Nơi Em, Là Lối Anh Về

Chương 24





Đó là một giấc mơ kỳ lạ, cô trong mơ, giống như là người đứng xem, ở trong giấc mơ đó nhưng lại thờ ơ đứng nhìn. Cô thấy được người bên cạnh, người bên cạnh lại không thấy cô. Hơn nữa cô còn nhìn thấy một phiên bản khác của mình ở trong mơ, vô cùng kỳ lạ.
Trong giấc mơ kỳ quái đó, cô nhìn thấy hình ảnh khai giảng năm đầu cấp ba, nhìn thấy cô và mẹ cùng xách hành lý, sau đó nhìn thấy Cao Triết, hắn rất nhiệt tình chạy đến xách hành lý giúp cô.

Trong mơ, cô không hề nhìn thấy Tư Sùng Chí và Lan Khả Nhi, hơn nữa ký túc xá mà cô ở, là phòng sáu người bình thường, ngay ở khu một ký túc.
Cố Vi không hiểu sao lại mơ giấc mơ kỳ lạ này?
Trong mơ, giữa cô và Cao Triết, vẫn duy trì tình bạn qua tư. Trong thư Cao Triết luôn như có như không nhắc đến chuyện tình cảm, bản thân cũng dần dần mở lòng với hắn, nói hắn nghe chuyện bố mẹ ly hôn, cũng nói với hắn rằng mình không còn tin tưởng vào tình yêu nữa.
Hai người vẫn luôn duy trì ở mức bạn qua thư, cho đến một lần Hạ Vũ đến trường tung tin đồn khiến cô bị tổn thương, vào lúc tâm trạng như ở đáy sâu, thư của Cao Triết, chính là niềm an ủi lớn nhất với cô.
Trong mơ, Hạ Vũ và Thư Ngữ đều không bị đuổi việc, chỉ tạm thời bị đình chỉ, sau đó rất nhanh đã quay lại trường học. Mà sau đó Thư Ngữ càng ác cảm với cô hơn, Cao Triết không nhịn được, đứng lên nói giúp cô, cũng chính vào lúc này, mọi người mới phát hiện, gia thế của Cao Triết rất lớn, cư nhiên là con lãnh đạo thành phố.
Vì chuyện này, cô cảm thấy Cao Triết là người đáng tin cậy, vào năm lớp 11, cuối cùng cũng đồng ý làm bạn gái hắn, đồng thời hẹn nhau cùng đến Bắc Kinh học đại học.
....
Sau khi tỉnh lại, Cố Vi hoang mang, chuyện trong mơ, có rất nhiều chuyện cô đã trải qua, có rất nhiều chuyện lại chưa từng xảy ra, ví dụ như năm lớp 11 cô trở thành bạn gái Cao Triết? Chuyện này khiến cô khó mà chấp nhận được.
Mà càng khiến cô để tâm là, ba năm cấp ba, vậy mà không thấy hình ảnh Tư Sùng Chí lấy một lần, anh đi đâu rồi?

Do đêm qua Tư Sùng Chí náo đến quá muộn, lúc Cố Vi ngủ dậy có chút trì độn, rửa mặt xong xuống tầng, Tư Sùng Chí đã ngồi ở phòng ăn đợi cô.

“Đừng vội, lát nữa anh đưa em đến trường.” Tư Sùng Chí kéo ghế bên cạnh anh cho cô.
Cố Vi ngồi xuống, dì Lưu đã mang cho cô bát cháo trắng.
Tư Sùng Chí gắp củ cải khô vào bát cô, nói: “Hôm qua sau khi chúng ta lên tầng, mẹ em có gọi điện tới, dì Lưu nhận điện thoại, nói với mẹ là em ngủ lại ở tầng hai, lát nữa em ăn xong gọi lại cho mẹ đi.”
Cố Vi nghe xong, buông đũa xuống, đứng dậy đi gọi điện thoại, hôm qua ý loạn tình m3, cư nhiên quên mất chuyện quan trọng này.
Mẹ vừa nhấc máy, cô lập tức nhận sai: “Mẹ, hôm qua không gọi cho mẹ, con xin lỗi.”
Diệp Huệ ở đầu dây bên kia mắng: “Còn không phải sao. Hôm qua dọa mẹ một trận. Sao tiễn người ta xong rồi đến mình cũng không về luôn. Con bé này, yêu vào là đánh mất sự trầm ổn xưa nay luôn.”
“Không có lần sau ạ.” Cố Vi đảm bảo với mẹ.
“Ừm. Cặp sách của con mẹ gửi cho Tiểu Khả, nếu có thiếu gì thì không liên quan đến mẹ ha, ai bảo tối chạy đến nhà người ta qua đêm, cũng không báo cáo.”
Cố Vi bị mẹ mắng đỏ mặt, cúp điện thoại, quay về bàn ăn, Tư Sùng Chí đang bóc trứng.
Chuyện thân mật của hai người đêm qua, hôm nay ngủ dậy, đến ánh mắt nhìn nhau cũng đã thay đổi, đó là một loại ăn ý không diễn tả thành lời được.
Sau khi ăn xong bữa sáng, Lan Khả Nhi đạp xe về nhà. Hôm qua sau khi uống hai ly rượu nho, say khướt phải ở lại nhà Cố Vi, hôm nay tỉnh dậy mới biết hóa ra đêm qua Cố Vi không về. Lan Khả Nhi vốn đang thấy đầu ong ong, nghe tin này xong cả người lập tức tỉnh táo.
Say rượu qủa nhiên hỏng việc, cô thế mà đã bỏ qua tin tức chấn động đến vậy!
Vì thế cô không kịp ăn đồ ăn sáng dì Huệ làm cho, vội vàng đạp xe về nhà.
Nhưng mà, hai người này bỗng dưng hẹn hò, sao không có thay đổi gì vậy? Anh mình vẫn nhiệt tình gắp đồ ăn cho Cố Vi, nhìn vào rất là thê nô. Nhưng anh cô như vậy là chuyện xưa nay, không có gì lạ. Mà Cố Vi là cô gái vừa có mối tình đầu tiên, biểu cảm lại vẫn thản nhiên như thường, khiến người ta cảm thấy ngạc nhiên. Hai người họ yêu nhau, sao lại giống như là kiểu vợ chồng lâu năm rồi vậy?! Điều này không khoa học tý nào!
“Ăn sáng chưa?” Dì Lưu hỏi Lan Khả Nhi.
“Chưa ạ.” Lấy balo của Cố Vi đặt sang một bên, Lan Khả Nhi ngồi vào bàn, nói: “Hai người thần tốc thật đấy, sao em không nghe phong phanh được gì?! Nếu không phải dì Huệ nói, em còn không biết đấy, mà dì Huệ cũng điềm tĩnh thật chứ.”
Buổi sáng nhìn bộ dáng có chút băn khoăn của dì Huệ, Lan Khả Nhi cảm khái, chuyện tình cảm của dì Huệ không thuận lợi, lại không ngăn cản chuyện con gái yêu đương, dù sao con gái cũng vừa thành niên, dù sao làm mẹ thì cũng sẽ lo lắng nhưng lại không can thiệp, mà để con gái tự quyết định.
Một người mẹ như vậy, rất hiếm, giống người phương Tây ấy.
Tư Sùng Chí liếc cô: “Là vì không nói cho em thôi.”
Lan Khả Nhi bĩu môi: ‘Đáng ghét!” Anh có thành công hôm nay, em cũng tốn không ít sức đi, lấy được vợ rồi thì vứt bà mai này sang một bên, quả nhiên vong ân bội nghĩa.
Tư Sùng Chí hất mặt: “Không sợ em ghét.”
Lan Khả Nhi tức nghẹn họng.
Cố Vi ho nhẹ một tiếng: “Im lặng hết đi, Tiểu Khả mau ăn đi, không kịp bây giờ.”
Một câu nói của Cố Vi, áp chế hết mọi người, Tư Sùng Chí lại ngoan ngoãn gắp thức ăn cho cô, Lan Khả Nhi ngoãn ngoãn ăn sáng, vừa ăn vừa bực bội: Ông anh mình nghe lời Tiểu Vi thì thôi, sao cô cũng phải nghe theo? Cô trước mặt bố mẹ còn chưa ngoan đến mức này!
Sau bữa sáng, Tư Sùng Chí đưa cả hai đến trường.
Vừa tiến vào lớp, nhìn thấy Cao Triết đang cười nói, Cố Vi bất giác thấy không tự nhiên, chuyện trong mơ khó tin đến vậy, lại thật đến vậy. Cho dù thế nào, sau này vẫn nên tránh xa Cao Triết một chút,

Cao Triết tội nghiệp, bất tri bất giác, lại càng xa cách Cố Vi hơn.
Lần đầu tiên mơ một giấc mơ như vậy, Cố Vi có thể xem đó là bình thường, nhưng mơ cùng một giấc mơ đến bốn năm lần, hơn nữa còn tiếp tục phát triển từ một kịch bản ban đầu, Cố Vi không thể không suy nghĩ, tại sao lại mơ giấc mơ này, những tình tiết trong giấc mơ, có ý nghĩa quan trọng gì không, mộng này đang nói với cô điều gì sao?
Từ sau hôm sinh nhật ngủ lại nhà Tư Sùng Chí, cô bắt đầu mơ cùng một giấc mơ, không phải mơ mỗi đêm, nhưng tần suất mơ cũng rất nhiều, hiện tưởng quỷ dị này, hoàn toàn chệch khỏi phạm vi nhận thức của cô.
Hay là nói với Tư Sùng Chí? Cố Vi do dự, cô đã tiến triển quan hệ với Tư Sùng Chí, cùng ước hẹn một đời, nhưng lại mơ yêu đương với Cao Triết, nếu nói với Tư Sùng Chí, anh có ghen không?
Nghĩ vậy, cô lại chần chừ ý định kể với Tư Sùng Chí.
Cô trong giấc mơ, giờ đã yêu Cao Triết, hai người thư từ qua lại như một phần tất yếu trong cuộc sống. Vì Tư Sùng Chí không xuất hiện, trung tâm Vi Vi cũng không tồn tại, Diệp Huệ cũng không trở thành nữ doanh nhân, chỉ kinh doanh một tiệm phục trang mà thôi.
Vào lớp 12 không bao lâu, con trai cậu cả đánh nhau với người ngoài, bị bắt lại, cậu cả mượn mẹ tiền, toàn bộ tiền tiết kiệm của Diệp Huệ theo đó mà đi.
Mà cũng vào trước kỳ thi đại học, chuyện thư tình qua lại của hai người bị gia đình Cao Triết phát hiện. Một sáng nọ, mẹ Cao Triết bỗng đến trường học, chỉ tay vào Cố Vi mà mắng cô là hồ ly, còn đưa thư từ của cả hai cho giáo viên đọc, nói cô làm thành tích của Cao Triết thụt lùi, chuyện này chấn động cả trường, mọi người đều không ngờ, hai học sinh ngoan ngoãn, mũi nhọn của lớp, cư nhiên lừa gạt mọi người, lén lút yêu đương.
Cố Vi không sợ sự chỉ trích của người ngoài, cô chỉ muốn Cao Triết thể hiện một thái độ nhất định, một thái độ khiến cô có thể tiếp tục yêu, nhưng Cao Triết lại trực tiếp nghỉ học, không có bất cứ phản ứng nào, cũng không ở giữa tâm bão nói một câu nào với Cố Vi. Kết quả thế này, khiến Cố Vi không cách nào chấp nhận được.
Cô không tin mình nhìn lầm người, Cao Triết luôn là người đáng tin cậy, sao có thể trốn đi ngay vào lúc này?
Cô thậm chí còn tìm đến nhà hắn, nhưng chẳng nhận được gì ngoài sự mắng nhiếc của mẹ hắn, cô căn bản không nhìn thấy Cao Triết.
Sao đó, cô lấy lại quyết tâm, tiếp tục thi đại học. Sau kỳ thi, cô cũng không thấy trút được gánh nặng, lúc đợi thông báo, cô như đứng giữa những mênh mông mù mịt.
Vì những chuyển biến bất ngờ này, cuối cùng cô cũng không đậu đại học Bắc Kinh như mong muốn, nhưng vẫn đậu vào một trường khác ở Bắc Kinh. Vào lúc nhận được thư thông báo, cô ôm lấy mẹ khóc một trận lớn, sau đó lại quyết tâm, từ nay không nhớ đến Cao Triết nữa.
Sau khi tỉnh giấc, tâm tình Cô Vi trầm trọng vô cùng, trong giấc mơ, cô trải qua cuộc sống khó khăn hơn thực tế nhiều. Dù là vật chất hay tâm hồn, đều áp lực rất lớn.
Vì Tư Sùng Chí không xuất hiện, cô không bị Tư Sùng Chí hấp dẫn, rất tự nhiên kết đôi cùng Cao Triết, tiếc là Cao Triết còn quá trẻ, đẹp trai ngời ngời, thành tích tốt, nên là thần tượng của cả trường. Một chàng trai như vậy, vào lúc thật sự gặp phải sóng gió, hắn không có cách nào đối đầu, chỉ đành chọn trốn đi, chọn tổn thương nửa kia, để đổi lại an yên cho chính mình.
Cố Vi thở dài một hơi, cảm thấy buồn cho bản thân mình trong mơ, cũng nhìn rõ nội tâm chính mình hơn: Sau khi bố mẹ ly hôn, tuy cô không tin tình yêu nữa, nhưng lại hướng về tình yêu, cô vội vàng muốn tìm một người, muốn chứng minh khả năng thiên trường địa cửu, đáng tiếc cô nhìn nhầm người, Cao Triết không phải là người đó.
Mà trong hiện thực thì sao? Một Tư Sùng Chí âm thầm yêu cô, sẽ là người bên cô cả đời chứ?
Cuối tuần này, bọn họ chỉ nghỉ được một ngày, khi vừa bước ra khỏi trường cùng Lan Khả Nhi, đã thấy Tư Sùng Chí đỗ xe không xa.
Người đang yêu, xa nhau một ngày ngỡ ba thum dù Cố Vi rất chuyên tâm học tập, nhưng vào những lúc nghỉ ngơi, cô luôn nhớ đến người đàn ông này. Nhớ anh, nhớ căn nhà anh vì cô mà trang trí, nhớ những bức họa trong căn nhà đó.
Tư Sùng Chí đứng bên xe đợi họ, đứng thẳng, đút hai tay vào túi quần, phong độ ngời ngời.
Vào khoảnh khắc bọn họ xuất hiện ở cổng trường, anh đã nhìn thấy cô vợ nhỏ của mình giữa đám đông, cong môi cười nhẹ, mục quang chuyên chú dừng trên người cô.
Mở cửa xe cho cô, ngắm cô nho nhã ngồi vào trong xa, Tư Sùng Chí cúi người, hôn cô, đáng tiếc không đúng nơi cho lắm, bên cạnh còn có một bóng đèn siêu sáng.
“Anh, tuần này anh không về Bắc Kinh à.” Lan Khả Nhi ngồi phía sau, thuận miệng hỏi, cô bị ăn cẩu lương đến nghẹn rồi, không khỏi cảm khái: Yêu đương thật tốt a!
“Hôm qua vừa về đến.” Tư Sùng Chí khởi động xe, rời khỏi trường, nghiêng mặt hỏi Cố Vi: “Tuần này có gì vui không?”
Trừ chuyện nằm mơ không tốt lắm, mọi thứ đều như thường, Cố Vi gật đầu: “Cũng được, còn anh? Đáp máy bay mệt không?”
Được cô quan tâm hỏi thăm, Tư Sùng Chí cảm thấy ấm áp, cười nói: “Chỉ cần nghĩ có thể được gặp em, liền không mệt.”

Sau đó hai người nhìn nhau cười.
Lan Khả Nhi chà xát hai cánh tay, thật sự nổi da gà.
Xe đi từ từ trên đường về, Cố Vi nhìn phong cảnh trước mắt, lâu lâu lại nhìn sang người đàn ông bên cạnh, tuy vẫn không hiểu tại sao lại mơ giấc mơ đó, nhưng có một điều có thể khẳng định, chính là cuộc sống có Tư Sùng Chí, tốt đẹp hơn cuộc sống trong mơ rất nhiều. Vì người đàn ông này, mà có thể tránh khỏi tình cảm với Cao Triết, cũng tránh khỏi tai họa trước kỳ thi đại học.
Tư Sùng Chí quả thật là ngôi sao may mắn của cô.
“Tối đến nhà em ăn cơm đi."
Tư Sùng Chí chưa kịp đáp lại, Lan Khả Nhi đã cướp lời: “Tớ cũng đi tớ cũng đi! Không được bỏ rơi tớ!”
Thế là, cả ba cùng về nhà Cố Vi.
“Vừa hay hôm nay nhà dì làm thịt ngan, mấy đứa đều thích ăn chứ gì.” Diệp Huệ đón họ vào nhà rồi quay lại bếp.
Hiện tại cửa hàng quần áo đã để nhân viên đứng tiệm, Diệp Huệ không cần phải trực ở tiệm mỗi ngày, trung tâm Vi Vi càng không phải lo, chỉ cần đợi đến ngày nhận tiền hoa hồng mà thôi, do đó bà cũng có thời gian nghỉ ngơi làm việc của mình.
Mỹ thực, là niềm đam mê của Diệp Huệ, ngoài nấu cơm nhà, giờ bà còn học một khóa đầu bếp chính quy, tay nghề cũng cao hơn nhiều.
Trước bữa cơm, Cố Vi nhận điện thoại, là cậu cả gọi đến, nói muốn mượn tiền Diệp Huệ, con trai cậu đánh người phải đền tiền.
Nghe tin này, Cố Vi ngây người.
Giấc mộng quỷ dị đó, cư nhiên là thật, trừ chuyện cô từng trải qua, những chuyện chưa từng xảy ra cũng xảy ra trong đời thực?
Chuyện của cậu cả, là một minh chứng.
Lẽ nào, đó là giấc mơ mang tính tiên đoán? Nhưng cô là một người thường, cũng không có năng lực ngoại cảm, sao lại có giấc mơ như vậy?
Nhìn mẹ an ủi cậu cả qua điện thoại, còn nói nhất định sẽ giúp, Cố Vi bất chợt sợ hãi, mình rốt cuộc bị sao vậy?
Tư Sùng Chí rất nhanh đã phát hiện Cố Vi gặp vấn đề, ngồi xuống bên cô, cầm lấy tay cô: “Sao vậy, có phải khó chịu ở đâu không, sắc mặt em không được tốt.”
Cố Vi ngẩng đầu nhìn anh, người đàn ông có quan hệ thân mật với cô, cô có thể nói chuyện quỷ dị này với anh không?
Diệp Huệ cúp máy, thở dài một hơi, nói với Cố Vi chuyện em họ, cả ngày chơi với đám lưu manh, quả nhiên sẽ sinh sự.
“Có cần cháu giúp gì không?” Tư Sùng Chí vội lấy lòng mẹ vợ.
Diệp Huệ phất tay: “Chỉ cần ít tiền là có thể giải quyết rồi, không nói nữa, chúng ta ăn cơm thôi.”
Cố Vi chăm chú nhìn Tư Sùng Chí, nhìn anh đi lấy lòng Diệp Huệ, tâm tình nhẹ nhõm hơn, rốt cục có nên nói với anh không đây?