Sắp hết mùa hè rồi mà nhiệt độ cũng không có ý định hạ xuống, vẫn nóng bức nhễ nhại mỗi ngày.
Chiếc quạt trần cũ kỹ ở tầng một của quầy tạp hóa lúc này không chịu nổi sức nặng, kêu cót két rồi ngừng hẳn không quay nữa
Trương Hạo Linh đứng trên chiếc bàn nhỏ, cầm tua vít khoa tay múa chân cả nửa ngày rồi vẫn bỏ cuộc, "Thay đi, cái này rỉ sét hết rồi, không có chỗ mà sửa nữa, anh sợ chỉnh vài cái rồi nó lại rơi xuống mất."
"Được, thay thì thay." Lý Đài đỡ bàn cho anh, bị bụi rơi xuống làm mắt nhắm lại, cúi đầu dụi vai vài cái rồi tiếp tục nói, "Hoặc tháo luôn đi không lắp nữa, chỉ dùng quạt đứng nhỏ thôi."
"Cũng được, thay cái này phải tháo lắp vất vả lắm, anh tháo bây giờ luôn nhé?"
"Tháo đi, vừa hay cũng không có ai."
Đang nói chuyện, cửa tiệm đã có người bước vào. Người đến dáng người cao lớn, ngược sáng mà bước vào, Lý Đài đang đỡ bàn đứng im không nói gì.
Trương Hạo Linh liếc nhìn cửa nói với Lý Đài: "Có khách rồi kìa, em ra tiếp đi."
Lý Đài bước đến quầy, nhìn anh một lúc không biết mở lời như thế nào.
Chử Huy không nói gì, cũng không nhìn Lý Đài, ánh mắt đảo quanh quầy tạp hóa.
Anh chỉ mặc một chiếc áo sơ mi, không mặc thêm áo khoác, tay áo xắn lên một chút, xương cổ tay nhô lên, gân xanh trên mu bàn tay hiện lên rõ nét, khí chất ăn mặc hoàn toàn không hợp với quầy tạp hóa.
"Sao anh lại đến đây?" Lý Đài hỏi nhỏ.
Xoay người lấy một chai nước từ tủ lạnh rồi đặt lên quầy, anh hỏi: "Bao nhiêu tiền?"
"Không, không cần đâu."
Chử Huy mở nắp chai nước, uống một ngụm, cổ ngửa lên để lộ hầu kết nhô ra trượt lên xuống theo động tác nuốt.
Bầu không khí bất thường ở đây thu hút sự chú ý của Trương Hạo Linh, anh quay đầu nhìn sang. Chử Huy cầm chai nước, ngẩng đầu nhìn anh đang đứng trên bàn.
Lý Đài có hơi căng thẳng, "Anh, anh, anh có muốn..."
"Anh ta là người nhà của em?" Chử Huy hỏi.
"Hả? À, đúng, đúng vậy."
Chử Huy gật đầu nhẹ rồi quay người bỏ đi.
Khi nghe tiếng xe nổ máy đi xa, Trương Hạo Linh mới sực nhớ ra, "Ê, ê, sao anh ta không trả tiền?" Anh đã định xuống bàn rồi, Lý Đài vội chạy qua đỡ bàn cho chắc rồi nói với anh: "Không sao, em quen anh ta."
"Quen á? Anh ta là ai vậy? Sao nói chuyện kỳ cục thế."
"Không ai cả, không, không thân quen lắm."
"Thật không?" Trương Hạo Linh ra vẻ suy tư, "Sao anh thấy anh ta lại hơi quen mặt nhỉ."
"Đừng suy diễn lung tung, nhanh tháo đi, lát nữa trời tối rồi khó làm."
*
Sau bữa tối, Lý Đài nhận được một tin nhắn: [Đến Cảnh Viên, ngay bây giờ. Em tự đến, hoặc anh đến đón em.]
Lý Đài chỉ có thể trả lời: [Em tự đến.]
Chử Huy mở cửa xong không vào phòng đọc sách, ngồi trên ghế sofa tiếp tục hút điếu thuốc đang gạt trên gạt tàn.
"Ngồi đi."
Lý Đài ngồi xuống đối diện anh.
"Sao không nghe điện thoại?"
"Em... không nghe thấy."
"Lý do này anh không hài lòng, đổi cái khác đi."
Lý Đài không nói gì.
Chử Huy tiếp tục hỏi: "Em có ý gì?"
"Em chỉ nghĩ là nếu anh sắp kết hôn rồi, chúng ta liên lạc nữa sẽ không thích hợp."
"Anh muốn kết hôn bao giờ? Sao anh không biết nhỉ?"
Mấy lời này chẳng có ý nghĩa gì, Lý Đài cúi đầu nói nhỏ: "Ý em là vậy đấy."
Chử Huy dụi tắt điếu thuốc trong gạt tàn, vỗ vỗ ghế sofa bên cạnh nói: "Lại đây."
"Em nghĩ là..."
Bốp bốp, Chử Huy tăng lực vỗ thêm hai cái nữa, mặt da bị đập phát ra tiếng trầm đục, như bị đánh vào người.
Lý Đài vừa đến gần đã bị kéo ngồi lên đùi Chử Huy, anh dùng sức rất mạnh, không cho Lý Đài một chút không gian để giãy giụa.
Chử Huy kẹp cằm Lý Đài hôn lấy cô, dùng lực rất lớn mút mát lưỡi cô, cắn môi cô, muốn hôn thế nào thì hôn, vừa hung dữ vừa mạnh bạo.
Hơi thở nặng nề phả vào tai Lý Đài như thú dữ.
Vừa dứt nụ hôn, Chử Huy xoa mạnh một cái lên đôi môi rõ ràng đã sưng tấy của Lý Đài, lịch sự hỏi: "Hôn được chứ?"
Bộ dạng này của anh khiến Lý Đài thấy hơi sợ, thuận theo ý anh, Lý Đài gật đầu một cách cứng ngắc.
Chử Huy hài lòng nhìn Lý Đài, giơ tay vuốt ve gương mặt cô, dọc theo cổ sờ xuống dưới, bàn tay đã luồn vào cổ áo, đột nhiên dừng động tác lại mà hỏi: "Sờ được chứ?"
Lý Đài lại gật đầu, nhưng Chử Huy lại rút tay về, hỏi cô: "Sao ngoan ngoãn thế?"
Lý Đài mím môi, thận trọng mà cười với anh.
"Khi không gặp mặt cũng ngoan ngoãn như thế có được không?"
Lý Đài cảm thấy Chử Huy không chỉ kỳ lạ mà còn hơi biến thái nữa, tiếp tục thuận theo ý anh mà gật đầu.
"Vậy thì tốt."
Chử Huy đỡ Lý Đài đứng dậy, bản thân cũng đứng lên, chỉnh lại quần áo một chút rồi nói: "Đi thôi, anh đưa em về."
Cô đâu dám có ý kiến, Lý Đài đi theo Chử Huy ra cửa.
Xe chạy thẳng đến tận cửa quầy tạp hóa rồi dừng lại, khóa cửa còn chưa mở, Lý Đài chỉ ngồi im không dám manh động.
Ngón tay trên tay lái lại gõ nhẹ, Lý Đài nghi anh muốn lái xe đâm thẳng vào trong.
Một lát sau, Chử Huy lại quay sang nói với Lý Đài: "Vào đi, muộn rồi, về muộn người nhà em sẽ lo đấy."
Lý Đài cung kính đáp: "Vâng, anh về đi đường cẩn thận."
Vào quầy tạp hóa, đóng cửa lại, dán tai nghe tiếng xe chạy đi, thần kinh Lý Đài mới hoàn toàn được thả lỏng.
*
Sáng hôm sau, Chử Huy lại xuất hiện trong cửa hàng, anh vẫn lấy một chai nước, rồi để 100 tệ tiền mặt lên quầy, không đợi Lý Đài trả lại tiền thừa đã bỏ đi.
Chiều đến, Lý Đài đang lơ mơ lướt điện thoại thì có tin nhắn đến: [Mang chai nước ra đây.]
Cô ngơ ngác ló đầu nhìn ra ngoài, xe Chử Huy đã đậu trước cửa, cô vội vàng cầm chai nước và tiền thừa sáng nay mang ra.
Chử Huy nhận lấy nước nhưng không nhận tiền, "Không cần, trả trước rồi từ từ uống."
Anh không tự lái xe đến, ghế trước còn có thư ký Vương và tài xế, Lý Đài cũng lấy nước cho họ.
Hành vi cử chỉ của Chử Huy kỳ quái như vậy, thư ký và tài xế nhận nước nhưng không ai dám uống, họ để lại lên ghế sau.
Lần tiếp theo Chử Huy đến, Lý Đài trực tiếp bê cả thùng nước ra, thư ký Vương vừa thấy Lý Đài đã nhanh chóng xuống xe nhận lấy thùng nước.
Lý Đài nói với Chử Huy đang ngồi trong xe: "Thùng này để cốp sau đi, bất cứ lúc nào cũng có thể uống."
Chử Huy đáp: "Không có chỗ."
Bước chân thư ký Vương đang đi về phía đuôi xe bỗng nhiên xoay ngược trở lại, "Cô Lý, nước tôi để lại cửa hàng cô nhé."
100 tệ, có thể uống rất nhiều nước, cũng có thể hành hạ Lý Đài rất nhiều lần.
Người này biến thái lên đúng thật là nhàm chán mà.
___
Edited by Koko | Wattpad: @biggestkoko