Nối Lại Mối Tình Đầu

Chương 42




Giang Nhất Phàm yên lặng mà nhìn Hứa Miểu, nhìn thấy ánh mắt cậu không chút nào che giấu được lo sợ cùng bất an, còn có căng thẳng cùng run rẩy.

Hắn trầm thấp mà than một tiếng, thân thủ đem Hứa Miểu ôm vào trong ngực, im lặng cúi đầu hôn lên tóc của cậu.

Thân thể Hứa Miểu run một cái, ức chế không được mà nhẹ nhàng run, viền mắt dần dần ửng hồng, đó là biểu hiện tình cảm chân thật nhất, yếu đuối nhất.

"Tiểu Hứa." Giang Nhất Phàm đưa tay ra sau gáy của cậu, giọng trầm thấp ghé vào lỗ tai cậu mà nói.

"Kỳ thực tôi so với em càng biến thái hơn."

Dứt lời một lúc lâu, Giang Nhất Phàm buông cậu ra, đem điện thoại di động ra mở tới một trang trò chuyện, đưa tới trước mặt Hứa Miểu, ý tứ không rõ ràng mà nói: "Miêu Miêu."

Hứa Miểu ngạc nhiên, nhìn thấy tin nhắn của hắn, kinh ngạc ngẩng đầu.

Giang Nhất Phàm đứng ở trước mặt cậu, nhìn từ trêи cao xuống nhìn vào cậu, "Tôi có tài khoản của Diệp Na, trước đây đều là tôi cùng em nhắn tin, gọi em là Miểu Miểu cũng là tôi."

Hứa Miểu khϊế͙p͙ sợ nhìn Giang Nhất Phàm, không dám tin vào mắt mình: "Sao lại thế..."

Diệp Na xác thực buổi tối thường thường tìm cậu mà nói chuyện, bình thường thì ở trêи mạng gọi cậu là "Miểu Miểu", mà lúc gặp mặt chỉ gọi là "Tam Thuỷ" hoặc là "A Miểu."

Mỗi dịp tết Diệp Na cũng sẽ gửi tới lời chúc phúc ngắn ngọn, Hứa Miểu đầu óc linh hoạt loé lên cái gì đó, đột nhiên nhớ tới năm nay Diệp Na gửi lời chúc mừng cho cậu, cậu lúc đó còn hỏi Diệp Na tại sao năm nay nhiệt tình như vậy, Diệp Na nói trước kia là trước đây, bây giờ là hiện tại.

... Nguyên lai là ý tứ này.

Hứa Miểu vẫn có chút kinh ngạc, cậu hoàn toàn không nghĩ tới mấy năm nay vẫn là đang cùng... Giang Nhất Phàm trò chuyện?

Giang Nhất Phàm xoay người ngồi bên cạnh cậu, hơi vểnh mặt lên, lộ ra cái cổ thon dài, hắn nhìn về phía vách tường, âm thanh lại trầm xuống, không nhanh không chậm nói: "Ngoại trừ cùng em tán gẫu, tôi còn nhờ cô ấy ở quán net cùng phòng khách nhà em lắp camera theo dõi em, nhất cử nhất động của em tôi đều biết, cho nên thời điểm gặp lại tôi vẫn không hỏi em những vấn đề khác, chỉ hỏi em mọi chuyện trải qua có tốt hay không thôi.

Hắn quay đầu nhìn về phía Hứa Miểu, ngữ khí có chút tự giễu: "Tôi mặc dù luôn theo dõi em, nhưng lại không biết tâm tình của em làm sao.

Hứa Miểu cảm giác tim của mình sắp ngưng đập, cậu càng ngày càng kinh ngạc, mắt cũng không chớp mà nhìn Giang Nhất Phàm, bởi vì quá mức kinh ngạc, tâm tình của cậu toàn bộ biểu lộ ra trêи mặt.

"Cái kia..." Hứa Miểu cổ họng khô sáp, lời nói như là mạnh mẽ chui ra, "Camera kia còn không?"

Giang Nhất Phàm: "Không có, tôi đã tháo ra."

Hứa Miểu không biết nên nói cái gì, trầm mặc đã lâu, chỉ gật gật đầu.

Bầu không khí yên tĩnh trong chốc lát, Giang Nhất Phàm mở miệng lần nữa, "Em lần trước ở trong phòng ngủ làm chuyện gì, tôi đều biết."

Hứa Miểu vẻ mặt bối rối: "Cái gì?"

Giang Nhất Phàm chuyển đôi mắt nhìn cậu, có ý riêng: "Phòng ngừa chu đáo."

Hứa Miểu: "..."

Cậu nghĩ tới, lần kia ở trong phòng khách, cậu ở trong phòng ngủ mà chuẩn bị kĩ càng, nguyên lai... đều rơi vào trong mắt Giang Nhất Phàm, Hứa Miểu nhất thời trở nên thẹn quá hoá giận, cắn răng nói: "Anh thật biến thái!"

"Ừm." Giang Nhất Phàm thản nhiên thừa nhận, nói tiếp: "Tôi đã xem qua rất nhiều lần..."

Ý thức được hắn muốn nói cái gì, Hứa Miểu liền ngắt lời hắn: "Đừng nói gì hết!"

Giang Nhất Phàm thu hồi lời nói, gật đầu: "Được."

Hứa Miểu cau mày, chỉ cảm thấy tức ngực khó thở, hiện tại tâm tình cậu rất phức tạp, trong đầu như là có mớ bòng bong rối thành một nùi, càng nghĩ càng loạn, thế nào cũng không thông được.

Giang Nhất Phàm hỏi: "Thư tình của tôi đưa em ở đâu?"

Hứa Miểu lấy lại tinh thần, vẫn cứ vô ý thức mà cau mày: "Ở nhà, làm sao vậy?"

"Không." Giang Nhất Phàm hời hợt nói, "Tôi đã thừa nhận với em tất cả các tội, em có thể đi nhìn một chút."

Hứa Miểu: "..."

"Em phải trở về." Cậu vội vã đứng lên, lại bị Giang Nhất Phàm dùng thủ đoạn kéo lại.

Giang Nhất Phàm ngước mắt nhìn cậu, nhếch môi dưới: "Không vội, chúng ta còn chưa có nói chuyện xong."

Hứa Miểu suy nghĩ một chút, cậu xác thực vẫn còn tồn tại nghi vấn, liền ngồi xuống, chần chừ mở miệng: "Cho nên, đây chính là bí mật giữa anh và Diệp Na? Cô ấy làm sao đáp ứng anh? Hai người lúc trước không phải là quan hệ bình thường thôi sao?"

Giang Nhất Phàm: "Tôi cho cô ấy hai mươi vạn." (Chắc tầm 700 chịu ~)

Dứt lời, Hứa Miểu trợn tròn hai mắt, trợn mắt ngoác mồm: "Hai mươi vạn? Anh có thể đem số tiền này cho em, em con mẹ nó mỗi ngày đều cso thể phát sóng trực tiếp cho anh xem luôn."

Giang Nhất Phàm đối diện ánh mắt của cậu, cân nhác một xíu, "Em xác định khi đó em sẽ phản ứng với tôi?"

Hứa Miểu trầm mặc, cậu yên tĩnh đã lâu, mới nhỏ giọng nói: "Sẽ... chỉ cần anh tới tìm em, em sẽ để ý đến anh."

Giang Nhất Phàm nghe vậy, đôi mắt chợt loé vài phần ngạc nhiên, cuối cùng cũng buông tiếng thở dài: "Là lỗi của tôi, nếu như tôi biết suy nghĩ của em, chúng ta sẽ không bỏ qua nhiều năm như vậy."

"Không phải." Hứa Miểu vội vã nói, "Là lỗi của em, em không nên nói chia tay, cũng đổi đi chỗ khác sinh sống, em khi đó cắt đứt quá quyết liệt."

Giang Nhất Phàm không nói gì mà cong cong khoé môi, hắn đứng dậy, "Em không phải muốn nhìn tôi mua cho em những đồ gì sao, tôi cho em xem."

Hắn mang Hứa Miểu tới bên trong khách phòng, đẩy cửa ra, nói: "Bên trong đều là đồ của em, đi du lịch, cùng bạn bè gặp mặt, thời điểm đi dạo, mua sắm trực tuyến, chỉ cần nhìn thấy thích hợp với em tôi đều mua, hàng năm đều rinh mấy lần trở về."

Hứa Miểu hít vào một hơi, trong phòng có một cái tủ quần áo rất lớn, bên trong chật kín những bộ đồ mới, quần áo bốn mùa cùng giày dép đều có, lớn thì nói đến áo bông hay trang phục giữ ấm, còn nhỏ thì qυầи ɭót dép lê, còn có một vài máy chơi game, cùng các sản phẩm điện tử điều khiển từ xa, thậm chí ngay cả điện thoại di động cũng có vài cái, tất cả đều còn mới tinh chưa bóc seal.

Cậu cầm lấy chiếc iphone 5s, âm thanh có chút run rẩy, "Này đều quá hạn..."

Giang Nhất Phàm nói: "Lúc đó không quá hạn, là cái mới nhất."

Hứa Miểu khịt khịt mũi, gọi hắn lại: "Ai anh đừng nói chuyện, em rất muốn khóc."

"Sao lại khóc?" Giang Nhất Phàm hỏi.

Hứa Miểu mạnh mẽ trừng hắn, hừ lạnh một tiếng, "Không khóc."

Nhìn thấy cậu trở mặt so với bánh tráng còn nhanh hơn, Giang Nhất Phàm mặt mày trở nên nhu hoà hơn mấy phần, hắn từ phía sau lưng ôm lấy Hứa Miểu, đè nén âm thanh nói: "Tiểu Hứa, em sợ sệt sao?"

Hứa Miểu đặt lên tay hắn, theo bản năng hỏi: "Cái gì?"

"Tôi theo dõi em, lại cùng bạn bè em lừa dối em." Giang Nhất Phàm chậm chạp hỏi, "Em sợ tôi không?"

Hứa Miểu dùng sức lắc đầu, cậu tránh khỏi cái ôm của Giang Nhất Phàm, quay người nhìn về phía hắn, ở trong ánh mắt của hắn, vung lên khuôn mặt tươi cười, "Em cũng là biến thái, chúng ta là một đôi quá thích hợp."

Giang Nhất Phàm trầm mặc nửa ngày, cũng cong lên khóe môi.

"Ừm."

Hứa Miểu ɭϊếʍ ɭϊếʍ môi, chủ động hôn hắn.

Sau khi thẳng thắn với nhau, nụ hôn này đặc biệt ấm áp cùng sạch sẽ.

Cho dù hô hấp dồn dập, thở không nổi, Hứa Miểu cũng không nỡ buông môi lưỡi ra, thậm chí trong đầu còn chợt loé một ý nghĩ, chết trong nụ hôn thật là tốt biết bao.

Giang Nhất Phàm buông cậu ra, thấy sắc mặt cậu ửng đỏ, đôi mắt ướt nhẹp có chút thất thần, không tự chủ mà cười nhẹ: "Choáng váng?"

Hứa Miểu lắc đầu một cái, không tiếng động mà nhích lại gần, ôm hắn, thấp giọng nỉ non: "Bảo bảo, em quá yêu anh."

"Tôi cũng thế." Giang Nhất Phàm hôm nay ngữ khí vẫn rất ôn nhu, "Tôi quá yêu em."

Hứa Miểu nhấc đôi mắt lên, trong mắt đen nhánh phản chiếu mặt mũi hắn, ngữ khí kiên định: "Em sẽ vì anh mà trở nên ngày càng tốt hơn."

Giang Nhất Phàm: "Là vì chính em."

Hứa Miểu theo bản năng cau mày, "Cái gì?"

Giang Nhất Phàm dùng ngón tay lau đi thuỷ quang ở khoé miệng cậu, tận lực thả chậm âm thanh: "Em là vì mình trở nên ngày càng tốt."

Bởi vì, em ở trong lòng tôi là một người ưu tú nhất.

Mà nếu như em không thể tự tin nổi, tôi cũng sẽ không ngăn cản em trở nên ngày càng tốt hơn.

"Nếu có cái gì không hiểu, có thể tới hỏi tôi." Giang Nhất Phàm cụp mắt nhìn vào đôi mắt của cậu, mặt mày băng lãnh nay lại lộ ra vô tận nhu hoà, "Hoan nghênh em tới hỏi tôi."

*Chương này ngắn ngủn mà tui muốn xỉu, thanh xuân lại nợ tui một Giang Nhất Phàm (;′⌒') thấy nợ nhiều quá mà đã già rồi, vẫn không thấy ai trả tui một người nào cả... (*  ̄︿ ̄)