Nơi Khởi Đầu Của Những Giấc Mơ (Where Dreams Begin)

Chương 7




Khi Holly bắt đầu trao đổi thư từ với bạn bè của mình, rất nhiều người trong số họ nàng chưa gặp lại từ ngày chôn cất George, nàng rất ngạc nhiên bởi phản ứng của họ trước thông tin mình đang làm việc và lưu lại tòa dinh thự ở Luân Đôn của Zachary Bronson. Tất nhiên cũng có nhiều phản ứng chê trách kể cả những lời đề nghị nàng một vị trí trong chính nhà của họ nếu nàng thật sự túng thiếu. Dù sao đi nữa, không ngờ phần đông trong số họ cực kỳ quan tâm tới vị trí mới của nàng và hỏi liệu họ có thể ghé thăm nàng ở trang viên của Bronson hay không. Dường như một lượng lớn các quý phu nhân rất háo hức được thăm ngôi nhà của Bronson, và nhiều hơn vậy, được gặp gỡ tận mặt với người đàn ông này.

Bronson có vẻ không mấy ngạc nhiên bởi sự thật đó khi Holly đề cập với anh ta. “Lúc nào chẳng vậy,” anh ta nói với một nụ cười nhạo báng. “Phụ nữ ở tầng lớp của bà sẽ đi tới máy chém trước khi kết hôn với một con chó lai như tôi… nhưng lại có một số lượng đáng kinh ngạc muốn trở thành ‘bạn bè’ với tôi.”

“Ý ông là họ sẵn lòng… với ông... sao?” Holly thảng thốt dừng lại. “Kể cả những người đã có gia đình?”

“Đặc biệt là những người đã có gia đình,” Bronson lạnh nhạt thông báo. “Trong khi bà khép mình để chịu tang ở nhà Taylor, tôi đã được giải trí với một lượng lớn quý phu nhân ở Luân Đôn giữa những tấm trải giường của tôi.”

“Một quý ông sẽ không khoe khoang về những cuộc chinh phục dục tính của ông ta,” Holly nói, đỏ bừng cả mặt trước lời tuyên bố.

“Tôi không khoe khoang. Tôi đang giãi bày sự thật mà.”

“Một vài sự thật tốt hơn hết là nên giữ lại cho bản thân mình.”

Âm vực sắc nhọn không thường thấy trong giọng nói của nàng dường như khiến anh ta thích thú không chịu tới hồi kết. “Có vẻ gì đó rất lạ trên khuôn mặt bà, phu nhân Holly,” anh ta êm dịu nói. “Nó gần giống như là ghen vậy.”

Đợt sóng khó chịu dâng cao gần như khiến nàng tắc nghẹn. Zachary Bronson có khả năng kích động cơn tức giận của nàng dễ dàng hơn bất cứ ai mà nàng từng biết. “Ông lầm rồi. Tôi chỉ đang suy nghĩ không được vui cho lắm về số lượng những căn bịnh hẳn phải nhiễm từ một trong những mưu cầu tận tụy của thói trăng hoa mà thôi.”

“Mưu cầu của thói trăng hoa,” anh ta lặp lại với một tiếng cười khàn. “Đó là cách nói xinh xẻo nhất mà tôi từng được nghe về nó đó. Không, tôi chưa bao giờ mắc giang mai hay bất cứ một tai họa nào các từ mấy cô gái làng chơi. Có nhiều cách để một người đàn ông có thể bảo vệ bản…”

“Tôi đảm bảo với ông, tôi không muốn nghe về chúng!” Kinh hãi, Holly ấn hai tay lên đôi tai mình. Như một kẻ nuông chiều những vấn đề tính dục của bản thân nhất mà nàng quen biết, Bronson quá vui lòng để thảo luận những chủ đề riêng tư mà một quý ông không bao giờ nên thừa nhận rằng mình có hiểu biết về nó. “Ông, thưa ông, là người có đức hạnh của quỷ.”

Thay vì xấu hổ, anh ta lại còn thật sự cười nhăn nhở trước lời nhận xét của nàng. “Và bà, thưa phu nhân, là một người làm bộ đoan trang.”

“Cảm ơn ông,” nàng quả quyết nói.

“Đó không có ý là một lời khen ngợi.”

“Bất cứ một lời phê bình nào từ ông, ông Bronson, tôi sẽ dứt khoát chấp nhận như một lời khen ngợi.”

Bronson phá lên cười, như anh ta vẫn thường làm mỗi khi nàng thử cố gắng kiếm lại từng phần nhỏ nhất của những vấn đề luân lý. Anh ta chỉ hứng thú với duy nhất những bài học bề nổi để làm sao cư xử như một quý ông. Và khi nó đáp ứng được, anh ta sẽ còn hơn cả sẵn sàng để trút bỏ vẻ bên ngoài cầu kỳ của bản thân. Dù sao đi nữa, như nàng đã cố thử, Holly cũng không thể ghét bỏ anh ta.

Khi những ngày lưu lại trang viên Bronson của Holly kéo dài được vài tuần, có rất nhiều thứ nàng học được về ông chủ của mình, bao gồm cả sự thật anh ta có nhiều đức tính đáng ngưỡng mộ. Bronson thẳng thắn với những thói xấu và đặc biệt khiêm tốn về xuất thân cũng như tình trạng thiếu giáo dục của bản thân. Anh ta sở hữu một kiểu nhún nhường kỳ lạ, luôn nói giảm bớt trí thông minh bẩm sinh kinh khủng và những thành công lớn lao của mình. Anh ta thường dùng sức hấp dẫn quỷ quyệt để khiến nàng bật cười dù ý chí của nàng không muốn. Thật tế là, dường như anh ta rất vui thích trong việc khiêu khích cho tới khi cơn giận của nàng bùng nổ, rồi sẽ khiến nàng bật cười ngay lúc tâm trạng bực dọc của nàng lên tới quãng giữa.

Họ đã dành rất nhiều buổi tối bên nhau, đôi khi với Rose ngồi chơi ngay dưới chân khi họ chuyện trò. Thỉnh thoảng họ chuyện trò tới tận khuya, sau những giờ quá trễ khiến cả Elizabeth và Paula phải đi nghỉ. Như than đá cháy rực trong lò, Bronson sẽ tiếp Holly với những ly rượu hiếm có và thết đãi nàng với những câu chuyện thô tục nhưng vô cùng hấp dẫn về cuộc đời anh ta. Ngược lại, anh ta khăng khăng muốn được nghe những câu chuyện thời thơ ấu của Holly. Holly không hiểu tại sao những chi tiết lẻ tẻ thông thường trong quá khứ của nàng lại có thể gây cho anh ta nhiều hứng thú như vậy, nhưng anh ta vẫn cố chấp hỏi cho tới khi nàng kể cho anh ta nghe những câu chuyện lố bịch như người anh họ hư đốn nào đã từng buộc tóc nàng vào lưng ghế, hoặc khi nàng cố ý thả một miếng bọt biển ướt nhẹp lên đầu người gác cửa từ ban công trên tầng.

Và đôi khi anh ta hỏi về George. Về cuộc hôn nhân của hai người… ngay cả về việc sinh nở đã diễn ra như thế nào.

“Ông biết tôi không thể thảo luận một chuyện như vậy với ông còn gì,” Holly phản đối.

“Tại sao lại không?” Đôi mắt đen nhạy bén của Bronson như được dịu đi bởi ánh lửa. Họ đang ngồi trong phòng khách riêng của gia đình, một căn phòng nhỏ chạm khắc đá quý ấm cúng được phủ trong một lớp lụa là màu olive đậm đà. Dường như thế giới bên ngoài căn phòng nho nhỏ, trang nhã này mới tách biệt làm sao. Holly hiểu rằng thật sai trái khi hai người lưu lại trong bầu không khí mật thiết dường này. Quá gần gũi… quá riêng tư. Dù sao đi nữa thì hình như nàng cũng không sao khiến bản thân mình rời đi được. Có một phần hư hỏng trong nàng muốn được ở lại bất chấp tiếng gọi của khuôn phép.

“Ông biết rõ là chuyện này không đúng đắn,” nàng nói. “Tôi rất lấy làm phật lòng với ông khi ông hỏi tôi câu hỏi như vậy.”

“Kể cho tôi nghe đi,” anh ta nài nỉ bằng cái giọng rỗi rãi, nâng ly rượu lên môi. “Bà đã là một chàng lính bé nhỏ dũng cảm hay một nữ thần báo tử?”

“Ông Bronson!” Nàng ném cho anh ta cái nhìn hoàn toàn là chê trách. “Ông chẳng có chút tế nhị nào hả? Hoặc kể cả một xíu tôn trọng nho nhỏ dành cho tôi cũng không?”

“Tôi kính trọng bà còn hơn kính trọng bất cứ một người nào trên thế gian này nữa là khác, phu nhân à,” anh ta nói rất là sẵn lòng.

Holly lắc đầu, chiến đấu với nụ cười miễn cưỡng giật trên đôi môi. “Tôi không phải là một người lính dũng cảm,” nàng thừa nhận. “Nó khó khăn và đau khủng khiếp, và điều tệ nhất là nó kéo dài trong suốt mười hai tiếng đồng hồ và tất cả mọi người đều nói đó là một ca sinh dễ, hầu như tôi chẳng được nhận chút thương cảm nào hết.”

Tiếng cười của anh ta dằn lại vết tích thích thú trước lời phàn nàn rầu rĩ của nàng. “Bà sẽ có thêm con nữa chứ? Nếu George còn sống?”

“Tất nhiên rồi. Một người phụ nữ có gia đình không có lựa chọn nào khác trong những vấn đề như vậy.”

“Không có thật sao?”

Lúng túng, nàng chạm phải ánh nhìn sắc sảo của anh ta. “Không, tôi... mà ông có ý gì vậy?”

“Ý của tôi là có rất nhiều cách để ngăn ngừa một cái thai không mong muốn.”

Holly nhìn anh ta chằm chằm trong câm lặng kinh sợ. Những người phụ nữ đứng đắn sẽ tránh xa bất cứ cuộc tranh luận như vầy. Thật tế, chủ đề này quá cấm kỵ tới mức chưa bao giờ được đề cập giữa nàng và George. Ôi, đã có những lời thì thào bàn tán mà nàng tình cờ nghe được từ những người phụ nữ khác, nhưng nàng đã nhanh chóng thoát ra khỏi cái vùng kề cận nguy hiểm với những cuộc thảo luận không lấy làm thích hợp kiểu đó. Và tại đây cái gã đàn ông vô lương tâm này còn cả gan dám nói thẳng mấy chuyện đó vào mặt nàng!

“Giờ tôi thật sự làm bà bực rồi,” Bronson nhận xét, cố gắng trông có vẻ ăn năn, nhưng nàng có cảm giác vẻ thích thú che đi chỉ ngay bên dưới vẻ ngoài của anh ta. “Thứ lỗi cho tôi, thưa phu nhân. Có lúc tôi quên mất rằng ai đó có thể được che chở kỹ lưỡng như vậy rồi.”

“Đã tới giờ tôi đi nghỉ,” Holly nói với thái độ đường hoàng đáng nể, quyết định rằng mình chỉ còn biết cậy vào duy nhất việc lờ đi lời trao đổi đáng ghét như thể nó chưa từng tồn tại mà thôi. “Chúc ngủ ngon, thưa ông Bronson.” Nàng đứng dậy, và Bronson theo nàng ngay lập tức.

“Không cần phải đi mà,” anh ta ngon ngọt. “Từ bây giờ tôi sẽ cư xử đàng hoàng. Tôi hứa đó.”

“Trễ rồi,” Holly nói chắc nịch, dợm bước về phía cửa. “Một lần nữa, thưa ông, chúc ngủ…”

Bằng cách nào đó anh ta đã tới ngưỡng cửa trước nàng, mà không thể hiện bất cứ sự gấp gáp nào. Bàn tay to lớn của anh ta ấn nhẹ lên cánh cửa, đóng nó lại với một tiếng lách cách trầm lặng. “Ở lại đi,” anh ta lầm bầm, “và tôi sẽ mở chai rượu Rhenish mà bà yêu thích vào đêm hôm trước.”

Nhíu mày, Holly quay lại đối mặt với anh ta. Nàng chuẩn bị chỉ ra một quý ông sẽ không cố thuyết phục một quý bà khi quý bà đó muốn rời đi, hoặc sẽ không thích hợp khi lưu lại trong một căn phòng với cánh cửa đóng chặt. Nhưng khi nhìn đăm đăm vào đôi mắt đen nhánh, trêu ngươi đó, nàng chợt thấy mủi lòng. “Nếu tôi ở lại, chúng ta sẽ phải tìm một vài chủ đề đứng đắn để thảo luận,” nàng thận trọng nói.

“Bất cứ thứ gì bà muốn,” anh ta trả lời mau lẹ. “Thuế. Các sự kiện xã hội. Thời tiết.”

Nàng muốn mỉm cười khi trông thấy nét mặt lễ phép có cân nhắc của anh ta. Anh ta trông giống như con sói đang cố gắng giả bộ mình là một con cừu dễ thương vậy. “Vậy thì được,” nàng nói, và quay trở lại chiếc trường kỹ. Anh ta đem cho nàng một ly rượu mới, sẫm màu và đầy tràn, nàng nhấp thưởng thức kỹ càng một ngụm rượu nho đậm đà. Nàng đã dần trở nên yêu thích thứ rượu đắt đỏ vô cùng mà anh ta cất trữ, thứ mà đáng buồn thay một ngày nào đó sẽ không còn sẵn có cho nàng nữa. Nhưng dù sao trong khi chờ đợi, nàng vẫn có thể thưởng thức những lợi ích từ việc lưu lại trang viên của anh ta: rượu, những món đồ nghệ thuật xinh đẹp, và thứ xa hoa tội lỗi tột bậc trong số đó… sự bầu bạn của anh ta.

Vài năm trước chắc nàng sẽ phải sợ hãi khi ở một mình với người đàn ông như Zachary Bronson. Anh ta không đối xử với nàng với phong thái che chở một cách lịch sự và cẩn trọng mà nàng luôn nhận được từ cha, những quý ông trẻ tuổi đã theo đuổi nàng, và người đàn ông hoàn hảo nàng đã cưới làm chồng. Trước mặt nàng Bronson dùng thứ ngôn từ tục tĩu, và bàn luận những vấn đề mà không một quý bà nào nên cảm thấy hứng thú, và không hề cố gắng che đậy thực tế phũ phàng của cuộc sống.

Khi hai người nói chuyện anh ta giữ ly rượu của nàng luôn đầy, và khi màn đêm cứ dày hơn. Holly cuộn mình vào góc chiếc trường kỷ và ngả đầu rũ sang bên cạnh. Sao vậy nè, mình uống nhiều quá rồi, nàng kinh ngạc nghĩ thầm, và không hiểu sao lại không hề cảm thấy kinh hãi hay xấu hổ nên kèm theo một nhận thức như vậy. Những quý bà không bao giờ uống rượu say, chỉ được cho phép bản thân một vài giọt rượu ít ỏi mà thôi.

Lặng ngắm ly rượu gần như trống rỗng trong bối rối, Holly chuyển nó đặt lên chiếc bàn nhỏ bên cạnh trường kỷ. Căn phòng dường như bất chợt đu đưa, và chiếc ly bắt đầu chao đảo trong tay nàng. Bronson với tay ra một cách khéo léo, nắm lấy chân ly bằng pha lê đang nghiêng ngả và đặt nó sang một bên. Khi Holly nhìn chăm chăm vào khuôn mặt đẹp trai của anh ta, nàng cảm thấy còn hơn cả u mê và cứng lưỡi, và trong lòng yên ả cũng như giải thoát một cách lạ lùng như cách nàng luôn cảm nhận khi Maude giúp trút khỏi lớp váy áo đặc biệt cứng nhắc để lên giường đi ngủ.

“Thưa ông Bronson,” nàng nói, những câu chữ như thể đang vô định trôi ra khỏi miệng, “ông đã để tôi uống quá nhiều thứ rượu đó… Cứ như chuyện hiển nhiên, ông khuyến khích tôi, vậy là vô cùng sai trái.”

“Bà không say chút nào đâu, thưa phu nhân.” Miệng anh ta xoắn lại vì tức cười. “Bà chỉ là hơi thoải mái hơn bình thường một chút thôi mà.”

Rõ ràng lời tuyên bố đó là sai sự thật, nhưng vì vài lý do nó khiến nàng cảm thấy an tâm. “Đã tới lúc tôi đi nghỉ rồi,” nàng tuyên bố, lảo đảo đứng dậy khỏi chiếc trường kỷ. Căn phòng dường như quay tròn, và nàng cảm thấy bản thân đang rơi, đang chìm dần xuống lớp không khí như thể vừa bước xuống một mỏm đá. Bronson với tay tóm nàng một cách dễ dàng, ngăn chặn cú ngã bất thường lại. “Ôi…” Holly chộp lấy cẳng tay của anh ta khi anh ta đỡ nàng. “Tôi thấy hơi chóng mặt. Cảm ơn ông. Chắc tôi đã vấp phải thứ gì đó.” Nàng cúi xuống nhíu mày nhìn tấm thảm mờ mịt, tìm kiếm thứ đồ vật đã ngăn trở mình, và nghe thấy tiếng cười lục khục nhẹ nhàng của Bronson.

“Sao ông lại cười?” Holly gặng hỏi khi anh ta hạ nàng xuống chiếc trường kỷ.

“Bởi vì tôi chưa từng thấy ai lại ngất ngây vì ba ly rượu như vậy.” Nàng cử động để đứng dậy, nhưng anh ta ngồi bên cạnh, cản lại những cố gắng không mấy thiết tha trốn thoát của nàng. Hông của anh ta gần một cách nguy hiểm với nàng, khiến nàng cứng người rụt lại về phía lưng trường kỷ. “Ở lại với tôi đi,” Bronson lầm bầm. “Đã quá nửa đêm rồi.”

“Thưa ông Bronson,” nàng ngờ vực hỏi, “ông đang cố gắng gây tổn hại tôi đó à?”

Hàm răng trắng lóe lên trong nụ cười nhăn nhở, như thể anh ta đang trêu đùa nàng, nhưng có một tia sáng náo động nóng bỏng trong ánh mắt của anh ta. “Có lẽ. Tại sao lại không dành vài giờ tiếp theo với tôi trên chiếc trường kỷ này?”

“Để nói chuyện?” nàng nhút nhát hỏi.

“Giữa những thứ khác nữa.” Anh ta chạm ngón trỏ vào phần quai hàm cong cong của nàng, để lại một vệt lửa dọc theo bờ cong nhạy cảm đó. “Tôi hứa bà sẽ thích thú với nó. Và sau đó chúng ta sẽ đổ lỗi cho men say.”

Nàng khó có thể tin được anh ta dám gợi ý một chuyện quá sỉ nhục như vậy. “Đổ lỗi cho men say,” nàng căm phẫn lặp lại, và chợt cười khúc khích. “Tôi tự hỏi không biết ông đã dùng cụm từ đó bao nhiêu lần trong quá khứ rồi?”

“Đây là lần đầu tiên,” anh ta kiên quyết một cách đơn giản với nàng. “Tôi khá là thích nó, bà không thích sao?”

Nàng nhíu mày. “Ông đã đề nghị lầm người rồi, thưa ông Bronson. Có hàng trăm lý do tại sao tôi sẽ không bao giờ làm chuyện đó với ông.”

“Nói với tôi một vài lý do đi.” Đôi mắt đen của anh ta mời gọi một cách hư hỏng.

Nàng phẩy một ngón tay run run trước mặt anh ta. “Đạo đức… khuôn phép… lòng tự trọng… trách nhiệm phải là tấm gương cho con gái tôi… không đề cập sự thật rằng bất cứ một hành động hớ hênh nào với ông cũng sẽ khiến chuyện tôi ở lại đây là không thể.”

“Rất thú vị,” anh ta trầm ngâm. Holly nhích dần ra đằng sau khi anh ta nghiêng người trên nàng, cho tới khi đầu nàng nằm nặng nề trên tay trường kỷ và duỗi căng người bên dưới anh ta.

“Chuyện gì thú vị kia?” nàng hỏi, trút một hơi thở sâu, và rồi một cái khác. Không khí trong căn phòng ấm dần lên. Cánh tay nàng có cảm giác nặng nề khi với lên để gạt trở lại một nhánh tóc bám trên chiếc trán ẩm ướt. Nàng để khuỷu tay tựa phía trên đầu, gang bàn tay đẫm mồ hôi hướng lên trên. Nàng đã uống quá là nhiều… bị say… và trong khi đó sự thật này chẳng khiến nàng đặc biệt bận tâm lắm, tận sâu trong tâm trí nàng biết nó sẽ là một vấn đề lớn nhưng là sau này kia.

“Bà đã liệt ra tất cả các lý do ngoại trừ một điều thật sự làm nên vấn đề.” Khuôn mặt Bronson sát lại thật gần, và miệng anh ta – chắc chắn là cái miệng trêu ngươi nhất mà nàng từng thấy, làn môi đầy đặn, phóng khoáng và hứa hẹn – quá gần tới mức nàng cảm nhận được hơi thở của anh ta dịu dàng ve vuốt má mình. Làn hương phả ra từ hơi thở đó quyện lẫn với rượu và vị ngọt riêng biệt của anh ta. “Bà đã quên nói rằng bà không hề khao khát tôi.”

“Ơ, điều đó… đó là điều bổ sung,” nàng ấp úng.

“Vậy sao?” thay vì trông bị xúc phạm, dường như anh ta có hơi vui vẻ. “Tôi tự hỏi, thưa phu nhân Holly, liệu tôi có thể khiến bà ham muốn tôi không.”

“Ôi, tôi không nghĩ…” Giọng chìm ngỉm trong hơi thở yếu ớt khi thấy mái đầu anh ta hạ thấp dần xuống, và cơ thể nàng râm ran với cơn sốc thấy trước vấn đề. Nàng nhắm mắt lại thật chặt, chờ đợi, chờ đợi… và cảm nhận được miệng anh ta hướng xuống mặt trong cổ tay thanh mảnh của nàng. Cảm giác lớp lụa trượt đi gây nên một cơn rùng mình gợi tình xuống cánh tay, và những ngón tay nàng vô tình giật mạnh. Anh ta để môi nấn ná trên làn da trong mờ, mềm mại của cổ tay nàng, khiến những mạch máu li ti đập thêm điên cuồng. Cả cơ thể Holly căng thẳng kéo căng như một cánh cung, và nàng muốn nâng đầu gối và cuộn quanh người anh ta. Làn môi nàng có cảm giác sưng phồng và tỏa nhiệt, căng thẳng chờ đợi sức ép từ nụ hôn của anh ta. Anh ta nhấc đầu lên và đắm mình nhìn vào mắt nàng với đôi mắt tối đen như lửa địa ngục.

Với tay lấy thứ gì đó không xa, anh ta đưa nó tới trước mặt nàng. Ly rượu bằng pha lê sáng lấp lánh trong ánh lửa, một lượng vài ngụm vang đỏ còn sóng sánh lưu lại nơi đáy ly. “Uống hết rượu đi,” anh ta nhẹ nhàng gợi ý, “và để mặc tôi với em. Và sáng mai cả hai chúng ta sẽ đều vờ như em không hề ghi nhớ.”

Lời nói của anh ta khiến nàng sợ hãi, trong một chừng mực nào đó nàng đã bị cám dỗ bởi lời đề nghị đầy tội lỗi đó. Anh ta đang chế giễu nàng, nàng choáng váng nghĩ… chắc chắn anh ta thật sự không thể đang đề nghị với nàng. Anh ta đang đợi coi câu trả lời của nàng sẽ là gì, và không cần biết điều nàng nói có là không hay được, anh ta cũng sẽ cười cợt nàng.

“Ông thật hư hỏng,” nàng thì thào.

Nét cười đã rời bỏ đôi mắt anh ta. “Phải.”

Run run hít thở, nàng lấy tay che đôi mắt như thể đang cố gắng gạn đi lớp màn lờ mờ do tình trạng say rượu đem lại. “Tôi… tôi muốn đi lên tầng. Một mình.”

Sự im lặng kéo dài căng ra giữa hai người, và rồi Bronson đáp lại trong tông giọng khẽ khàng, thân thiện, tất cả những xúc cảm mãnh liệt đều đã được khóa lại an toàn, “Để tôi giúp bà.”

Đôi bàn tay khum lại bên dưới khuỷu tay nàng, và anh ta đỡ nàng đứng dậy. Một khi đã có được điểm tựa, nàng chợt nhận ra căn phòng đã ngừng những vòng quay hung tợn của nó. Yên lòng, Holly đẩy bản thân ra xa khỏi cơ thể mời gọi, vững chắc của anh ta và hướng ra phía cửa. “Tôi hoàn toàn có thể tự về phòng mà không cần hộ tống,” nàng nói, đưa ánh mắt van nài nhìn anh ta.

“Được rồi.” Anh ta tiến tới mở cửa cho nàng, nhìn lên xuống dáng hình lếch thếch của nàng.

“Thưa ông Bronson… Sáng ngày mai chuyện này sẽ được quên đi.” Giọng nàng dằn lại mối nghi ngờ khắc khoải cứ chực cất lên.

Anh ta gật đầu gọn lỏn, dõi theo nàng khi nàng mau lẹ đi nhanh nhất có thể khi những đầu gối run rẩy cho phép.

“Chết tiệt mình đi nếu mình quên,” Zachary lẩm bẩm ngay khi Holly biến mất khỏi tầm mắt. Anh đã đi quá xa – anh đã biết điều đó ngay cả khi cho phép bản thân vượt quá những rào cản vô hình chắn giữa họ - nhưng anh đã không thể ngăn nổi bản thân. Dường như anh không thể kiểm soát nổi cơn đói nàng của mình. Nó là nỗi thống khổ đặc biệt được đặt dưới quyền lực của một người phụ nữ đoan chính. Sự khuây khỏa duy nhất là có vẻ như nàng không hoàn toàn hiểu nổi làm sao anh lại trở thành nô lệ của nàng.

Anh đã nổi giận và cáu tiết trước tình cảnh này, thật sự chưa bao giờ trải nghiệm qua bất cứ thứ gì như vậy trước đây. Trong lòng tự tin ngạo mạn của mình, anh luôn được biết là người có thể quyến rũ bất cứ người đàn bà nào mình muốn, không cần biết địa vị của cô ta là gì. Anh đã từng chắc chắn có thể có được Holly trên giường mình, tính đủ thời gian để làm tan chảy những rào chắn của nàng. Nhưng khoảnh khắc ngủ với nàng, anh sẽ mất nàng. Sau đó không có cách nào để thuyết phục nàng ở lại. Và sự thật lạ thường là, anh muốn được bầu bạn còn hơn là muốn lên giường với nàng.

Chưa bao giờ Zach lại tưởng tượng nổi người phụ nữ đó cuối cùng cũng có thể giam cầm sự chú ý, cảm xúc, tất cả những suy nghĩ trỗi dậy của mình, anh đã luôn chắc chắn rằng nàng sẽ là một người đàn bà trần tục, táo bạo… ngang ngửa với nhục dục của anh. Anh chưa bao giờ từng nghĩ mình có thể đánh mất trái tim và cả trí óc cho một quả phụ kín đáo. Không hiểu bằng cách nào Holly lại ảnh hưởng tới anh như một loại ma túy, kích động và ngọt ngào, và cũng như mê dược, sự vắng mặt của nàng để lại trong anh nỗi trống rỗng và khao khát nhiều hơn nữa.

Anh không phải thằng ngốc. Rõ ràng rằng phu nhân Holly không hề dành cho anh. Tốt hơn là nên nhắm vào hằng sa số những trái dễ hái khác trên cây. Nhưng ở đó nàng đã trĩu xuống, quá đỗi cám dỗ và tươi ngon, và luôn luôn nằm ngoài tầm với.

Trong một cố gắng dập tắt nỗi thống khổ tuyệt vọng ở phần thắt lưng, Zachary đã quay sang những người đàn bà khác. Là một thành viên của một nhà thổ cao giá một cách lố lăng độc nhất trong thành phố, anh có thể mua một đêm với bất cứ một gái bán hoa xinh đẹp nào theo chọn lựa của mình. Gần đây hầu hết mỗi đêm anh thường xuyên tới nơi đó.

Vào những buổi chiều muộn Zachary sẽ được trải qua niềm sung sướng trong tình trạng sôi sục khi được ở bên Holly, chỉ nhìn nàng, say sưa với giọng nói của nàng. Và rồi khi nàng cáo lui về lại chiếc giường đơn độc của mình, anh sẽ lại đi xe ngựa tới Luân Đôn và dành vài giờ tiếp theo trong trụy lạc hoàn toàn. Đáng tiếc thay những kỹ năng thành thục của những cô gái nhà nghề chỉ giúp anh tháo gỡ trong chốc lát khỏi ham muốn mà thôi. Lần đầu tiên trong đời, anh bắt đầu nhận ra cảm xúc thực thụ không dễ dàng thỏa mãn, rằng có một khác biệt giữa những nhu cầu với phần cơ thể thực thi nhiệm vụ đó. Và đó không phải là một khám phá lấy làm dễ chịu.

“Ông đang xây một ngôi nhà khác sao?” Holly ngạc nhiên hỏi, đứng bên cạnh chiếc bàn dài trong thư viện khi Bronson trải ra một tập những bản vẽ và chặn ở bốn góc với những chiếc chặn giấy nặng nề. “Nhưng ở đâu… và tại sao?”

“Tôi muốn một điền trang hùng vĩ nhất nước Anh từ trước tới giờ,” Bronson nói. “Tôi đã mua mảnh đất ở Devon – ba điền trang sẽ được hợp nhất thành một. Kiến trúc sư của tôi đã vẽ các bản vẽ cho ngôi nhà. Tôi muốn bà xem chúng.”

Holly đáp lại với một nụ cười nhăn nhó. Giống như một kẻ gan thỏ đế, nàng đã vờ như không nhớ cảnh tượng cám dỗ lạ kỳ diễn ra đêm hôm trước, và cho cảm giác nhẹ nhõm vô vàn của nàng, Bronson không hé một lời hay để lộ bất cứ một ánh mắt nào về hành động khiếm nhã đã xảy ra. Thay vào đó, anh ta đã kéo nàng vào một cuộc bàn luận về một trong rất nhiều kế hoạch phát triển của mình. Nàng kiên quyết với bản thân rằng những cư xử gây sốc của mình đêm trước tất cả là do uống quá nhiều rượu, điều nàng quyết tâm sẽ tránh về sau này. “Thưa ông Bronson, tôi vô cùng thích được xem các bản vẽ, nhưng tôi phải cảnh báo ông, rằng tôi không có hiểu biết chút nào trong những vấn đề như vậy này đâu.”

“Có, bà có đó. Bà biết giới quý tộc ngưỡng mộ những thứ gì. Hãy nói cho tôi biết ý kiến của bà đi.”

Bàn tay to lớn của anh ta di chuyển nhẹ nhàng trên những bản vẽ, vuốt lại những nếp quăn và khéo léo chặn lên tờ giấy. Khi Holly xem xét những bản phác họa về các mặt khác nhau của ngôi nhà, nàng nhận thức rất rõ Bronson đang đứng ngay cạnh mình. Anh ta chống tay và nghiêng người trên những bức vẽ.

Holly cố gắng tập trung, nhưng bối rối bởi sự kề bên của Bronson. Nàng không thể ngừng để ý cái cách bắp tay làm căng phồng những đường may trên áo khoác, cái cách những lọn tóc đen dày của anh ta cuộn lại đằng sau gáy, vệt râu mờ trên quai hàm nhẵn thín ngăm ngăm. Anh ta kỹ tính mà không chảnh chẹ, thơm mùi hương của vải mới và xà bông còn hơn cả mùi dầu thơm, quần áo được cắt may rất khéo nhưng hơi được nới lỏng một chút để cố gắng che đi những bắp thịt rắn chắc không giống với các quý ông thông thường. Có lẽ anh ta không phải là một lựa chọn lý tưởng cho một phòng tranh, nhưng có điều gì đó hấp dẫn đầy uy quyền trong vẻ ngoài tuyệt đối đàn ông của anh ta.

“Bà nghĩ sao?” anh ta trầm giọng hỏi.

Holly phải tập trung một lúc lâu trước khi trả lời. “Tôi nghĩ là, thưa ông Bronson,” nàng chậm rãi nói, “rằng kiến trúc sư đã thiết kế những gì anh ta nghĩ ông muốn nhìn.”

Ngôi nhà thật phô trương, lãng phí và quá chú trọng hình thức. Nó nhô lên trong vẻ nặng nề bất tiện giữa phong cảnh tuyệt đẹp của Devon. Đập thẳng vào mắt, đúng. To lớn, không cần hỏi. Nhưng “trang nhã” và “phù hợp” không phải là những từ từng được áp dụng bởi thị hiếu lỗi thời với cái nơi thần phục sự vênh vang này.

“Bà không thích nó.”

Ánh mắt chạm nhau khi họ đứng quá gần như vậy, và Holly cảm nhận được sức nóng đổ tràn bên trong khi nàng đăm đăm nhìn vào đôi mắt đen miệt mài của anh ta. “Ông có thích nó không, ông Bronson?” nàng cố gắng hỏi.

Anh ta cười toe toét trước câu hỏi. “Tôi có một khẩu vị tệ hại,” anh ta nói thẳng. “Phẩm chất tốt duy nhất là tôi nhận thức được chuyện đó.”

Nàng hé miệng định tranh cãi, nhưng lại đột ngột khép lại. Khi chuyện đến từ vấn đề liên quan đến kiểu cách, Bronson thực sự có một khẩu vị đáng kinh hoàng.

Một tiếng cười trầm rung lên trong cổ họng khi anh ta quan sát nét mặt của nàng. “Hãy nói cho tôi biết bà định thay đổi điều gì ở ngôi nhà đi, phu nhân.”

Nâng một góc của tấm phác thảo trên cùng lên và quan sát tổng thể bản vẽ tầng đầu tiên nằm bên dưới, Holly lắc đầu bất lực. “Tôi không biết phải bắt đầu từ đâu. Và chắc ông đã phải bỏ kinh phí rất lớn để cho vẽ những phác thảo này…”

“Kinh phí đó chẳng là gì nếu so với việc đang cho tiến hành xây cái nơi chết tiệt đó rồi.”

“Được, ừm…” Holly ngừng lại suy gẫm, nhằn nhằn môi dưới khi cân nhắc nên nói điều gì. Ánh mắt anh ta nóng bỏng lướt qua khuôn miệng nàng, và nàng bắt đầu một cách khó khăn. “Thưa ông Bronson, liệu tôi có quá tự phụ khi giới thiệu một kiến trúc sư khác không? Có lẽ ông nên đặt thiết kế những bản phác thảo khác nhau và rồi quyết định coi ông thích cái nào. Tôi có một người em họ xa, Jason Somers, người đang dần được biết tới và khen tụng bởi những thiết kế của cậu ấy. Cậu ấy là một kiến trúc sư trẻ tuổi với sự nhạy cảm tân tiến, mặc dù tôi không tin cậu ấy từng thực hiện một dự án quá lớn như vậy.”

“Tốt,” Bronson nói ngay lập tức, ánh mắt vẫn nấn ná trên miệng nàng. “Chúng ta sẽ gởi anh ta tới Devon ngay lập tức để coi anh ta làm được gì.”

“Sẽ mất một chút thời gian trước khi Somers có thể giúp được cho ông. Từ những gì tôi biết, cậu ấy rất bận rộn, và lịch làm việc triền miên kín mít.”

“Ồ, cậu ta sẽ đi Devon không chút chậm trễ, một khi bà đề cập tới tên tôi,” Bronson bất cần kiên quyết với nàng. “Giấc mơ của tất cả các kiến trúc sư đều là câu được một khách hàng như tôi.”

Holly không thể ngừng cười. “Tính ngạo mạn của ông không hề biết giới hạn có phải không?”

“Cứ đợi mà coi,” anh ta nói vẻ am hiểu. “Somers sẽ giao một bộ bản vẽ cho tôi trong vòng hai tuần.”

Đúng như Bronson dự đoán, Jason Somers thật sự tới trang viên với một cuộn bản vẽ và những bản phác thảo cục bộ từng tầng nhà trong một khoảng thời gian ngắn không ngờ - chính xác là sáu ngày.

“Elizabeth, tôi e rằng chúng ta sẽ phải gián đoạn bài học sáng nay một lát,” Holly lầm bầm, liếc ra ngoài cửa sổ khi trông thấy cỗ xe ngựa màu đen nhã nhặn của Somers chạy dọc theo lối đi hướng về ngôi nhà. Em họ của nàng tự điều khiển, nắm dây cương với sự thuần thục rõ ràng. “Vị kiến trúc sư đang tới, và anh em cứ khăng khăng tôi phải dự cuộc gặp gỡ đó với họ.”

“Ừm, nếu phu nhân phải…” Elizabeth nói với vẻ ngoài lấy làm tiếc, khẽ nhún đôi vai.

Holly nén lại một nụ cười, thừa biết rằng nỗi buồn phiền khi phải dừng bài học của Elizabeth hoàn toàn là giả. Cô gái chỉ có một chút kiên nhẫn đối với chủ đề hiện tại của họ, quy tắc trong việc qua lại thư từ. Là một tiểu thư trẻ năng động với nhiệt huyết dành cho việc cưỡi ngựa, bắn cung và những trò tiêu khiển hành động khác, Elizabeth nhận ra rằng đặt bút lên giấy là hành động cực kỳ đáng chán.

“Em muốn gặp Somers không?” Holly đề nghị. “Công việc của cậu ấy khá tuyệt, và tôi chắc chắn anh trai của em sẽ không phản đối…”

“Ôi trời đất, không đâu. Em có nhiều thứ hay hơn để làm hơn là nhìn những bản phác thảo và mớ tóc giả của vài bác kiến trúc sư cổ lỗ tẻ nhạt nào đó. Đây là một buổi sáng tuyệt đẹp. Em nghĩ em sẽ đi cưỡi ngựa.”

“Vậy được. Hẹn gặp em vào buổi trưa nha.”

Từ biệt cô gái, Holly bước xuống cầu thang chính với những bước chân háo hức. Nàng nhận thấy bản thân đang mỉm cười trước viễn cảnh được gặp lại người em họ xa. Lần cuối cùng họ chuyện trò với nhau là ở một buổi tụ họp gia đình ít nhất là năm năm về trước, khi Jason mới chỉ vừa qua tuổi thiếu niên. Một cậu bé tính tình ấm áp với óc hài hước và nụ cười hấp dẫn, Jason luôn là thành viên được yêu mến trong gia đình. Từ khi còn là một đứa trẻ, cậu đã đam mê vẽ những bản phác họa, nguyên nhân của rất nhiều lần bị la mắng vì những ngón tay vấy đầy mực. Giờ, dù sao đi nữa, cậu đang trên đà xây dựng danh tiếng nổi như cồn cho mình về phong cách độc nhất của kiểu kiến trúc đậm nét “thiên nhiên” là được thiết kế để hòa trộn vào cùng phong cảnh.

“Jason,” Holly la lên, tiến tới lối vào sảnh lớn vừa kịp lúc cậu bước vào.

Somers vỡ ra một nụ cười khi trông thấy nàng, dừng lại để cởi nón và cúi đầu chào thành thục. Holly rất hài lòng khi thấy rằng chỉ trong vài năm mà Jason đã trưởng thành thành một người đàn ông cực kỳ quyến rũ như vậy. Mái tóc dày cộm bù xù màu nâu hạt dẻ đã được cắt ngắn, và đôi mắt xanh lấp lánh với ánh thông minh. Mặc dù vẫn mang nét ngoài gầy gò xương xương của tuổi trẻ, cậu cũng sở hữu diện mạo trưởng thành của một người đàn ông khiến người ta sửng sốt mặc cho tuổi đời mới ở quãng giữa hai mươi của mình.

“Phu nhân,” Jason nói bằng giọng nam trung khàn khàn dễ mến của mình. Holly trao bàn tay cho cậu, và cậu nhẹ siết nó. Nụ cười trở thành tiếc thương khi cậu tiếp tục trong giọng nhẹ hơn, “Làm ơn hãy chấp nhận lời xin lỗi muộn màng vì đã không tham dự lễ tang chồng chị.”

Holly nhìn cậu trìu mến. Chẳng có lý do gì để Jason phải xin lỗi, khi cậu vẫn đang trên đường du hành quanh đại lục vào lúc cái chết đột ngột của George ập tới. Bởi chuyến đi đã đưa cậu đi quá xa cho Jason có thể trở về kịp lễ tang, cậu đã viết một lá thư chia buồn. Ngọt ngào, một chút lúng túng và quá thành tâm, lá thư đã biểu lộ một mối cảm thương chân thành chạm tới tận trái tim nàng.

“Không cần phải xin lỗi đâu, em biết rồi mà,” nàng dịu dàng đáp.

Người quản gia, bà Burney, tiến lại để nhận nón và áo choàng của Jason.

“Bà Burney,” Holly hỏi nhỏ, “bà có thể nói cho tôi biết giờ ông Bronson đang ở đâu không?”

“Tôi tin rằng ông ấy đang ở thư viện, thưa phu nhân.”

“Tôi sẽ dẫn ông Somers tới đó.” Đón lấy cánh tay của em họ, Holly dẫn cậu đi qua ngôi nhà, trong khi cậu ôm tập bản phác thảo của mình dưới cánh tay kia.

Ngó xung quanh khi họ bước đi, Jason thoát ra một tiếng thở dài kết hợp giữa ngạc nhiên lẫn ghê sợ. “Không thể tin nổi,” cậu lẩm bẩm. “Thừa thãi thái quá. Thưa phu nhân, nếu đây mà là thể loại tưa thích của Bronson, tốt hơn chị nên đặt vấn đề với một kiến trúc sư khác. Em không thể ép mình thiết kế thứ gì tương tự vậy được.”

“Cứ chờ cho tới khi em nói chuyện với ông Bronson đi,” Holly dỗ ngọt.

“Thôi được rồi.” Jason mỉm cười khi họ thong thả bước cùng nhau. “Phu nhân Holly à, em biết là do ảnh hưởng của chị mà em mới có mặt ở đây, và đó là cơ hội mà em nên cảm ơn chị. Nhưng em phải hỏi điều này… nguyên nhân nào đã khiến chị làm việc cho Bronson vậy?” Một dấu hiệu thích thú sáng lên trong giọng nói của câu. “Bởi không nghi ngờ gì chị đã nhận ra, gia đình này nhìn chung là ‘không có gì đáng hài lòng’ cả.”

“Mẹ đã báo cho chị biết sự thật đó rồi,” Holly thừa nhận với một nụ cười buồn.

Lúc được thông báo những kế hoạch của Holly về việc chấp nhận làm việc cho Bronson, cha mẹ nàng đã tỏ rõ thái độ phản đối. Thật sự mẹ đã hỏi về trạng thái tinh thần của nàng, cho rằng nỗi đau đớn kéo dài quá lâu đã phá hoại năng lực ra những quyết định lý trí của bản thân Holly. Tuy vậy, cha nàng, là một người đàn ông vô cùng thực tế, đã thôi phản đối khi Holly mô tả sự thật Bronson đang lo liệu cho tương lai của Rose. Là cha của bốn người con gái, ba trong số đó vẫn chưa kết hôn, ông hiểu quá rõ tầm quan trọng của một món hồi môn lớn.

“Sao kia?” Jason giục.

“Rất khó để từ chối ông Bronson,” Holly khô khan nói. “Em sẽ sớm tìm ra nguyên do thôi.”

Nàng dẫn em họ tới thư viện, nơi Bronson đang chờ. Cho danh tiếng của mình, Jason không tỏ chút dấu hiệu bị đe dọa nào trước cảnh tượng một người đàn ông đầy cơ bắp đứng dậy từ chiếc ghế đồ sộ. Như Holly biết từ chính kinh nghiệm của mình, lần đầu tiên gặp gỡ Bronson không thể không ghi nhớ. Vài người đàn ông sở thứ uy quyền toát ra từ sự hiện diện của họ. Nếu không có ai từng nói một điều gì về Bronson, nàng sẽ biết theo bản năng rằng anh ta không những là kiểu đàn ông vạch sẵn định mệnh của mình, mà còn nắm giữ số phận của những người khác nữa.

Nhìn thẳng vào đôi mắt đen sắc lạnh của Bronson, Jason bắt tay anh ta. “Ông Bronson,” cậu nói thẳng thắn và thân thiện, “hãy để tôi lập tức cảm ơn về lời mời tới trang viên của ông, và cơ hội được cho ông thấy tác phẩm của tôi.”

“Phu nhân Holly là người cậu nên cảm ơn,” Bronson đáp. “Là bà ấy đã gợi ý tôi tìm cậu.”

Holly chớp mắt ngạc nhiên. Có gì đó phảng phất trong cách Bronson ngụ ý rằng ý kiến của nàng, quan điểm của nàng, rất có sức ảnh hưởng tới anh ta. Cho sự kinh hoàng của nàng, ẩn ý đó không thoát khỏi sự chú ý của Jason Somers. Cậu quay về phía nàng một cái nhìn nghiên cứu thật nhanh, rồi quay trở lại sự chú ý vào Bronson.

“Vậy hãy để chúng ta hy vọng rằng tôi sẽ chứng minh được sự tin tưởng của phu nhân Holly với tôi,” Jason nói, nâng cuộn bản vẽ lên cao hơn một chút bên dưới cánh tay.

Bronson ra dấu về phía chiếc bàn bằng gỗ gụ to rộng của anh ta, nơi đã được dọn dẹp, và vị kiến trúc sư trải rộng những bản phác thảo của mình lên trên bề mặt bóng láng.

Mặc dù đã quyết định sẽ tỏ ra trung lập trong khi quan sát công việc của em họ, Holly cũng không thể ngừng kêu lên hài lòng khi nghiêng người trên những bản vẽ. Với hơi hướng lãng mạn theo kiểu gothic, ngôi nhà quyến rũ nhưng cũng rất tinh xảo, với rất nhiều khung cửa sổ - thành những trải dài dường như hoàn toàn được phủ bằng kiếng – để đưa phong cảnh “vào bên trong.” Dãy phòng chính rộng và nhà kiếng thoáng đãng sẽ là nơi tổ chức ngoạn mục cho những buổi tiệc tùng, nhưng còn có những mạn của ngôi nhà cho phép sự riêng tư cũng như tách biệt dành cho gia đình nữa.

Holly hy vọng Bronson sẽ đánh giá cao kiểu thiết kế khiêm tốn này, và anh ta sẽ không mắc sai lầm với ý nghĩ nét thanh lịch phải đồng nghĩa với những thêm thắt nặng nề. Nàng chắc chắn ít nhất anh ta cũng hài lòng bởi số lượng dồi dào của công nghệ mới, bao gồm hệ thống ống nước chảy qua tất cả các tầng, một lượng lớn những phòng vệ sinh và những phòng tắm lát đá, và “những bức tường nóng” đem lại sự ấm áp và thoải mái vào mùa đông.

Bronson không tỏ thái độ nào khi chăm chú quan sát những bản vẽ, chỉ hỏi vài câu để Jason vội vã trả lời. Đang giữa cuộc xem xét thì Holly bắt đầu nhận ra có ai đó đang bước vào phòng. Đó là Elizabeth, mặc một bộ cưỡi ngựa màu hồng điểm thêm chút đỏ trang nhã. Bộ quần áo, với sự đơn giản nhưng được cắt táo bạo, với dải lụa bằng ren nữ tính buộc trên cổ, trông cực kỳ thích hợp. Cùng mái tóc đen gợn sóng được búi chặt và đội trên đầu chiếc nón đỏ đậm, và đôi mắt đen mướt dưới hàng mi dày, Elizabeth trông trẻ trung, tươi tắn và quyến rũ lạ thường.

“Em không thể cưỡng lại việc nhìn qua những bản vẽ trước khi ra…” Elizabeth bắt đầu nói, nhưng giọng nói nhạt dần khi Jason Somers quay lại và cúi chào. Holly nhanh chóng giới thiệu, dõi theo với niềm tự hào khi Elizabeth đáp lại lời chào của Jason với một cái nhún mình hoàn hảo. Chấm dứt lời giới thiệu ban đầu, họ dừng lại để quan sát đối phương chỉ trong giây lát nhưng với luồng điện thật lạ. Rồi Somers quay lại chiếc bàn và ép sự chú ý của mình vào câu hỏi Bronson đặt ra. Dường như cậu không chú ý tới Elizabeth chút nào.

Bị bối rối bởi sự thờ ơ thấy rõ đó, Holly tự hỏi làm sao cậu hay những người đàn ông trẻ tuổi khác lại có thể không bị quyến rũ bởi người con gái rực rỡ mức đó. Khi cô gái gia nhập với họ, dù sao đi nữa, Holly đã để ý thấy ánh mắt của Jason quay sang Elizabeth chỉ trong một lát nhưng đó là một cái lướt nhanh rất tỉ mẩn. Cậu ấy có quan tâm, Holly nghĩ thầm với niềm vui được che giấu thật kỹ, nhưng cậu ấy đủ thông minh để không biểu lộ ra điều đó.

Có một chút giận dỗi bởi sự thiếu quan tâm của người lạ mặt, Elizabeth đứng giữa Jason và Holly xem những bản vẽ.

“Như ông có thể thấy,” Jason lẩm bẩm với Bronson, “tôi đã cố gắng thiết để nơi này có thể hài hòa với cảnh vật thiên nhiên. Nói theo cách khác, không thể đơn thuần dỡ ngôi nhà và đặt nó vào nơi nào đó khác và tạo cho nó vẻ thích hợp hơn…”

“Tôi biết hài hòa có nghĩa là gì,” Bronson nói với một nụ cười nhăn nhó. Anh ta tiếp tục đánh giá những bản phác thảo, ánh mắt nhạy bén để ý tất cả các chi tiết. Có chút hiểu biết về cái cách Bronson say mê với thông tin, Holly biết rằng chỉ trong vài phút nữa anh ta sẽ gần như thông thạo với bản vẽ các tầng nhà như chính Jason Somers. Bronson có một trí nhớ lạ kỳ, mặc dù anh ta chỉ áp dụng nó với những chủ đề mình quan tâm mà thôi.

Elizabeth cũng nghiên cứu những bản vẽ, đôi mắt đen như nhung hẹp lại một cách trầm trọng. “Cái gì đây?” cô hỏi, chỉ vào một khu của tấm vẽ. “Tôi chắc chắn là tôi không thích vậy chút nào.”

Jason đáp lại bằng một giọng dường như hơi khác hoặc khàn hơn bình thường, “Vui lòng cất ngón tay của cô khỏi bản vẽ của tôi, tiểu thư Bronson.”

“Được, nhưng cái này… cái thứ xiên vẹo, cái thứ lồi ra thừa thãi này…”

“Nó gọi là một cánh của ngôi nhà,” Jason nói gọn. “Và những hình chữ nhật nhỏ kia là thứ các kiến trúc sư thích được gọi là những ô cửa sổ và những khung cửa.”

“Cánh phía đông của ông không cân với cánh phía tây.”

“Một ngày nào đó tôi sẽ rất sẵn lòng được giải thích tại sao,” Jason lẩm bẩm bằng cái giọng ngụ ý về hướng đối diện.

“Hừm, nó trông lệch hẳn đi,” Elizabeth dai dẳng.

Ánh mắt thách thức của họ chạm nhau, và Holly ngờ rằng cả hai đang thầm thích thú với sự chống đối này.

“Ngừng việc chọc tức người ta đi, Lizzie,” Zachary càu nhàu, lờ đi thứ tác động ngầm ảnh hưởng lên hai người họ. Sự chú ý của anh ta hướng một cách chắc chắn lên Holly. “Bà nghĩ sao về những bản vẽ, thưa phu nhân?”

“Tôi nghĩ ngôi nhà sẽ rất nguy nga,” nàng đáp.

Anh ta gật đầu dứt khoát. “Vậy tôi sẽ cho xây nó.”

“Không chỉ đơn thuần bởi vì là do sự yêu thích của tôi với nó chứ, tôi hy vọng vậy,” Holly nói, cảnh báo ngờ ngợ rung lên trong lòng.

“Tại sao lại không?”

“Bởi vì ông phải quyết định dựa trên duy nhất sở thích của mình mà thôi.”

“Những bản vẽ trông rất ổn với tôi,” Bronson tư lự trả lời, “mặc dù tôi không ngại xây một tòa tháp ở đây và kia, và một vài kiểu khía tai bèo…”

“Không có tháp nào cả,” vị kiến trúc sư vội vàng cắt ngang.

“Khía tai bèo à?” Holly hỏi cùng lúc. Rồi nàng trông thấy vẻ lấp lánh trong đôi mắt Bronson và chợt nhận ra anh ta đang đùa.

“Cứ xây nó theo cách mà cậu vẽ,” Bronson nói với vị kiến trúc sư với một nụ cười nhăn nhở.

“Chỉ như vậy thôi?” Jason hỏi, rõ ràng bị choáng đôi chút bởi tốc độ đưa ra quyết định. “Ông có chắc ông không muốn nhìn lại những bản phác thảo ở chỗ riêng và cân nhắc vấn đề vào lúc nào rảnh sao?”

“Tôi đã thấy tất cả những gì tôi cần nhìn rồi,” Bronson chắc chắn.

Holly không thể ngừng mỉm cười trước vẻ ngạc nhiên của em họ mình. Nàng biết Jason chưa bao giờ gặp một người đàn ông có thể thoải mái với uy quyền của bản thân như Zachary Bronson. Bronson thích ra quyết định nhanh chóng, hiếm khi lãng phí thời gian để xem xét những vấn đề khó khăn. Anh ta đã từng nói với nàng rằng trong khi chỉ có mười phần trăm những quyết định của anh ta là sai lầm, thì hai mươi phần trăm khác thường có chút hư hại nhỏ, và bảy mươi phần trăm còn lại nhìn chung là tốt. Holly không hiểu sao anh ta lại đạt những con số như vậy, nhưng nàng hoàn toàn không nghi ngờ anh ta có thể xác minh chúng rõ ràng. Đó là điều lạ lùng ở Bronson, anh ta rất thích số hóa và phần trăm hóa với tất cả các tình thế. Anh ta đã từng tính toán rằng em gái Elizabeth của mình có khoảng mười phần trăm cơ hội để kết hôn với một vị công tước.

“Tại sao chỉ có mười phần trăm?” Elizabeth xấc xược hỏi, có vẻ gần như muốn kết thúc cuộc nói chuyện đặc biệt đó. “Em nói cho anh biết là em có thể giành được bất cứ ai mà em muốn.”

“Anh đã tính số lượng các vị công tước còn độc thân, trừ đi vài người đã quá già hoặc quá yếu để có thể đợi tới khi em học xong số lượng các bài học cần thiết từ phu nhân Holland. Anh cũng đã cân nhắc vài người phụ nữ trẻ ở hội chợ hôn nhân mà em sẽ phải đua tranh nữa.” Bronson dừng lại và gởi một nụ cười quỷ quyệt cho em gái. “Không may nữa là, tuổi của em cũng đã trừ hao số phần trăm đi một chút.”

“Tuổi của em à?” Elizabeth hét lên trong xúc phạm giả vờ. “Anh đang cố gắng nói rằng em đã qua độ tuổi đẹp nhất rồi hả?”

“Chẳng phải em quá hai mươi rồi sao?” Bronson chỉ ra, và khéo léo tóm chiếc nệm nhỏ bằng nhung mà em gái ném thẳng vào đầu anh ta.

“Elizabeth, một quý cô không được ném thứ gì khi một quý ông làm cô ấy phật ý,” Holly nói, cười ngặt nghẽo trước hai anh em hung dữ.

“Vậy vị tiểu thư đó có được đập lên đầu ông anh đáng ghét bằng que cời lò sưởi không? ” Elizabeth hầm hầm tiến tới chỗ Bronson.

“Không may là không,” Holly trả lời. “Và xét tới độ cứng của đầu ông Bronson, cố gắng đó có lẽ chỉ đem lại chút kết quả thôi em à.”

Bronson giả như trông bị xúc phạm, mặc dù nụ cười toe đã hiện trên môi anh ta.

“Vậy làm cách nào để một quý cô có thể trả thù được?” Elizabeth hỏi.

“Lãnh đạm,” Holly nhẹ nhàng đáp. “Bỏ đi.”

Elizabeth thả phịch xuống chiếc ghế, đôi chân dài dù muốn hay không cũng xoải rộng bên dưới tà váy. “Em đã hy vọng điều gì đó đau đớn hơn.”

“Một cú đánh với que cời không gây quá nhiều tổn hại bằng cơn đau của sợ hãi đâu,” Bronson nói với em gái với một nụ cười khàn. “Nhưng với sự lạnh nhạt của phu nhân Holly…” Anh ta vờ vịt rùng mình, như thể bất thình lình bị ấn đầu vào một cơn gió rét buốt. “Không còn gì trừng phạt hơn mà bất cứ người đàn ông nào phải chịu đựng.”

Holly khẽ lắc đầu tức cười, trong khi thâm tâm nàng nghĩ không một người phụ nữ nào có thể lạnh nhạt với một người đàn ông như Zachry Bronson.

Có những ngày, dù sao đi nữa, khi Bronson không khiến nàng mỉm cười… những ngày khi anh ta có thể trở nên nóng tính và bướng bỉnh, trút tính khí tệ hại của mình lên tất cả mọi người xung quanh. Thời điểm đó cứ như thể quỷ dữ đã điều khiển anh ta. Ngay cả Holly cũng không được miễn khỏi những lời mỉa mai chế nhạo, và dường như nàng càng trở nên lạnh lùng và lịch sự hơn, thì càng làm tăng cao ngọn lửa bất mãn của anh ta. Nàng đoán có thứ gì đó anh ta muốn nhưng nhận ra không thể đạt được, và bất kể đó là gì, anh ta đã phải chịu nỗi đau khổ cùng cực bởi khát khao cay đắng đó. Liệu “thứ đó” có thể là gì, trong khi ngay cả sự chấp thuận của giới thượng lưu hoặc có lẽ những bản thỏa thuận kinh doanh cũng không thể chạy khỏi anh ta, đúng là điều không thể lĩnh hội. Holly chắc chắn đó không phải là nỗi cô đơn, khi Bronson không thiếu phụ nữ vây quanh. Giống như phần còn lại trong gia đình, nàng cũng nhận thức rõ được những hoạt động về đêm không ngớt của anh ta, anh ta thường xuyên đi đi về về, những dấu hiệu say khướt và trác táng đã hiển hiện trên khuôn mặt sau một đêm đặc biệt buông thả.

Nỗi ham muốn của anh ta với những trò tiêu khiển và phụ nữ bắt đầu khiến Holly khó chịu nhiều và nhiều hơn nữa. Nàng hợp lý nó bằng cách tự giải thích rằng anh ta không khác gì so với những người đàn ông khác trong mối quan tâm này. Có rất nhiều người đàn ông trong giới quý tộc thậm chí cư xử còn tồi tệ hơn, chè chén say sưa cả đêm và ngủ li bì suốt ngày. Sự thật là bằng cách nào đó Bronson đã quản lý được việc vui chơi mọi đêm và làm việc cả ngày là một bằng chứng hùng hồn về thể chất của anh ta. Nhưng nàng không đơn giản có thể nhún vai bỏ qua thói trăng hoa của anh ta, và trong một khoảng khắc thành thật nàng đã xác nhận với bản thân rằng sự chê trách của mình đã ít mang sắc thái đạo đức hơn là những cảm xúc của chính bản thân.

Ý nghĩ Bronson trong vòng tay của những người đàn bà khác khiến nàng cảm thấy lạnh lẽo một cách lạ lùng. Và giận dữ không tài nào chịu nổi. Hàng đêm khi anh ta rời khỏi nhà để tìm một đêm lăng nhăng, sức tưởng tượng của nàng cứ nhảy chồm hết cả lên. Không hiểu sao nàng biết rằng những hoạt động dục tính của Bronson khác với tất cả những quãng ngắn dịu ngọt mà nàng đã chia sẻ với George. Mặc dù không phải là lần đầu tiên của chồng nàng trong đêm tân hôn, nhưng kinh nghiệm của anh vô cùng giới hạn. Trên giường, George đã trân trọng và ân cần, yêu thương nhiều hơn là ham muốn, và mặc cho bản chất sôi nổi tự nhiên của mình, anh tin rằng ân ái là một lạc thú không nên chiều theo quá thường xuyên. Anh chưa bao giờ ghé thăm phòng ngủ của nàng hơn một lần một tuần. Những dịp như vậy càng trở nên ngọt ngào và đặc biệt thêm, chưa bao giờ bị cho là nghĩa vụ bởi cả hai người.

Dù sao đi nữa, Zachary Bronson, có tất cả những kiềm chế của một con mèo rừng. Cách anh ta đã hôn nàng trong nhà kiếng là dấu hiệu của sự hiểu biết về dục tính đã đi quá xa khỏi kinh nghiệm của nàng, hay của George. Holly biết mình nên cảm thấy khó chịu bởi khía cạnh này của Bronson. Nếu như có thể chống lại những giấc mơ đôi khi khiến nàng thức giấc vào mỗi đêm, cùng những hình ảnh gợi tình và rối bời đã khiến nàng buồn phiền từ cái chết của George. Những giấc mơ thấy mình được chạm vào, được hôn, được trần trụi dựa vào thân thể một người đàn ông… ngoại trừ những hình ảnh còn khuấy động hơn cả trước đây, bởi từ bây giờ người lạ mặt trong những giấc mơ của nàng đã có một khuôn mặt. Đó là nét sẫm tối của Zachary Bronson phía trên mình, cái miệng nóng bỏng của anh ta chiếm hữu nàng, đôi bàn tay mật thiết chạm vào nàng.

Holly luôn choàng thức khỏi những giấc mơ một cách bấn loạn và toát mồ hôi, và nàng khó mà có thể nhìn Bronson ngày tiếp theo mà khuôn mặt không khỏi đỏ rực. Nàng đã luôn nghĩ bản thân mình vượt lên trên những ham muốn trần tục, đã từng cảm thấy tiếc cho những người dường như không thể làm chủ những đam mê tự nhiên của họ. Nàng chưa bao giờ lâm vào rắc rối bởi ham muốn. Nhưng chẳng còn từ nào khác dành cho nó, đôi khi nỗi đau ngọt ngào lấn át nàng, mối ưu tư khủng khiếp về Zachary Bronson… mong ước đáng sợ rằng mình có thể là một trong những người đàn bà được ghé thăm để thỏa mãn những nhu cầu của anh ta.