hụt mất chút sức lực rồi. Mà đây là hai đội quân lớn đối đầu với nhau, mỗi người đều có một chút lợi thế gộp lại sẽ là rất đáng kể.

Cu Zin gật gù:

-          Ừ! Nghe đại ca nói là binh pháp viết “trên dốc đánh xuống thế như chẻ tre”, chẳng biết ông ấy đọc binh pháp ở đâu nữa. Khì khì!

Cùng lúc đó, cuộc đối đầu giữa đám quỷ và đội Ma Hiệp đã đến lúc bắt đầu. Tên quỷ đầu đàn gào to để lấy khí thế cho đàn em:

-          Bọn tù tội trốn ra đây mà, lũ này thì đánh đấm gì, mau bắt hết chúng về ngục hết đi anh em. Xông lên!

Rồi hắn đi tiên phong lao vun vút về phía trước, đám quỷ phía sau cũng đồng loạt hô hoán rồi lao theo. Phía bên kia. Ma Hiệp khẽ cúi xuống thủ thế rồi hô to:

-          Anh em sẵn sàng!

Đứng bên cạnh Ma Hiệp lúc này chính là Lính Đen, cũng hô to:

-          Anh em giữ vững đội hình! Vừa đánh vừa lùi một chút nhưng không được rối loạn.

Trận chiến khốc liệt bắt đầu.

Tên quỷ đầu đàn lao thẳng vào Ma Hiệp liên tiếp tung ra những cú đấm đá sấm sét, tất nhiên Ma Hiệp không khó khăn chống đỡ. Bên cạnh, một tên quỷ Mặt Khô cũng liên tiếp quất roi về phía Lính Đen tuy nhiên anh cũng dễ dàng né tránh và từ từ lùi lại phía sau. Nhưng ở xung quanh mọi thứ lại rất khác, các anh em hằng ngày luyện tập không tệ nhưng khi vào trận lại rất yếu đuối, trong khi đó bọn quỷ đều rất hung hãn, những chiếc búa của những tên quỷ Mặt Vá thể hiện sức nặng cả theo nghĩa đen lẫn nghĩa bóng, đập đến đâu là anh em nằm gục đến đấy; bên cạnh đó trong đám đông những chiếc roi da của những tên Mặt Khô cũng rất lợi hại, một cú vung roi có tầm lan tỏa rất lớn khiến cho anh em rất khó tránh né trong không gian trật hẹp. Thấy có lợi thế bọn quỷ càng thêm tự tin và hung hãn, chúng không chỉ dùng vũ khí, chân tay mà bắt đầu dùng đến cả nanh vuốt mà cắn xé, rồi thì những tiếng chúng gào thét, những chiếc nanh trắng, vuốt đen, lưỡi đỏ cùng rớt dãi lẫn lộn tạo lên những hình ảnh thực sự hãi hùng.

Trên cao điểm, đám Cu Zin chưa nhập cuộc cũng đã mồm miệng há hốc, hồn siêu phách lạc khi nhìn cảnh đó. Một số người không kìm được những tiếng than vãn thoát ra từ cái miệng lập cập:

-          Ghê... ghê rợn quá!

-          Anh em nằm xuống nhanh quá!...

-          Chúng có vũ khí lợi hại quá!

-          Thua... thua mất rồi. Chạy thôi!

Trong đám lộn xộn, chợt tiếng Từ Dương đanh thép:

-          Chạy cái gì mà chạy bọn hèn nhát này! Đã là anh em sống chết phải có nhau, chết cũng không được chạy.

Rồi Từ Dương thúc tay sang phía Cu Zin:

-          Xông lên đi! đến lúc anh em cần chúng ta rồi.

Vậy nhưng Cu Zin dường như chẳng nghe thấy Từ Dương nói gì, mắt cứ trố ra nhìn về phía trước, miệng lắp bắp mãi mới thành tiếng:

-          Chúng... chúng... giữ... giữ quá!

Từ Dương thấy vậy càng lay mạnh:

-          Lên đi! Lên đi!

Cu Zin như mất hồn, quanh sang nhìn Từ Dương mà chân tay run lẩy bẩy nói như thể chẳng nói với ai cả:

-          Chết rồi...! Vào ngục cả lũ rồi!... chạy... chạy...

Lúc đó những người phía sau đã bắt đầu chạy. Từ Dương thấy vậy lên gân lên cốt quát:

-          Đứng lại! không được chạy!... Phải cùng nhau xông lên.

Giữa lúc đó một tiếng gào của Ma Hiệp vượt lên những tiếng huyên náo xung quanh vọng tới:

-          Cuuuu Ziiiinnn!

Từ Dương lại quay sang Cu Zin thúc:

-          Kìa! Có lệnh rồi kìa. Mau hô xung phong đi!

Cu Zin vẫn lắp bắp:

-          Không... phải chạy... nhanh mới kịp...

Lúc này đám quân phía sau Cu Zin đã chạy gần hết, tiếng Ma Hiệp lại vọng đến:

-          Zin! Còn đợi gì nữa?

Từ Dương thấy vậy lại gào lên:

-          Kìa mau ngăn bọn chúng lại. Không được chạy!

-          Không. - Cu Zin hắt ra một tiếng rồi chạy vụt đi như ma đuổi, không dám ngoái đầu lại.

Trong phút chốc Từ Dương còn lại một mình, ngẩn người nhìn cả một đội quân bỏ chạy, cô khẽ buông lời:

-          Hừ! Lũ vô dụng.

Phía dưới, Ma Hiệp vừa né tránh một cú đá của tên quỷ đầu đàn, hắn mất đà chưa kịp quay lại thì Lính Đen gần đó cũng tung một cú đá về phía hắn. Tưởng như hắn không kịp tránh nhưng lại bình tĩnh giơ hai tay đỡ được cú đá của Lính Đen, tiện tay túm luôn chân Lính Đen kéo lại. Ma Hiệp thấy vậy đang định lao vào phối hợp cùng Lính đen thì bất ngờ một tên Mặt Khô đã ở đâu nhảy đến đứng chắn trước mặt anh, tên Mặt Khô giơ roi quất thẳng một cái khiến Ma Hiệp phải dừng lại né tránh. Thấy một roi quất trượt, tên quỷ nhanh chóng giật ngược cổ tay để ngọn roi hất ngược lại quấn lấy cổ Ma Hiệp. Nhưng Ma Hiệp cũng phản ứng rất nhanh, giơ một tay túm luôn ngọn roi đang giật tới với lực không mạnh lắm rồi giật thật mạnh khiến tên Mặt Khô mất đà ngã sấp mặt. Ma Hiệp thu luôn được chiếc roi da quất tiếp về phía hắn khiến hắn vừa lồm cồm bò dậy đã trúng đòn ngã lăn tiếp mấy vòng. Ma Hiệp nhìn sang phía Lính Đen định tiếp ứng thì đã thấy Lính Đen trúng một đòn đau của tên quỷ đầu đàn ngã lăn về phía chân mình. Ngay lập tức Lính Đen bật dậy dù nhìn có vẻ rất đau đớn, anh lớn tiếng nói với Ma Hiệp:

-          Không xong rồi. Tên này khỏe quá, phải rút thôi.

Ma Hiệp vẫn thủ thế vội nói:

-          Không được. Rút bây giờ thì những anh em đã gục xuống sẽ bị bắt trở lại ngục hết.

Vừa rứt lời thì tên quỷ đầu đàn đã nhắm vào Lính Đen tung cước tới, Ma Hiệp vội vàng tiến lên trước một bước đỡ cho Lính Đen. Ngay sau đó một tên Mặt Vá cũng giáng một búa xuống đầu Lính Đen, anh nhanh nhẹn nhảy sang một bên tránh rồi lại nói:

-          Phải rút để bảo toàn lực lượng thôi chứ không thì sẽ còn nhiều anh em khác gục xuống.

Ma Hiệp nhảy lùi lại phía sau mấy bước để tránh đòn đồng thời tranh thủ một vài tích tắc quan sát xung quanh. Đúng là bên mình đã thua chắc, anh em nằm xuống quá nhiều trong khi bên địch chẳng tổn thất mấy. Anh nói:

-          Thôi đành rút vậy. Anh em, tìm cách chạy tản hết vào rừng thôi.

Lính Đen cũng nhảy đến bên Ma Hiệp hô lớn:

-          Anh em rút! Rút mau!

Thấy vậy tên quỷ đầu đàn cũng gào lên:

-          Đuổi theo Ma Hiệp! những đứa khác không cần quan tâm.

Vậy là cả đàn quỷ tập trung đuổi theo Ma Hiệp và Lính Đen, hai người này quay đầu chạy hết sức tuy nhiên đàn quỷ cũng nhanh không kém, đặc biệt tên đầu đàn luôn bám theo sát gót. Lính Đen vừa chạy vừa nói:

-          Không được rồi, tên này nhanh quá!

Ma Hiệp quay sang nói:

-          Chúng ta hãy chia ra đi, bọn nó chỉ tập trung bám theo tớ thôi.

-          Không được. – Lính Đen quả quyết - Nếu thế cậu chạy không thoát đâu, tớ sẽ đứng lại cầm chân bọn chúng, cậu phải trở về còn tiếp tục lãnh đạo phong trào.

-          Không. – Ma Hiệp nhanh chóng gạt đi – cậu cứ chạy đi, tớ sẽ thoát được.

Hai người còn đang nói qua nói lại thì bỗng nghe phía sau tên quỷ đầu đàn quát:

-          Con ranh ở đâu ra? mau tránh ra!

Hai người cùng ngoái đầu lại nhìn và cùng tròn mắt hô:

-          Từ Dương!

Không biết Từ Dương ở đâu đến đang đứng chắn trước mặt tên quỷ đầu đàn hô to:

-          Đại ca chạy đi! để em giữ chân chúng.

Vừa nói xong thì tên quỷ đầu đàn đang đà chạy nhanh đã đấm tới một cú trời giáng, Từ Dương giơ hai tay chắn trước mặt đỡ được cú đấm nhưng lực đấm mạnh quá khiến cô ngã ngửa xuống đất bắn lùi về sau mấy mét. Thấy vậy Ma Hiệp định quay lại nhưng Lính Đen ở bên cạnh đã kéo tay anh chạy tiếp, đồng thời nói lớn:

-          Không kịp đâu. Chạy tiếp đi!

Trong tích tắc Ma Hiệp đành quay đầu chạy tiếp sau khi nói với lại một câu:

-          Từ Dương, sẽ có ngày ta quay lại cứu cô.

Tên quỷ đầu đàn vốn không có để ý đến Từ Dương, vì cô bất ngờ xuất hiện nên hắn mới đấm một cú để gạt cô ra nên ngay sau đó hắn tiếp tục hướng tới phía Ma Hiệp mà đuổi. Có điều hắn không ngờ trong tích tắc hắn chạy qua chỗ Từ Dương thì lại bị cô cố ngóc đầu lên ôm lấy chân hắn khiến hắn nhỡ đà ngã sấp mặt xuống đất.

-          Á! Con ranh – Hắn tối tăm mặt mũi đứng dậy rồi lập tức giơ chân đạp thẳng xuống người Từ Dương quát: - Mày dám trêu ông à?

Bọn quỷ còn lại vốn chỉ chạy sau tên đầu đàn có một nhịp nên ngay khi ấy bọn chúng cũng đến nơi, một tên Mắt Vá thấy vậy giơ búa nện thẳng xuống giữa người Từ Dương đang nằm dưới đất. Cô vừa bị một đạp đã chẳng còn chút sức lực nào nên giờ không có một chút phản ứng, lĩnh trọn búa ấy, đầu khẽ dướn lên một chút rồi xuôi tay nằm im bất động. Lúc bấy giờ cả đám quỷ mới tiếp tục ngẩng lên nhìn về hướng Ma Hiệp và Linh Đen đã chạy nhưng không còn thấy dấu vết gì nữa. Sự xuất hiện của Từ Dương chỉ cầm chân được bọn quỷ một vài giây nhưng cũng đã là quá đủ để Ma Hiệp và Lính Đen lẩn vào phía sau những mô đá và nhanh chóng hòa vào bóng tối mất dạng.

*

*          *

Chạy được một đoạn Tiểu Văn nói với Lính Đen:

-          Chúng ta vẫn nên tách ra hai hướng khác nhau. Nếu không may bọn chúng có đuổi kịp thì vẫn có người thoát được.

Lính Đen gật đầu:

-          Ừ! Cứ chạy lòng vòng khắp rừng đến khi chắc chắn không có kẻ bám theo thì mới về căn cứ nhé.

Thế là hai người chia nhau ra chạy về hai hướng khác nhau. Chạy được một đoạn, Tiểu Văn cố tình chạy chậm dần lại nghe ngóng xem bọn quỷ có đuổi theo không, rồi anh cố tình đi chậm len lỏi giữa những mô đá để phòng trường hợp có kẻ nào đi qua có thể cũng khó mà nhìn thấy. Được một lúc chợt nghe tiếng “vu vù!”, một kẻ vừa chạy vụt qua như một viên đạn, nhìn kỹ thì ra chính là tên quỷ đầu đàn lúc nãy. Có lẽ bọn chúng thấy mất dấu nên đã chia nhau ra mỗi tên một ngả để tìm kiếm được trên diện rộng hơn. “Không ổn rồi. Nếu như vậy sợ là trong đám anh em đang chạy sẽ có người bị phát hiện mất.” – nghĩ vậy Tiểu Văn bèn chạy theo tên quỷ đầu đàn đến một khoảng cách vừa phải anh nhặt một viên đá ném thẳng về phía tên quỷ. “Vụt!” – Tên quỷ cũng phản ứng nhanh như cắt, né sang một bên tránh được viên đá. Sau một giây quan sát không thấy gì, hắn lập tức hướng về phía xuất phát của viên đá mà lao tới. Tuy nhiên vẫn không thấy gì, hắn chạy qua chạy lại rất nhanh để nhìn rõ từng mô đá. Không thấy, hắn đang đứng lại ngẩn người suy nghĩ thì lại nghe tiếng “Vụt!” - một viên đá to khác lại bay tới quá nhanh. Hắn tiếp tục dễ dàng né tránh rồi ngay lập tức lao về phía đó, nhưng vẫn như lần trước, hắn chẳng phát hiện thấy gì ngoài những mô đá lạnh lùng. Thế là hắn đứng lại trên một mô đá cao cao, bắc hai tay lên miệng hướng lên phía trên – “Kéc… két.. kéc kéc…” – một tiếng kêu trói tai vang tới tận trời xanh. Rồi hắn cứ đứng nguyên như thế chờ đợi. Chẳng bao lâu sau cả đội quân quỷ lúc nãy lần lượt kéo đến đầy đủ. Sau đó cũng chẳng có kẻ nào hé răng nói gì, chỉ thấy tên đầu đàn phất tay về phái trước một cái, cả đàn quỷ tỏa ra lao về phái trước, bọn chúng cùng nhau đi tìm theo một hướng nhưng trên một diện quan sát rộng hơn hẳn.

Bấy giờ chúng mới thấy một bóng đen thoáng vụt qua ở một vị trí khá xa, cả bọn lập tức cùng nhau lao về phía đó với tốc độ cực nhanh. Nhưng cái bóng kia dường như đùa bỡn, đuổi mãi chẳng kịp, cứ đến khi tưởng như đã mất phương hướng hoàn toàn thì nó lại lướt qua ở đâu đó, lại khiến bọn quỷ lao theo. Cứ như thế đám quỷ bị bóng đen dẫn đến một nơi xa lắc xa lư trong rừng đá. Hết kiên nhẫn tên đầu đàn chửi bới:

-          Cha chả đứa nào đùa ông đấy?!! ông mà bắt được mày thì ông băm vằm ra như cám.

Thấy vậy một tên đàn em nói với hắn:

-          Đại ca! Sao em thấy giống như chúng ta lại bị đưa vào một cái bẫy khác ấy.

Một tên khác cũng nói thêm:

-          Chỗ này xa quá rồi. Em cũng chưa bao giờ đi vào rừng sâu đến thế này, sợ là trong này có nguy hiểm gì chăng?

Tên đầu đàn gật gù:

-          Cũng phải. Tình huống chẳng khác gì lúc vừa rồi. Nó cố tình chọc cho mình giận quá mất khôn, chẳng biết rồi nó đưa mình đến đâu nữa. – rồi hắn đứng nghĩ một lúc, xong rồi thì quay đầu vẫy bọn đàn em nói: - rút thôi! Nhanh không lại chạy không kịp bây giờ.