Nổi loạn ở địa ngục

Chương 11: - Nuốt hồn




Mình đứng chết chân nhìn, vừa thận trọng đề phòng xem đối thủ có phản ứng gì không. Một lúc bụi đá mới lắng xuống. Tảng đá to dường như đã đè Dạ Xoa bẹp dí, chỉ thấy hai cái chân trắng muốt thò ra từ bên dưới tảng đá. Lính Đen cùng hai linh hồn kia nãy giờ mình mải đánh nhau không để ý cả ba đã đứng cả dậy và lúc này liền đi  đến. Thái độ cả ba đều có vẻ dò xét, có lẽ họ cũng băn khoăn tự hỏi mình là ai. Thấy vậy mình cất tiếng gọi:

-          Lính Đen!

Lính Đen nghe thấy mình gọi thì có vẻ bất ngờ, ngây người ra một thoáng rồi tiến lên phía trước một chút để nhìn rõ hơn. Và rồi ánh mắt anh sáng lên, gọi:

-          Tiểu Văn! Tiểu Văn à? Đúng là Tiểu Văn rồi.

-          Lính Đen – Mình tự nhiên thấy xúc động dâng trào chỉ lắp bắp gọi, cũng phải thôi, không biết từ bao giờ mình mới gặp được một người quen mà.

Nhưng đúng lúc đó mình bỗng cảm thấy như ngột thở, một bàn tay cứng như thép vừa chộp mạnh vào gáy khiến mình có cảm giác đau nhói, rồi sự tê buốt nhanh chóng lan truyền  khắp cơ thể khiến tay chân rụng rời, chẳng phản ứng gì được.

-          Ha ha ha! Mày tưởng một tảng đá bé nhỏ có thể đè chết một nhân vật quyền lực Địa Ngục như ta sao? Ha ha ha ..aaa…!

Mình còn chẳng có cảm giác hoảng hốt, chỉ thấy đau đớn tê dại, mắt cũng mờ đi, chẳng nhìn rõ cái gì cả. Hình như hắn dùng tay tóm gáy nhấc bổng mình lên và đa xay đầu mình quay mặt về phía hắn. Khuôn mặt nhăn nhó, trắng bệch của Dạ Xoa lờ mờ trước mắt mình, không gian bao trùm trong tiếng cười man dại của hắn không ngừng vang động. Rồi luôn cả khuôn mặt hắn cũng không thấy rõ nữa, hình như có một luồng sáng xanh lè vừa lóe lên làm mờ tất cả.

“Không xong rồi, lại là chiêu hút hồn, hắn định nuốt…!” - chẳng kịp nghĩ hết nhẽ, mình phải cố gồng mình cưỡng lại một lực hút vô hình đang như túm đầu mình kéo cho toàn thân mình dài ngoằng ra như kẹo kéo rồi lôi tuột mình đi. Nhưng chính lúc đó bỗng dưng mình cảm thấy trong người như có một nguồn năng lượng nóng bỏng từ bên dưới dâng lên, nặng trịch, líu kéo thân mình ngược trở lại. Rồi mình dần dần cảm thấy như sức lực tràn trề, đầu óc cũng tỉnh táo, nhìn rõ diễn biến xung quanh. Dạ Xoa đang phát ra thứ ánh sáng xanh lè chiếu thẳng về phía mình và thứ ánh sáng đó đang ra sức kéo tuột mình về phía hắn nhưng lúc này toàn thân mình đang phát ra một thứ ánh sáng khác màu trắng xám kéo lại thứ ánh sáng xanh kia. Ánh sáng trắng của mình dường như ngày càng trắng sáng hơn trong khi ánh sáng xanh của Dạ Xoa hình như đang dần suy yếu, khiến cho gương mặt hắn dần lộ ra chứ không chói lòa nữa, đó là một gương mặt khổ ải đến cùng cực, nó vốn đã nhăn nheo lại càng nhăn nheo hơn, cài cằm vốn dài ngoằng hình như lại đang bị kéo dài ra thêm. Thấy vậy mình càng cố sức gồng mình lên để kéo lại hắn. Chỉ thấy ánh sáng trắng bùng phát, lan rộng, rồi bao trùm lấy cả người Dạ Xoa lấn át hoàn toàn ánh sáng xanh. Rồi tai mình cảm giác như đang nghe thấy tiếng gió rít ào ào, một luồng gió thật mạnh như đang thổi ngược vào mặt mình. Rồi bỗng chốc toàn bộ ánh sáng thu lại về phía người mình trong tiếng gió rít ngày càng mạnh và tiếng Dạ Xoa bật gào lên “ KHÔ..Ô..ÔNG… Á Á A A A…!”.

Trong giấy lát mọi chuyện kết thúc, ánh sáng biến mất, Dạ Xoa cũng biến mất, chỉ còn mình đứng lại. Nhưng lúc này nguồn sức lực dồi dào ban lãy cũng chạy đi đâu mất, chân tay mình như bủn rủn, rụng rời, mệt mỏi, muốn khụy xuống….

Mình đổ ụp xuống đất như không cưỡng lại được giấc buồn ngủ. Không biết gì nữa.

*

*          *

-          Lính Đen à? Anh có chắc chắn người này là người quen của anh không vậy?

-          Phải rồi, có chắc chắn không vậy? người quen của ông sao lại có sức mạnh ghê vậy? còn biết hút hồn được cả Dạ Xoa nữa? nhỡ chẳng may hắn cũng nuốt cả chúng ta thì biết làm thế nào?

-          Hzài! Ta cũng chẳng biết nữa. Rõ ràng hắn là Tiểu Văn mà. Sao bây giờ lại mạnh thế được nhỉ?

Những tiếng đối thoại văng vẳng bên tai rõ ràng là của Lính Đen với hai người khác, mình vừa bất tỉnh đây mà.

-          A! hắn tỉnh rồi này.

-          Tiểu Văn! Cậu tỉnh rồi hả?

Mình vội đáp:

-          Lính Đen. Tôi đây. Tiểu Văn Đây.

Lính Đen rạng rỡ hẳn lên:

-          Đúng Tiểu Văn rồi. Tiểu Văn, làm sao cậu có khả năng như thế này được?

Mình thong thả vừa ngồi dậy vừa trả lời:

-          Chuyện dài lắm…

Lúc này mình mới nhìn kỹ lại xung quanh, hai người đi cùng Lính Đen có một nam một nữ, cả hai đều có vẻ ngoài yếu đuối, nhợt nhạt, rõ ràng là loại linh hồn không có khả năng hành động, người nữ nhìn mặt khá tươi tỉnh, trẻ trung, chỉ có đôi mắt đượm buồn, người nam thì còi cọc, hình dạng đúng là một cậu bé loắt choắt mới lớn, cả bọn đang ngồi ngay tại vị trí mình vừa đánh nhau với Dạ Xoa chứ chưa di chuyển đi đâu. Nhìn lại xung quanh rồi mình mới hỏi:

-          Uhm, Lính Đen, sao cậu lại đi cùng với Dạ Xoa đến đây vậy?

Lính Đen chầm chậm trả lời:

-          Hồi đó, sau khi khởi nghĩa cùng Ken đại ca thất bại, mình bị bắt qua lao động vận chuyển đá ở nơi đang xây dựng gần rừng đá Đại Ngàn này. Sau thời gian rất lâu thì tên Dạ Xoa này từ đâu chạy đến đánh gục mấy tên tiểu quỷ cai quản lao động rồi bắt mình đi. Còn hai hồn này, khi mình bị Dạ Xoa bắt thì đã thấy hai người cũng bị hắn bắt đi rồi, hình như là bị bắt đi từ trong ngục.

-          Phải rồi! – tên người loắt choắt nhanh nhảu chen vào – hai đứa tôi cùng bị hành hình treo cổ, khi đang bị treo thì tên Dạ Xoa này từ đâu chạy đến đánh gục hai con quỷ cai ngục rồi bắt chúng tôi đi.

Tên này vừa mở miệng đã thấy hắn là người nhiều chuyện rồi. Chưa để cho ai nói thêm câu nào đã chỉ thấy hắn nói liên tục:

-          Đại ca này, sao đại ca có sức mạnh ghê thế? Đại ca với Lính Đen có quen nhau từ trước hả? Đại ca, đại ca dạy võ cho em với nhé? Nhận em làm đệ tử nhé? À, sao đại ca một mình ở chỗ này vậy?...

-          Cái thằng! mày có cần lắm mồm thế không? – Lính Đen có vẻ khó chịu – Lúc đánh nhau thì thấy im thít mà sao bây giờ nói lắm thế?

Mình thấy vậy quay ra bảo:

-          Hì! Thôi! Thôi! Lính Đen. À, phải rồi, hai bạn này tên là gì nhỉ?

-          Đại ca, em là Zin – vẫn là thằng cu loắt choắt nhanh nhảu nói trước – tại các anh chị ở ngục thấy em nhanh nhẹn, hoạt bát nên đặt tên thế cho dễ gọi.

-          Dạ, em là Nhu - giờ mới thấy cô gái lên tiếng.

Mình nghĩ bụng: “em này yếu đuối ủ rũ, chắc một đại ca nào đấy giỏi chữ nghĩa mới đặt cho cái tên Nhu, đúng là rất hợp với người”.

Lính Đen đứng bên quay ra hỏi mình:

-          Thôi, chào hỏi xong rồi Tiểu Văn kể chuyện của cậu đi.

-          Ờ… uhm – mình vốn định kể lại đầu đuôi câu chuyện cho mọi người nghe nhưng nhìn quanh nghĩ ở chỗ này không ổn, mới nói – Lính Đen à, tớ nghĩ chỗ này không ổn đâu, mình tìm chỗ nào kín đáo cái đã.

-          Eo, hic! Thực sự có Quái Thạch thật à? – bé Nhu vừa nghe mình nói thế đã có vẻ sợ sệt, vừa nói vừa như co rúm người lại.

-          Quái Thạch là cái gì? – mình hỏi lại

Cu Zin cũng có vẻ đang sợ, nói giọng lí nhí:

-          Đại ca, ở trong ngục em nghe các bô lão nói ngoài Đại Ngàn này có những con quái vật to lớn, đáng sợ gọi là Quái Thạch. Đại ca thấy Quái Thạch rồi à? Đại ca có đánh lại được nó không?

-          Hì – mình khẽ phì cười – chưa có gặp, chắc tại mình cũng đi chưa nhiều lắm. Nhưng mà cứ ở đây mãi thì cũng chẳng biết sẽ gặp cái gì đâu, cứ nên tìm một chỗ kín đáo thì hơn.

Vậy là cả bọn đứng dậy đi. Xung quanh toàn núi đá nhấp nhô, chẳng biết đi hướng nào, cứ chọn đại một hướng thẳng tiến, hy vọng gặp được một hang động gì đó cỡ như cái động của Cốc Lão Lão. Nhưng mà tốc độ di chuyển chậm quá, nghĩ sốt ruột, cũng sợ. Mình bèn bảo mọi người cầm tay nhau, bé Nhu cầm tay cu Zin, rồi đến Lính Đen, rồi đến mình đi đầu tiên. Vì sốt ruột tìm chỗ núp mình cứ đi nhanh dần, nhanh dần mà quên mất đám người theo sau di chuyển với tốc độ thế nào. Đến một lúc chợt nhận ra mình đang đi nhanh như bay, quay lại đằng sau thấy cả đám vẫn đang bám tay nhau theo kịp. Có cảm giác vòng tay của mọi người nối thành một sợi dây chắc chắn và mình đang hoàn toàn chủ động điều khiển sợi dây đó đến tận vị trí của bé Nhu và đám người kia đang di chuyển nhanh chóng theo mình giống như mình đang kéo một con diều vậy. À, ra thế! Chắc đây chính là cái cách để tên Dạ Xoa kia có thể “cắp” theo ba người bay tới tận đây.

Mình vốn chỉ định đi loanh quanh xem có chỗ nào trú tạm được không nên chẳng để ý là đã đi theo hướng nào, nhưng từ nãy giờ đi như bay có vẻ khoảng cách cũng khá xa rồi mà chẳng thấy cái hang nào cả. Đang lo lắng sợ lại lạc lần nữa thì chợt có cảm giác một vị trí lướt qua có vẻ hơi khác, hình như là trong một khoảng tối lại có một chỗ tối hơn. Mình dừng lại nhìn chăm chú vào chỗ đó mới phát hiện ra là một cái miệng hang. May quá. Cả bọn lại gần, rón rén đi vào trong hang tối. Đây đúng ra chỉ là một cái hốc nhỏ, chỉ sâu chừng mấy chục mét. Miệng hốc nhỏ chỉ vừa khoảng một người chui vào nhưng bên trong lại khá rộng dãi, tuy không bằng cái hang trước đây của Cốc Lão Lão nhưng cũng bằng khoảng một căn buồng nhỏ. Có đủ chỗ cho mọi người ngồi là tốt rồi! Cả bọn chia nhau ra rò xét từng góc nhỏ của cái hốc, đảm bảo không có gì bất thường, sau đó mình bê một tảng đá nhỏ che cái cửa hang đề phòng có kẻ nào đó đi qua phát hiện được rồi mới yên tâm cùng nhau ngồi nghỉ ngơi và lúc đó mình mới chậm dãi kể lại toàn bộ việc mình được Cốc Lão Lão cứu rồi dạy khí công cho mọi người nghe…

-          Hzài… - Nghe mình kể xong Lính Đen mới thở dài – không ngờ ở nơi hoang vu thế này lại có những bậc cao nhân ẩn dật như thế. Xem ra thì địa ngục cũng phức tạp thật.

Cu Zin lại tỏ ra rất hứng thú:

-          Hi hi! Nghe cứ như trong chuyện kiếm hiệp ấy nhỉ. Đại ca trong lúc hoạn nạn lại gặp được cao nhân dị sỹ truyền thụ võ công tuyệt kỹ, từ nay có thể xưng hùng võ lâm rồi. Ha ha!

Nghe vậy mình vội xua tay:

-          Không. Không. Ta tư chất kém, học mãi chẳng được chút gì, hơn nữa ở đây chẳng được bao lâu thì đã xảy ra chuyện khiến cả Lão Lão và anh Kha đi đâu mất. Giờ chúng ta vẫn không biết có an toàn không nữa chứ đừng nói xưng hùng xưng bá gì. Vừa rồi liều mạng đánh nhau với tên Dạ Xoa thực ra là đến giờ cũng chưa hiểu làm sao hạ được hắn nữa. Xem ra chẳng biết sau này còn nguy hiểm gì nữa cơ.

Mình nói vậy xong tất cả nghe đều thấy ngao ngán im lặng. Mãi một lúc sau cu Zin có vẻ không chịu nổi sự im ắng mới lên tiếng:

-          Đại ca à! Giờ mình làm gì?

-          Thì ngồi nghỉ ngơi đi – mình chưa lên tiếng thì Lính Đen đã trả lời

Quả thực trận đánh nhau vừa rồi làm mình mệt rũ người, cố chạy đi tìm chỗ trú ẩn, chỉ mong đến lúc này để ngồi điều hòa lại khí lực. Mình nói:

-          Anh em ngồi nghỉ ngơi giữ yên lặng nhé, để tôi vận công khôi phục sức khỏe tí đã.

Nói rồi mình ngồi khoanh chân cố tĩnh tâm bắt đầu vận công. Nhưng cu Zin thấy vậy có vẻ lạ:

-          À đại ca biết luyện công à? Thảo nào mà có võ nghệ cao cường thế, đánh bại cả Dạ Xoa… Đại ca học ở đâu thế? Dạy lại cho tụi em nhé?... đại ca, nghe nói trước cũng ở chung với Lính Đen mà sao giờ đã học được võ công nhanh thế? Ha ha! Đại ca đúng là bậc kỳ tài hiếm có!

Cái mồm ton hót của tên này làm mình mất cả tập trung, may mà Lính Đen đã nạt hắn:

-          Cái thằng, đã bảo giữ trật tự cơ mà? Có nhất thiết phải nhiều chuyện thế không?

-          Hà, phải rồi! là em sai – cu Zin có vẻ hiểu ra – nhưng mà em chỉ nói sự thật thôi mà. Đại ca ngồi vận công lấy lại sức mạnh xong thì truyền dạy võ nghệ lại cho bọn em nhé, hí hí.

Rõ ràng là cái tay loắt choắt này không thể im lặng lấy một phút, không thể nào tậ trung được mình mới mở mắt ra nói:

-          Thôi thế này, bây giờ tôi chỉ cách luyện khí công cho mọi người, tất cả cùng nhau tĩnh tâm luyện thử nhé.

-          Ây da, hay quá! – vẫn là cu Zin – tốt quá! Đại ca dạy luôn hả?

Bé Nhu im lặng lãy giờ mới lên tiếng:

-          Eo ơi! Học võ á? Có học được không vậy?

-          Không phải võ mà chỉ luyện khí công để tăng sức khỏe thôi – mình nói.

-          Hà hà! Học khí công không những khỏe người mà còn có thể bay lượn như chim, bắn chưởng chiu chíu, ha ha… - cu Zin có vẻ rất phấn khích.

-          Hừm! không dễ thế đâu – Lính Đen khe khẽ, lạnh lùng nói.

Vậy là mình bắt đầu chỉ dạy lại những bước khởi đầu của khí công cho mọi người hệt như những gì Cốc Lão Lão đã dạy mình trước đây. Nói qua một lượt rồi tất cả cùng ngồi tập trung luyện, giao hẹn trước nếu ai không luyện nữa thì nằm im trong hang không được quấy đến những người khác. Bấy giờ mình mới có thể yêm tâm tập trung hoàn toàn vào hồi phục nội lực của mình. Khi tập trung hấp thụ năng lượng bên ngoài và quy tụ các nguồn nội lực còn tản mát trong cơ thể mình nhận ra một điều khác lạ, một nguồn nội lực khá lớn đang ở sẵn trong cơ thể mình mà có vẻ lại chẳng luân chuyển theo dòng nội lực bình thường. Sau một vài phút bối rối mình mới nghĩ ra. Phải rồi! đó chính là phần nội lực của Dạ Xoa mà mình đã hút vào trong người mình. Rõ ràng vì nó không phải nội lực của mình nên không phải đơn giản mà điều khiển được nó. Thôi gì giờ cứ vận động các nguồn lực khác của mình theo vòng tuần hoàn xem có kéo được nó đi theo không. Nghĩ vậy mình mặc kệ luồng năng lượng lạ kia, cứ chủ động luân chuyển nguồn lực sẵn có của mình và hấp thụ thêm các nguồn lực từ ngoài vào. Một lúc sau quả nhiên nguồn lực lạ kia cũng bị cuốn theo như hai dòng nước chảy hòa làm một. Thì ra là vậy, do nguồn nội lực sẵn có của mình vẫn còn tương đối lớn, đủ áp đảo nguồn lực lạ kia nên mới có thể áp đảo được nó, khiến nó chảy theo mình chứ nếu ngược lại nguồn lực sẵn có của mình còn quá ít thì không đủ tạo ra dòng chảy mạnh cuốn nó theo và có lẽ nó sẽ trở thành một lực cản khiến năng lượng trong người mình tiêu tán mất. Từ nay, phải thận trọng nghiên cứu lại kỹ thuật hút hồn này mới được, không làm chủ được nó thì nguy mất.

*

*          *

Khá lâu sau đó mình mới kết thúc bài tập vận công, cảm thấy nội lực trong người đã hồi phục căn bản và có vẻ còn mạnh mẽ hơn, có lẽ việc hút nội lực của Dạ Xoa đã bổ sung thêm nguồn năng lượng cho mình mặc dù cũng không nhiều lắm. Mình mở mắt nhìn ngó xung quanh, chỉ có mỗi mình Lính Đen đang ngồi chăm chỉ luyện công còn hai người kia không thấy đâu, nhìn ra cửa hang thì phiến đá che cửa đã bị bỏ đi từ lúc nào, có lẽ là hai người không đủ kiên nhẫn theo bài tập nên đã bỏ đi đâu rồi. Hừm! tệ quá! Đã bảo là không tập thì ở nguyên trong hốc này không được đi đâu mà, nguy hiểm quá! Mình đi về phía cửa hang ra ngoài. Không khó để nhận ra trên một phiến đá là bé Nhu đang ngồi ngây, thẫn thờ. Vốn đang bực mình định mắng cho mấy đứa vô kỷ luật này một trận nhưng nhìn thấy dáng vẻ ấy mình lại nhẹ nhàng:

-          Bé Nhu! Sao lại ngồi đây? Cu Zin đâu?

-          Không biết. – bé Nhu chỉ khẽ lắc đầu, ánh mắt vẫn lặng lẽ nhìn xa xăm.

-          Thế sao em lại ngồi đây? Không vào hang cho kín đáo, ở đây nhỡ gặp cái gì thì nguy hiểm lắm. – mình hỏi lại.

Bé Nhu giờ mới quay lại nhìn mình, vẫn ánh mắt buồn yếu đuối, trả lời:

-          Em mở mắt ra thì đã thấy cửa hang mở, không thấy Cu Zin đâu. Chắc là Cu Zin tỉnh trước tự ý mở cửa đi ra ngoài. Ở trong hang mãi ngột ngạt quá nên em ra đây ngồi.

Nói xong lại quay mặt nhìn ra xa xăm. Thấy vậy mình cũng không nói to nữa, nhẹ nhàng đến ngồi cạnh Bé Nhu khẽ nói:

-          Ừ! Trong đó mãi cũng ngột ngạt thật.

Im lặng một lúc mới thấy Bé Nhu nói giọng lí nhí như sắp khóc:

-          Anh ơi! Em… em sợ lắm!

Mình không nói gì, chỉ quay lại nhìn thẳng vào mắt Bé Nhu. Bé Nhu như nghẹn ngào nói tiếp:

-          Mình có bị bắt quay lại ngục nữa không anh? Em sợ phải quay lại đó lắm!

-          Hzài…! – mình thở dài quay mặt nhìn về phía trước, không dám tiếp tục nhìn thẳng vào khuôn mặt nhợt nhạt ấy nữa. – Đúng là không biết thế nào. Cứ trốn mãi ở đây thì cũng chẳng biết khi nào bị bọn chúng tìm đến. Nhưng mà cũng chẳng biết phải đi tìm nơi nào khác mà trốn nữa cơ. Hzài…!

Chầm chậm bé Nhu mới nói tiếp:

-          Thế mình cứ trốn trong hang này mãi à?

Quả thật mình cũng chưa thể nghĩ xa hơn nên mãi mới nói được:

-          Ừ! Cứ biết trốn ở đây đã rồi tính sau chứ biết sao bây giờ?

Thình lình có giọng nói cất lên từ phía sau:

-          Còn nghĩ đến tương lai nữa à? Người chết rồi còn có tương lai sao?

Mình và bé Nhu cùng quay lại, thì ra là Lính Đen cũng đã ra đây. Câu nói của Lính Đen làm mình chẳng biết nói gì nữa. Nhưng mà trong đầu không thể ngừng suy nghĩ miên man, quả thực có gì đó chưa thỏa đáng. Đồng ý là mình chết rồi, theo lẽ thông thường thì xuống địa ngục là cái kết cho mọi thứ, nhưng mà không phải như thế này chứ. Cảm thấy không phục.

Một lúc, mình nói với hai người:

-          Thôi! Tốt nhất không nên cứ ngồi ngoài này, hai anh em vào trong hang đi, để mình tớ đi tìm cu Zin xem.

-          Hừm! cái thằng mắc dịch ấy, kệ nó đi, tìm làm gì. Mất công cậu đi ra ngoài lang thang cũng nguy hiểm lắm. – Lính Đen nói giọng hậm hực.

-          Cũng phải tìm chứ. – Mình trả lời – dù sao đã đi cùng nhau không thể để mặc nó được. Hơn nữa chẳng may nó bị bọn quỷ bắt được thì chúng ta cũng sẽ nguy.

Vậy là Lính Đen và bé Nhu đi vào hang, còn mình đi loanh quanh ra ngoài tìm cu Zin. Để tránh bị lạc, mình cố gắng xác định thật kỹ vị trí của cái hang rồi đi xung quanh nó, dần dần mở rộng phạm vi tìm kiếm nhưng luôn chú ý không quên đường về cái hang. Tìm mãi không thấy, đang bắt đầu cảm thấy nản thì chợt nhìn thấy trong một góc khuất giữa nhiều tảng đá lởm chởm hình như xuất hiện ánh sáng lờ mờ. Vội đến gần nhưng vẫn thận trọng, khẽ khàng. Càng đến gần ánh sáng càng rõ, hình như đó là ánh sáng hồng hồng của dung nham. À! Thì ra khuất sau một tảng đá chính là cu Zin đang đứng ngẩn ngơ nhìn ánh sáng phát ra từ một đám dung nham nhỏ chỉ như vũng nước đang khẽ sôi.

-          Cu Zin! – mình gọi giật giọng khi nhìn thấy hắn.

-          Đại ca! – cu Zin quay ngoắt lại, nhìn thấy mình ánh mắt có vẻ mừng rỡ. -  Ôi may quá! Em tưởng lạc rồi chứ.

Mình vội tiến đến chỗ hắn hỏi:

-          Sao chú mày không ở trong hang đi ra đây làm gì? Không sợ bọn quỷ đuổi theo bắt được à?

Cu Zin đáp:

-          Ui! Mình đi cách xa thế rồi chắc chẳng đứa nào chạy theo nữa đâu. Với lại cứ ngồi mãi trong hang chán chết. Luyện khí công thì mãi chẳng thấy tác dụng gì.

Mình nghĩ thầm: “Tay này không có tính kiên nhẫn, nhìn lại chẳng thấy chút năng lực, năng khiếu nào thì chắc khó luyện khí công thật”. Nghĩ vậy nhưng mình không nói gì, quay ra nhìn ánh sáng dung nham, hỏi:

-          Sao lại có dung nham ở đây nhỉ? Lại có mỗi một vệt nhỏ như vũng nước thế này?

-          Ờ! Em đang lạc đường đi lung tung thì thấy đốm sáng này nên mới đến gần xem. Dung nham mà có một dúm thế này lẽ ra phải tắt rồi mới phải chứ nhỉ?

Cu Zin nói có lý. Dung nham vốn là đá nóng chảy do tác động của nhiệt độ cực nóng có sẵn trong lòng đất, nếu lấy ra một lượng nhỏ để ra ngoài nguồn nhiệt thì nó sẽ nguội đi ngay và trở lại là cục đá chứ đâu có phát sáng được nữa, vậy rõ ràng bên dưới chỗ này phải là một dòng dung nham lớn ẩn bên dưới. Nghĩ vậy mình lùi lại một chút nhìn kỹ địa thế chỗ này. Hình như có một tảng đá lớn nằm ngay cạnh vệt dung nham nhưng mà nó không phải liền khối với đất đá xung quanh. Nghĩ vậy mình dùng sức cố nâng tảng đá đó lên. Một tảng đá không quá nặng, chẳng mấy khó khăn mình đã lật được nó sang một bên.

-          Woa! – cu Zin thốt lên.

Thật bất ngờ, đằng sau tảng đá là một cái hang, miệng hang không lớn lắm nên mới có thể bị tảng đá che mất nhưng bên trong hình như có xu hướng càng ngày càng rộng ra. Nòng hang chính là một dòng sông dung nham xa tít tắp, nó chảy đến đây thì cũng chưa phải điểm dừng lại nhưng phần tiếp theo đi vào trong lòng núi. Bên cạnh dòng sông dung nham có nối đi vào hang giống như một con đường bờ sông vậy. Không thấy dấu hiệu tác động của người hay ma quỷ nào, chắc đây là một dòng sông tự nhiên, một cái hang tự nhiên, không may bị bịt cửa hang bằng một tảng đá tự nhiên thôi. Nghĩ vậy mình mới mạnh dạn đi vào trong xem sao.

Cu Zin cũng đi theo, miệng thì nói như để át đi một chút sợ hãi trong lòng:

-          Đại ca! không biết trong này có gì không nhỉ?.... …. Không thấy dấu hiệu nào của tác động con người, chắc không có gì đâu nhỉ…

Mình thì không để ý lắm tới mấy lời của cu Zin, cứ từ từ đi vào. Cửa vào hang hơi nhỏ, con đường bờ sông chỉ đủ một người lách vào nhưng càng đi thì càng rộng ra, đi được khoảng mấy trăm bước thì một khoảng không gian rộng lớn mở ra phía trước, rồi cái hang bắt đầu phân nhánh, rồi thì rất nhiều nhánh mở đi các hướng khác nhau. Chưa có thời gian để đi dò xét hết được, nhưng với một thời gian tìm hiểu khá lâu có lẽ đủ để tin tưởng đây hoàn toàn là một cái hang trống không. Không những thế, khi đi vào khám phá một nhánh có vẻ khá rộng thì thấy dẫn đến một khoảng không gian rộng lớn hình dung như một đại sảnh với mái trần thông lên cao hun hút. Đến đó cả mình và cu Zin đứng ngây ra nhìn, ngỡ ngàng trước một cảnh tượng hùng vĩ đã lâu lắm rồi không được thấy. Vẫn không rời mắt khỏi những bức vách thẳng đứng, mình nói:

-          Cu Zin! Thấy chỗ này ở được không?

Cu Zin quay sang mình có vẻ băn khoăn:

-          Đại ca có chắc chỗ này an toàn không?

Mình vẫn không quay mặt lại:

Ta không biết. Chỉ biết không thể ở mãi trong cái hốc bé tí tẹo kia được. Từ khi xuống địa ngục này toàn những chỗ ở trật trội, không thể bỏ qua một ngôi nhà như cung điện thế này được. Đi! Quay lại gọi hai người kia thôi!