Hai người liền ở trong gian phòng nhỏ, lật xem đồ vật cũ.
Những thứ này đều là hồi ức của Hứa Miểu, cũng là hồi ức mà Giang Nhất Phàm không có tham dự vào.
Cậu đưa cho Giang Nhất Phàm xem, chỉ là có chút hi vọng cuộc đời của bọn họ có thêm thật nhiều chút trùng hợp.
Hứa Miểu ngồi xếp bằng trêи sàn nhà, đem đồ vật trong hộp sửa sang xong, cẩn thận cất lại vào chỗ cũ.
Giang Nhất Phàm phụ cậu cất đồ xong, không để ý hỏi: "Không có cấp ba?"
Động tác Hứa Miểu ngừng lại, hạ đôi mắt, giấu cảm xúc đang gợn sóng: "Có chứ, ở chỗ khác cơ."
Giang Nhất Phàm sớm chú ý chỗ cậu cất đồ còn có những hộp khác, hắn ngước mắt nhìn về phía Hứa Miểu, ngữ khí nghiêm túc, "Tôi cũng muốn xem."
"Cấp ba có cái gì tốt mà xem? Anh cũng đều biết mà..." Hứa Miểu do dự từ chối, không quá muốn cho hắn xem, sợ có cái gì đó trong thứ ngổn ngang.
GIang Nhất Phàm vẫn cứ nhìn cậu, không nói gì nữa, chỉ là gọi tên của cậu, mang theo ý tứ khẩn cầu.
"Tiểu Hứa."
Hứa Miểu không chịu được Giang Nhất Phầm cầu cậu, dù chỉ đơn giản gọi tên cậu, đều liều mình bỏ trận.
Cậu quá dễ dàng mềm lòng, đặc biệt là đối với Giang Nhất Phàm.
"Được thôi..." Hứa Miểu hít sâu một hơi, nỗ lực ổn định tâm lý, đi đến một cái rương, đem nó thả xuống sàn nhà, cậu tàn bạo mà trừng hắn: "Anh không được cười em."
"Ừ, không cười em." Giang Nhất Phàm đồng ý. Ánh mắt của hắn rơi vào trêи cái rương, cùng với cái rương chứa đồ vật sơ trung hoàn toàn bất đồng, trêи cái hộp này không có một tia bui bặm, cũng không có khoá lại, sạch sẽ đến mức.... như là thường được mở ra.
Hứa Miểu mở rương ra, lặng lẽ hướng bên trong liếc mắt dò xét một cái, đồ đạc trong rương không quá lộn xộn, cũng không rõ ràng có đồ vật nào không được nhìn hay không.
Cậu từ trong rương lấy ra cái cặp sách cũ nát, ở lòng lòng cầu khẩn tuyệt đối kh ông nên xuất hiện vật phẩm nào cùng Giang Nhất Phàm có liên quan.
Nhưng mà khi mở cặp sách ra, đập vào mi mắt chính là... Sổ ghi chép của Giang Nhất Phàm.
Đây là sổ ghi chép tiếng anh, sổ da dày, bên trong lít nha lít nhít các loại tri thức trọng tâm. Cái này là lần đầu Giang Nhất Phàm mượn máy tính của cậu, về sau quan hệ bọn họ tốt hơn, Hứa Miểu dựa vào danh nghĩa học tập, mặt dày muốn nó.
Thần sắc Hứa Miểu đột nhiên trở nên hoang mang, cậu vội vàng đem nó nhét vào, ảo não nói: "Không có gì hay ho."
Giang Nhất Phàm dường như không nghe thấy, hắn rõ ràng còn nhớ quyển sổ ghi chép này, nắm lấy tay Hứa Miểu cầm lấy, lấy lại sổ ghi chép, mở ra một tờ, tại tên hắn bên cạnh nhìn thấy, Hứa Miểu cũng viết tên của chính mình.
Hai cái tên chặt chẽ cạnh nhau, giống như là, quyển sổ ghi chép này là đồ vật của riêng hai người.
Hứa Miểu đỏ mặt, hoảng loạn mà che tay lên sổ, cắn răng nói: "Không nên nhìn!"
Giang Nhất Phàm tim mềm mại ra, hắn nghiêng ngời k hông nói một lời, hôn lên môi Hứa Miểu, thuận thế đem cậu đặt dưới thân.
Hứa Miểu bối rối, hồi lâu cũng không phản ứng lại.
Chờ cậu lấy lại tinh thần, ôm lấy cổ Giang Nhất Phàm, chóp mũi hiện ra nhạt nhẽo cùng chua xót, từ trong trí nhớ lên men đi ra, cậu cảm thấy khó chịu, yếu ớt.
Sàn nhà thật lạnh, mà thân thể của bọn họ lại nóng rực, như là xuân và mùa đông giao nhau.
Đôi mắt Hứa Miểu ướt nhẹp, nhiễm phải một vệt ý xuân, cậu tóm chặt lấy vai Giang Nhất Phàm, đầu ngón tay nhẹ nhàng mà run rẩy.
Dưới thân sàn nhà trở nên ấm áp, mùa đông rốt cục cũng bị mùa xuân ấm áp bắt được.
Giang Nhất Phàm đem giấy ăn vò thành một cục, tiện tay ném vào trong thùng rác, cúi người đem Hứa Miểu hôn một cái, ngữ điệu có chút bất đắc dĩ, "Sàn không sạch sẽ, đi tắm đi."
Hứa Miểu lắc đầu, lẩm bẩm: "Không có chuyện gì, không vội, chờ lát lấy ra sau.
"Để lâu thân thể sẽ không thoải mái." Giang Nhất Phàm lấy quần áo trêи cái rương đưa cho cậu., "Đi tắm trước."
Hứa Miểu không động đậy, vẫn là từ chối, "Chờ một lát, thân thể của em em biết rõ, anh đừng quan tâm."
Giang Nhất Phàm nói: "Tôi với em cùng tắm."
Hứa Miểu: "..." (⁄ ⁄•⁄ω⁄•⁄ ⁄)⁄
Cậu biểu tình trở nên có chút biệt nữu, muốn tiếp tục làm ra bộ dáng phiền phức, nhưng lại rõ ràng đã bị mê hoặc, xoắn xuýt vài giây, yên lặng ngồi dậy, làm bộ chuyện gì cũng chưa phát sinh, còn đi ra khỏi phòng.
Giang Nhất Phàm cũng đi theo, vài bước cản lại cậu, từ phía sau đem cậu ôm vào trong ngực.
Hứa Miểu nhất thời cười ra tiếng, tâm tình cực kì tốt, cười mắng, "Anh doạ em."
"Doạ em?" Giang Nhất Phàm nhẹ nhàng nhướng mày, không nói tiếng nào đem cậu ôm lấy bế lên.
Hứa Miểu đột nhiên không kịp chuẩn bị, theo bản năng ôm cổ hắn, cảm giác được kì cục, thân thể ngọ nguậy, không chịu được nói: "Anh bỏ em xuống."
... Đọc trêи s2.truyenhd.com của yinchan14 nha (/ω\)
Tắm xong đi ra, Hứa Miểu đỏ mặt đi thanh lý vết tích còn sót lại, Giang Nhất Phàm cầm khăn lau qua, "Để tôi làm cho."
Hứa Miểu phản ứng lại, nói: "Đúng, đây là đồ của anh, anh làm."
Cậu đứng lên, mắt nhìn thấy Giang Nhất Phàm làm việc nhà, một bên lười biếng nói: " Nhớ lau khô."
Giang Nhất Phàm ngước mắt, đôi mắt u ám mang theo vài phần không nói gì, Hứa Miểu đối diện ánh mắt của hắn, nhất thời biểu tình, thổi râu mép trừng mắt: "Làm sao, không phục?"
"Không có." Giang Nhất Phàm thu tay về, nói: "Đã lau sạch, em tới kiểm tra."
Hứa Miểu cũng ngồi xổm xuống, làm bộ kiểm tra, gật đầu nói: "Nhìn qua cũng sạch sẽ."
Giang Nhất Phàm nhàn nhạt nói: "Chỉ nhìn cũng vô dụng, em ngửi một cái."
Hứa Miểu thiếu chút nữa bật cười, trực tiếp vung nắm đấm tới, nhẹ nhàng rơi trêи bả vai Giang Nhất Phàm, đáy mắt mang theo ý cười, mắng: "Anh biến thái!"
Giang Nhất Phàm cũng lộ ra nụ cười, đứng dậy đi giặt khăn lau, từ phòng vệ sinh đi ra, hắn liếc nhìn thời gian, đã đến giờ cơm tối, vì vậy hỏi: "Tiểu Hứa, đi ăn cơm?"
Hứa Miểu mặc quần áo ấm áp ở nhà, lắc đầu, "Em tạm thời vẫn chưa đói, đợi lát nữa gọi thức ăn ngoài đi."
Giang Nhất Phàm trầm ngâm nửa ngày, đáp ứng nói: "Được, vậy tôi đi về trước."
Hứa Miểu nghe vậy, quay đầu nhìn sang, trêи mặt rõ ràng mang theo mất mát, "Liền trở về sao?"
"Ừm." Giang Nhất Phàm mặc áo khoác, vừa nói, "Có chút việc."
Hứa Miểu hỏi: "Chuyện gì à?"
Giang Nhất Phàm dừng lại, ý thức được Hứa Miểu không vui, hắn không nói một lời đi tới, cúi người hôn một cái lên đôi môi cậu, thấp giọng nói: "Mẹ tôi thứ sáu tổ chức sinh nhật, cha tôi không biết tặng gì, gọi tôi đi chung."
Hứa Miểu minh bạch, gật đầu nói,: "Há, vậy anh mau trở về đi thôi, chúc dì sinh nhật vui vẻ."
Giang Nhất Phàm cong môi, hai tay sờ soạng hai má của Hứa Miểu, an ủi, "Ngày mai quay lại với em."
Hứa Miểu như mở cờ trong bụng, cậu tóm lấy tay Giang Nhất Phàm, hai mắt cong lên, "Được nha, một lời đã định."
Sau khi Giang Nhất Phàm rời đi, Hứa Miểu càng không đói bụng.
Buổi trưa cùng Kim Tiền ăn được nhiều, buổi tối không có cảm giác đói bụng chút nào.
Cậu không ăn cơm tối, buổi tối cùng bà hàn huyên một lát, liền lên lầu nghỉ ngơi.
Lúc chuẩn bị ngủ, Giang Nhất Phàm gửi tới một tin nhắn.
Hứa Miểu thấy cơn buồn ngủ biến mất trong nháy mắt, cậu ngồi dậy dựa vào đầu giường, hồi âm: "Còn chưa ngủ. Đã chọn xong quà?"
"Chọn xong."
"Lễ vật gì thế?"
Giang Nhất Phàm trả lời: "Một chiếc vòng tay."
Hứa Miểu không nhịn được phun tào, "Không có gì đặc biệt nha."
Giang Nhất Phàm trầm mặc một lúc lâu, ngay lúc Hứa Miểu đang tự vấn bản thân là mình nói sai, muốn nhắn tin xin lỗi, hắn rốt cục cũng nhắn tin, hỏi: "Vậy em có thích nhẫn không?"
Hứa Miểu hô hấp ngừng lại, đầu óc nhất thời ý thức được điều gì, yên lặng nhìn tin nhắn, cẩn thận từng li từng tí một hỏi: "Anh sẽ không tặng em nhẫn đi?"
"Không có."
Hứa Miểu nhìn thấy tin nhắn, tâm liền chìm xuống dưới, tràn lên mất mát, cậu bĩu môi, vậy còn hỏi cái gì chứ.
Sau một phút.
Giang Nhất Phàm: "Chỉ là lúc đi mua vòng tay, nhìn thấy một cặp nhẫn đôi, cảm thấy rất thích hợp với chúng ta."
Trái tim Hứa Miểu điên cuồng nhảy lên, trong lòng không nhịn được mà run rẩy, cậu dùng sức cắn chặt môi dưới, ngón tay sờ lên điện thoại nhỏ bé mà rung động, đánh chữ đều có chút bất ổn, bỏ ra một phen công sức, mới hồi phục: "Há, kiểu như thế nào?"
Giang Nhất Phàm gửi cho cậu một bức ảnh, là một đôi nhẫn rất đơn giản, bạch kim, không có cảm giác thiết kế gì, chỉ là một cách rất giản lược.
"Thích không?"
Hứa Miểu phóng to bức ảnh nhìn đã lâu, nỗ lực bình phục tâm tình, trả lời: "Rất thích."
Giang Nhất Phàm: "Vậy thì tốt."
Hứa Miểu mơ hồ ý thức được có gì không đúng, gửi đến vài dấu hỏi.
"Tôi đã mua." Giang Nhất Phàm nói.
Hứa Miểu ngốc lăng, mới miễn cưỡng tiếp thu cái kinh hỉ này, cậu không muốn cùng Giang Nhất Phàm gửi tin nhắn nữa, quá lãng phí thời gian, cậu trực tiếp gọi video.
Trước khi video được thông qua, cậu nắm tóc, vẫn là phải bảo trì hình tượng
Giang Nhất Phàm nhận video, nhìn thấy mặt Hứa Miểu trong điện thoại, hỏi: "Muốn nhìn nhẫn?"
Hứa Miểu lắc đầu một cái, nói: "Muốn nhìn anh."
Giang Nhất Phàm có chút bất ngờ, liếc nhìn thời gian, nói: "Mới sáu tiếng không gặp."
"Vẫn là muốn gặp anh." Hứa Miểu dữ dằn mà trừng hắn, "Không được sao?"
Thấy cậu lộ ra bộ dáng hung thần, Giang Nhất Phàm cười nhẹ một tiếng, ngữ điệu lộ ra ôn nhu vô tận, "Được."
Trêи mặt Hứa Miểu hoà hoãn, cậu khẽ hừ một tiếng, nói sang chuyện khác, hỏi: " Anh lạnh không? Nhiệt độ buổi tối có chút thấp, anh đổi sang cái chăn ấm hơn đi, chăn lần trước mỏng quá, không ấm tí nào..."
Giang Nhất Phàm kiên trì nghe cậu nói, mới gật đầu, "Được."
Hứa Miểu im lặng vài giây, nói: "Em con mẹ nó nói nhiều như vậy, anh trả lời có một chữ."
Giang Nhất Phàm bật cười, từng câu từng chữ mà trả lời: "Không lạnh, vẫn tốt, lần tới đổi một cái chăn ấm áp hơn, em cũng là, chú ý giữ ấm, buổi tối đừng nên đá chăn đi, nhớ mơ tới tôi, sáng sớm ngày mai tôi sẽ tới chỗ em."
Rất ít khi nghe được hắn một hơi nói nhiều lời như vậy, Hứa Miểu nghẹn nửa ngày, nín đến cuối cùng chỉ còn một chữ: "Ò."
Giang Nhất Phàm nhướng mày, vừa định mở miệng, Hứa Miểu ý thức được cái gì, vội vàng nói: "Tốt tốt, em mới không trả lời một chữ."
Giang Nhất Phàm đêm nay tâm tình cực kì tốt, trêи mặt thần sắc sinh động hơn rất nhiều, cũng cười nhiều lần, "Ừm, thời gian không còn sớm, muốn ngủ sao?."
Hứa Miểu ôm điện thoại di động, nói: "Em không buồn ngủ."
"Kia trò chuyện thêm một chốc." Giang Nhất Phàm đè xuống nụ cười, ôn nhu nói.
Hứa Miểu mắt sáng rực lên, cười híp mắt nói: "Được nha, nhìn anh muốn tán gẫu như vậy, em liền bất đắc dĩ đáp ứng anh."