Nơi Khởi Đầu Của Những Giấc Mơ (Where Dreams Begin)

Chương 4




Nàng nhiếc móc bản thân suốt quãng đường trở về vì tính bốc đồng của mình. Khi chiếc xe ngựa nảy lên lọc cọc trên những con đường lát đá gồ ghề của Luân Đôn, nàng quyết định viết một lá thư cho ông Bronson ngay khi về tới nhà Taylor. Nàng sẽ giải thích rằng mình đã quyết định quá vội vàng, rằng chuyện đó không nằm trong mối bận tâm hiện giờ nhất của nàng, không kể cả liên quan tới Rose, để khiến nàng phải triệt để thay đổi cuộc sống và con gái như vậy. Lúc đó không biết nàng đã nghĩ gì mà lại đồng ý làm việc cho gia đình mà mình không hề quen biết, một gia đình rõ ràng không thuộc giới thượng lưu, và cho một người đàn ông được mọi người biết như là một tên vô lại táng tận lương tâm và đầy vụ lợi? “Mình điên rồi,” nàng lẩm bẩm.

Dù sao mối lo nàng cảm thấy vượt lên trên quyết định đó lại trái ngược hoàn toàn bởi sự miễn cưỡng kỳ lạ mỗi lúc một gia tăng để quay trở về với cuộc sống ảm đạm mà nàng đã biết trong suốt ba năm qua. Không hiểu vì sao ngôi nhà từng đã một nơi ấm cúng sau cái chết của George giờ lại trở nên giống như ngục tù, và gia đình Taylor thì giống như những người cai ngục thiện chí và vô cùng tốt bụng. Thật bất công, nàng thầm nghĩ, khi nghĩ theo chiều hướng đó.

Mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi, Bronson đã lầm bầm điều đó ngay trước khi nàng rời khỏi trang viên của anh ta. Anh ta biết rằng nàng sẽ suy nghĩ lại, rằng ngay cả gia tài anh ta đề nghị cũng không đủ để thuyết phục nàng làm việc cho anh ta, trừ khi…

Trừ khi có điều gì đó thật hoang dại và táo bạo ở sâu trong nàng, điều gì đó sẽ không cho phép nàng rút lui khỏi bước đi liều lĩnh vào cái nơi xa lạ đó. Và sự thật là, nàng muốn đưa Rose và Maude rời khỏi gia đình Taylor. Nàng muốn phá vỡ con đường phẳng lặng mà mình vẫn men theo từ trước tới giờ.

Điều tệ hại nhất gì có thể xảy ra nếu nàng làm như vậy? Nàng sẽ phải đối mặt với sự chê trách của xã hội… à, mà vậy thì đã sao? Người duy nhất có quyền quyết định nhất với nàng đã mất rồi. Phản ứng của mọi người trong gia đình của George là điều đáng lo, tất nhiên, nhưng nàng có thể cố nài rằng mình không muốn trở thành gánh nặng cho họ thêm nữa. Và còn liên quan tới Rose, nhưng Holly biết rằng mình có thể thuyết phục con gái coi đây như một chuyến phiêu lưu. Và một ngày nào đó Rose sẽ có một món hồi môn đáng giá, và con gái nàng chắc chắn sẽ được coi như một mối đáng ao ước cho một vài quý tộc có tước vị tương đối cao nào đó.

Holly rên lên và lấy tay ôm khuôn mặt, thừa biết rằng mình không thể không giữ lời hứa với Zachary Bonron. Bởi tất cả những lý do của nàng đều rút xuống thành một lý do mà thôi – nàng muốn làm việc cho anh ta.

Mặc dù tất cả mọi người trong gia đình Taylor, bao gồm cả những người hầu, rõ ràng đều hăm hở được biết chuyện gì đã diễn ra trong suốt buổi tiệc trà với Zachary Bronson, Holly vẫn nói rất ngắn gọn. Trả lời cho hằng hà sa số câu hỏi, nàng chỉ nói rằng Bronson là một quý ông lịch sự, rằng ngôi nhà của ông ta đẹp lạ kỳ và cuộc chuyện trò hoàn toàn dễ chịu. Thay vì tuyên bố chung chung rằng nàng sẽ sớm rời khỏi nơi đây, Holly quyết định rằng sẽ đơn giản nhất khi báo tin với các anh em của George và để họ nói với những người còn lại trong gia đình. Sau bữa tối, nàng xin được gặp riêng William và Thomas trong thư viện, và họ đã đồng ý, cả hai người đều ngạc nhiên bởi lời đề nghị dị thường này.

Rượu port được đem ra cho hai anh em George và một tách trà cho Holly, nàng ngồi xuống chiếc ghế da nặng nề cạnh lò sưởi. Thomas chiếm giữ chiếc ghế bên cạnh nàng, trong khi William đứng tựa khuỷu tay vào mặt lò sưởi lát cẩm thạch trắng. “Được rồi, Holly,” William điềm tĩnh cất lời, “thím nói xem. Tên Bronson chết tiệt đó muốn gì ở thím? Tôi nghĩ chúng ta đã trì hoãn đủ lâu rồi.”

Quay mặt về phía hai người đàn ông giống chồng mình một cách đau đớn, đôi mắt xanh của họ chứa cả một biển những nét tò mò tương đồng, Holly cảm giác chiếc tách run rẩy trên chiếc dĩa mà mình đang nâng. Đột nhiên nàng thấy mừng vì sẽ không sống ở đây lâu nữa. Có lẽ điều đó sẽ tốt hơn, dễ dàng hơn, khi không bị vây quanh bởi quá nhiều thứ cứ mãi gợi nhớ thương về George. Thứ lỗi cho em, anh yêu, nàng nghĩ, thầm hỏi liệu giờ George có đang dõi theo mình không.

Chậm rãi, cẩn thận để không nghe có vẻ không chắc chắn, Holly giải thích Bronson mong được thuê nàng như một người hướng dẫn lễ nghi và một gia sư cho gia đình anh ta, trong thời hạn một năm. Phải mất một lúc hai anh em nhà Taylor kinh ngạc trợn trừng nhìn nàng, và rồi Thomas phá lên cười ngặt nghẽo. “Em cá là hắn muốn thuê chị,” Thomas hổn hển giữa những tràng cười ngắt quãng. “Nghĩ tới chuyện hắn có thể thuê một trong số chúng ta – vợ của George nữa chứ, không hơn! Em hy vọng chị đã nói với con khỉ kiêu căng đó rằng chị có nhiều thứ hay ho để làm hơn là dạy phép tắc cho hắn. Cứ đợi cho tới khi em kể cho bạn em về chuyện nực…”

“Hắn đề nghị thím bao nhiêu?” William hỏi, không tham gia vào sự thích thú của Thomas chút nào. Là anh lớn và nhạy bén hơn nhiều so với các em trai, anh đã trông thấy điều gì đó trên khuôn mặt Holly khiến anh lo lắng.

“Một gia tài,” Holly nhẹ nhàng đáp.

“Năm nghìn? Hay mười?” William giục, đặt ly rượu lên lò sưởi và quay mặt hẳn về phía nàng.

Holly lắc đầu, từ chối cho con số chính xác.

“Nhiều hơn mười sao?” William hồ nghi hỏi. “Thím đã nói với hắn thím không thể để mình bị đem ra mua bán, đương nhiên là vậy.”

“Em đã nói với anh ta…” Holly ngừng lại để nuốt một ngụm trà phỏng rát, rồi đặt cả tách lẫn dĩa lên chiếc bàn cách đó không xa. Nàng khoanh hai tay trên lòng và nói mà không nhìn lên một ai trong hai anh em của George. “Em đã sống ở đây được ba năm, và cả hai người đều biết về mối bận tâm dần trở thành gánh nặng cho gia đình của em…”

“Thím không phải gánh nặng,” William ngay lập tức ngắt lời. “Chúng tôi đã nói với thím cả nghìn lần rồi.”

“Dạ, và em hiểu rõ lòng tốt và sự rộng lượng của mọi người còn hơn những gì em có thể nói. Tuy vậy…”

Khi nàng ngừng lại trong một khắc để tìm từ ngữ, cả hai người đều mang cái vẻ hồ nghi y hệt nhau khi họ nhận ra nàng đang cố gắng diễn đạt điều gì. “Không,” William nhẹ nhàng nói. “Đừng nói với tôi là thím đang cân nhắc lời đề nghị của hắn.”

Holly bồn chồn hắng giọng. “Thực sự thì, em đã chấp nhận đề nghị của anh ta.”

“Lạy Chúa,” William kêu lên. “Tối qua thím chưa nghe vào một từ của ngài Avery về hắn sao? Hắn là một con sói, Holly. Và thím thì yếu ớt như một con cừu. Hắn ta đã mồi chài nhiều người còn lõi đời và từng trải hơn thím nhiều. Nếu thím không nghĩ tới bản thân, thì ít nhất cũng phải nghĩ cho con gái mình – thím không có chút bản năng làm mẹ nào để bảo vệ con bé sao?”

“Em có nghĩ tới Rose,” Holly dữ dội cự lại. “Con bé là tất cả những gì còn lại của George mà em có – tất cả những gì em nghĩ đều vì con bé.”

“Con bé cũng là tất cả những gì chúng ta còn lại của George. Sẽ là độc ác, là tội lỗi, nếu đem con bé đi khỏi gia đình duy nhất mà con bé biết.”

“Hai người có vợ và những đứa con của mình để chở che và chăm sóc. Em không có chồng. Em cũng không định tìm kiếm cho mình một người. Và em không muốn phụ thuộc vào mọi người mãi mãi.”

William nhìn nàng như thể nàng đã đấm anh. “Điều đó thật khủng khiếp sao, sống ở đây ấy? Tôi đã không nhận ra chúng tôi lại gây khó chịu cho thím đến thế.”

“Tất nhiên là không phải. Em không có ý…” Holly thở dài trong thất vọng. “Em sẽ luôn luôn biết ơn cái cách mọi người bảo vệ em từ trước đến giờ… nhưng em phải nghĩ cho tương lai.” Nàng thoáng nhìn về Thomas, người vẫn lặng thinh trong chiếc ghế bên cạnh nàng. Mặc dù nàng đã hy vọng có một đồng minh, Thomas hiển nhiên hoàn toàn đồng ý với anh cả của mình.

“Em không thể tưởng tượng chuyện gì đang diễn ra,” Thomas nói, giọng kìm chế không hề giận dữ, nhưng ảo não. “Holly, nói cho em biết làm cách nào để dừng nó lại. Nói cho em biết về lời đề nghị đã khiến chị đồng ý. Em biết không phải vì tiền. Chị không phải người bị thống trị bởi thứ đó. Có phải vì gia đình không? Có người nào đã nói hoặc làm điều gì khiến chị tổn thương phải không? Khiến chị có cảm giác như thể không được chào đón phải không?”

“Không đâu,” Holly vội đáp, cảm thấy tội lỗi khủng khiếp. “Thomas thân mến, chị không tin mình có thể tồn tại từ sau cái chết của George mà không có sự giúp đỡ của em. Chỉ là chị…”

“Bronson sẽ muốn nhiều hơn những bài học nghi thức từ thím,” William lạnh lùng cắt ngang. “Tôi hy vọng thím nhận ra điều đó.”

Holly ném cho anh một cái nhìn quở trách. “Em thấy đó là một nhận xét đáng ghê tởm, William.”

“Thím cần phải biết điều gì đang đợi mình, sống trong căn nhà của gã đàn ông mà cả giới thượng lưu đều biết không phải một quý ông. Thím sẽ phải dựa vào lòng nhân từ của hắn, và mong muốn đối với tiền của hắn sẽ dẫn thím tới chỗ phải làm những việc ngay cả tưởng tượng thím cũng không ngờ được đâu.”

“Em không phải một đứa trẻ.”

“Không, thím là một góa phụ trẻ đã ba năm không có người đàn ông nào chăm sóc,” William nói thẳng với sự cộc cằn khiến nàng thở dốc. “Thím không bao giờ dễ tổn thương như ngay lúc này, bởi vậy bất cứ quyết định nào của thím cũng không thể tin tưởng được. Nếu thím cần tiền, chúng tôi sẽ tìm cách để làm tăng lợi tức của thím. Tôi sẽ tìm vài nơi đầu tư sẽ thu về lãi suất lớn hơn cho thím. Nhưng tôi sẽ không cho phép thím nhận một đồng nào từ thằng con hoang nhẫn tâm Bronson đó đâu. Tôi sẽ không cho phép thím làm vậy dù có vì thím hay vì con của em trai tôi đi nữa.”

“Đủ rồi, William,” Thomas quát. “Chị ấy cần sự đồng tình, và thay vào đó anh lại lấy hết sức khủng bố và xa lánh chị ấy như…”

“Được rồi, Thomas,” Holly bình tĩnh nói. Mặc dù một nửa trong nàng muốn để các anh em của George quyết định thay cho mình, nửa kia lại nhớ sự thách thức trêu ngươi trong đôi mắt của Zachary Bronson, và lời nhắc nhở không được đánh mất can đảm của anh ta. “Chị hiểu William làm vậy chỉ vì hạnh phúc của chị thôi. Anh ấy không muốn chị mắc sai lầm. Chị đã được hưởng xa hoa nhờ sự chăm nom của hai người từ khi George mất. Và chị luôn luôn biết ơn. Nhưng chị muốn tự ra ngoài kia bằng đôi cánh của mình. Chị muốn lựa chọn. Cả muốn vấp ngã nữa.”

“Em không hiểu,” Thomas chậm chạp nói. “Tại sao chị làm vậy, Holly? Em chưa bao giờ lại nghĩ tiền lại quan trọng dường ấy đối với chị.”

Trước khi Holly có thể trả lời, nàng đã bị cắt ngang bởi giọng nói đều đều lạnh lẽo của William. “Lần đầu tiên tôi mừng rằng em tôi đã chết. Tôi mừng vì nó không thể chứng kiến chuyện gì đang xảy ra với thím.”

Holly trắng bệch vì sốc. Nàng chờ đợi cảm nhận cơn đau quất lại từ lời nói của William, nhưng thay vì đó chỉ là một cơn tê buốt chết chóc. Lảo đảo nàng dần lấy lại thăng bằng và quay lưng khỏi hai người họ. “Thảo luận chuyện này thêm nữa cũng chẳng ích lợi gì,” nàng khó khăn thốt. “Em đã quyết định rồi. Em sẽ đi khỏi đây trong vòng một tuần. Nếu có thể, em muốn đưa Maude đi cùng.”

“Thím sẽ sống với Bronson,” William nhỏ nhẹ nói, dưới cái nhìn phản đối sắc lạnh của em trai. “Giờ thì tôi đã hiểu chính xác chuyện gì đang diễn ra rồi. Được, cứ đưa Maude đi với thím, nếu thím định vậy. Nhưng Rose thì sao? Thím sẽ dễ dàng vứt bỏ con bé như thím vứt bỏ hồi ức về em trai tôi, và để chúng tôi chăm sóc cho con bé chứ? Hay thím sẽ đem nó theo, và để cho nó nhìn cái cảnh thím trở thành nhân tình của một gã giàu có phải không?”

Chưa một ai từng lăng mạ nàng như vậy. Nghe điều đó từ một người xa lạ đã đủ tệ lắm rồi, mà đây lại là từ một trong các anh em trai của George khiến nàng gần như không chịu đựng nổi. Ép bản thân không được bật khóc, Holly rảo chân về phía cửa. “Em sẽ không bao giờ bỏ Rose vì bất cứ lý do gì,” nàng nói qua vai mình, giọng chỉ hơi run rẩy.

Khi rời khỏi nàng nghe thấy hai anh em họ tranh luận, Thomas mắng William vì sự nhẫn tâm của anh ta và William đáp lại bằng cái giọng cáu kỉnh của một người đang kìm lại cơn giận không thể lường. Liệu George sẽ muốn nàng làm gì? Holly tự hỏi, và biết câu trả lời ngay lập tức. Anh sẽ yêu cầu nàng ở lại trong vòng bảo bọc của gia đình anh. Holly dừng lại trước khung cửa sổ nhìn ra sân trong nhỏ bé. Ngưỡng cửa sẫm màu bị cắt bởi hàng nghìn vết khắc nhỏ xíu và những vết trầy xước. Một trong những người hầu đã kể cho nàng nghe rằng George đã từng mở những cuộc chiến giữa các chiến binh đồ chơi của mình với chính khung cửa sổ này. Nàng như hình dung được đôi bàn tay nhỏ của anh đang điều khiển những kỵ binh bằng sắt sơn vẽ nhiều màu, cũng chính đôi bàn tay đó khi trưởng thành đã vuốt ve và ôm ấp nàng. “Em xin lỗi, anh yêu,” nàng thì thào thật khẽ. “Khi năm nay qua đi, em sẽ sống theo cách chính xác mà anh muốn. Và Rose sẽ không thiếu thứ gì. Chỉ một năm thôi, và rồi em sẽ giữ tất cả những lời hứa với anh.”