Nói Dối Thành Tính - Lý Ất

Chương 3: Biết động (H)




Dừng xe trước cửa một nhà hàng trông rất cổ điển, Lý Đài lấy điện thoại ra xác nhận lại nội dung tin nhắn một lần nữa.
Đây là lần đầu tiên cô nhận được tin nhắn của Chử Huy vào lúc 6 giờ 30 tối, địa điểm cũng không phải căn hộ hay khách sạn quen thuộc, nhưng số điện thoại chắc chắn là của anh không sai.
Còn vài phút nữa mới đến giờ hẹn, trong tin nhắn cũng không ghi tên phòng riêng hay số bàn cụ thể, Lý Đài thận trọng chọn đứng đợi một lúc ở cửa nhà hàng xem trước tình hình đã.
Cô đứng chưa được mấy phút đã có một nhóm người ồn ào đi ra ngoài, 7, 8 người cả nam lẫn nữ, trông tuổi tác đều không nhỏ, khiến Chử Huy đang bị vây ở giữa trông càng cao lớn và trẻ trung.
Anh mặc bộ vest tối màu ôm sát người ngay ngắn, không một nếp nhăn. Ngũ quan sắc bén, dáng người cao ráo, cho dù được nhiều người nịnh bợ như vậy cũng không có chút biểu cảm nào, sắc mặt còn rất trắng, không giống vừa kết thúc bữa tiệc, mà như mới từ một hội trường nghiêm túc nào đó bước ra, trông rất khó tiếp cận.
Với sự hiểu biết nông cạn của Lý Đài về Chử Huy, anh hẳn là đã uống khá nhiều rượu. Siết chặt điện thoại, Lý Đài lùi thêm vài bước sang một bên, cúi đầu giả vờ là người qua đường.
Mọi người càng lúc càng ồn ào, Chử Huy có hơi mất kiên nhẫn, không nói một lời nhíu mày quay đầu nhìn thẳng về phía Lý Đài.
Thư ký hiểu ý, chạy đến bên cạnh Lý Đài nói nhỏ: "Cô Lý, Chử cục uống say rồi, cô qua đỡ một chút đi."
Nói rồi thư ký cúi đầu bước qua, cũng không thấy cô đưa tay ra, cứ đứng ở đó như một khúc gỗ vậy.
Một ông anh từ nãy đã rất kích động, tiếng nói cũng lớn, xúc động bước lên muốn ôm vai Chử Huy, Lý Đài đứng bên cạnh bị đẩy lùi lại một bước, Chử Huy cũng thuận thế lùi nửa bước tránh ra, rồi như không đứng vững mà giơ tay chống lấy cánh tay Lý Đài.
Lý Đài vô tình bị cuốn vào trung tâm đám đông vẫn cứ luôn cúi đầu, không để ý đến ai cũng chẳng nhìn ai.
Mới đứng chưa đầy một phút, vì Chử Huy cứ nắm tay cô không buông, những người có mắt nhìn đã bắt đầu đổ về phía tay Lý Đài, cô không từ chối cũng không tiếp nhận, đúng là một kẻ vô cảm xúc.
Trước khi tình hình trở nên hỗn loạn hơn thì xe đã đến, thư ký đỡ Chử Huy lên ghế phó lái, đưa chìa khóa xe cho Lý Đài rồi để lại một câu: "Cô Lý, phiền cô chăm sóc Chử cục, đi đường nhớ chú ý an toàn." rồi mời những người khác quay lại nhà hàng.
Lý Đài cầm chìa khóa xe ngồi vào ghế lái, trán bắt đầu toát mồ hôi.
Chử Huy liếc nhìn cô một cái, lạnh lùng hỏi: "Không có bằng lái?"
"Có."
"Không dám lái à?"
"Ừm."
"Vậy em ngồi đó đi."
Nói xong anh ngả lưng vào ghế, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Lý Đài vừa nheo mắt trừng khuôn mặt trắng bệch kia qua gương chiếu hậu, vừa cẩn thận khởi động xe.
Từ khi cô lấy bằng lái xong tổng cộng cũng chưa lái xe được mấy lần, không những tay nghề non mà nếu chiếc xe này mà thực sự bị trầy xước, chẳng phải quầy tạp hóa của cô cũng phải đi tong sao?
Tuy lo lắng hồi hộp là thế nhưng may mà suốt chặng đường đi đều bình an vô sự.
Lý Đài đang định gọi Chử Huy dậy hỏi vị trí đỗ xe thì anh đã lên tiếng, tích chữ như vàng chỉ huy cô đỗ xe xong rồi vung tay áo xuống xe bỏ đi.
Lý Đài vội vàng cầm chìa khóa xe đuổi theo, Chử Huy suốt dọc đường đều lạnh mặt ra vẻ từ chối giao tiếp, sắc mặt còn thấy rõ ngày càng trắng bệch, Lý Đài đoán anh có lẽ uống quá nhiều nên đã rất khó chịu, do dự mấy lần cô vẫn chọn im lặng, theo anh vào cửa rồi để chìa khóa xe định đi.
"Đi tắm đi."
Cô cũng không chắc đây có phải Chử Huy nói không. Lý Đài gãi gãi đầu nhưng vẫn đi vào phòng vệ sinh cho khách.
Lúc nhắm mắt gội sạch bọt, gáy cô bị một bàn tay bóp chặt, ngay sau đó cả người bị ép vào tường.
Buồng tắm không tính là nhỏ, cô cũng không tắm lâu, nhiệt độ trong phòng vẫn chưa ấm lên, bức tường lạnh khiến Lý Đài giật mình, rồi ngay lập tức lại bị ép chặt hơn.
Chử Huy từ phía sau chen vào giữa hai chân cô, dương v*t đang ngẩng cao cũng bị ép vào khe đùi, trượt hai cái, rồi cứng rắn nhấn vào.
"Không, đợi, đợi đã..."
"Đợi gì?" Chử Huy cắn lỗ tai cô hỏi.
Chử Huy bình thường đã độc đoán, khi say rượu thì phải thêm chữ "hơn" nữa.
Lý Đài không muốn bị thương, lại không nói ra miệng được, chỉ có thể tự mình nâng mông cọ lên dương v*t anh.
Chử Huy kẹp cổ cô ép người vào trước ngực mình, cắn lên gương mặt cô nói: "Bây giờ biết động rồi hả? Đồ dâm đãng này."
Một tay lần xuống giữa hai chân mạnh bạo xoa qua hoa môi, nhờ nước chảy bôi trơn, ngón giữa ấn lên hạt đậu đỏ từ đầu ngón trượt đến gốc ngón, rồi từ gốc ngón trượt đến đầu ngón, qua lại vài lần sau đột nhiên tách mở thịt trai đâm vào đường đi bên trong.
Lý Đài không nhịn được muốn kêu lên, lại bị cắn lấy môi.
Chử Huy một tay xoa thịt vú, một tay khuấy động lối đi, ra tay cả trên lẫn dưới, rất nhanh Lý Đài run rẩy trong lòng anh đã đạt đến cao trào.
Khi được ném lên giường Lý Đài mới có chút cảm giác an toàn, cô thuần thục mở rộng cơ thể, nắm chặt ga giường, tạo ra vẻ mặt say đắm mặc cho Chử Huy đùa nghịch sao cũng được.
Nhưng kinh nghiệm tích lũy 3 năm đêm nay rõ ràng là không đủ dùng, cho dù cô có tự nhủ thế nào rằng phải tận hưởng tất thảy, cũng không che giấu được cơn đau quá mức mãnh liệt và sắc bén ở phía dưới, nội tạng như muốn bị nghiền nát.
Lý Đài bắt đầu không kiểm soát được biểu cảm của mình, khóc đến xấu xí thảm hại, ga giường cũng nắm không chặt, vô thức theo bản năng mà vỗ vào bàn tay đang bóp lấy eo mình.
"Khóc cái gì?" Chử Huy cúi xuống hôn lên khuôn mặt nhăn nhó của cô hỏi.
"Đau, đau quá..."
Chử Huy cuối cùng cũng dừng động tác, lật người để Lý Đài nằm sấp trên người mình, bàn tay vuốt ve từng chút một lên tấm lưng gầy và mỏng, đợi cô thở đều lại, rồi lại nắm lấy cằm cô hôn lên.
Một lần nữa đầu lưỡi bị mút đến đau nhức, mặt cô ửng đỏ, đáy mắt lẫn môi mềm đều ướt một vệt nước, Lý Đài chậm rãi vuốt ve nệm thịt mình đang nằm.
Cơ bắp rắn chắc, nóng bỏng, cảm giác hoàn toàn khác với cơ thể của chính mình. Khắp người Chử Huy không chỗ nào là không khiến mặt nóng bừng.
Hương thơm nam tính như làn sóng nóng hổi khiến cô choáng váng, Lý Đài chống lên vòng eo thon chắc nâng mặt lên, từ từ đong đưa eo hông, chậm rãi nuốt lấy anh.
Cô vẫn nheo mắt nhìn chằm chằm Chử Huy, nhìn khuôn mặt tái nhợt của anh dần dần ửng hồng, nhìn đôi mày sắc lạnh nheo lại, nhìn gân xanh nổi lên trên cổ anh vì cô co thắt lối đi.
Chử Huy cũng không bận tâm mà đối mặt với cô, ánh mắt không khác mấy so với lúc được mọi người vây quanh trước đó, nhưng phản ứng cơ thể lại khác xa.
Bàn tay lớn vuốt ve từ vai xuống dưới, lòng bàn tay ôm lấy hai vú đang đung đưa, đầu ngón tay nghịch ngợm đùa giỡn nhũ hoa, rồi nắm lấy vòng eo mỏng manh để xương mu hai người cọ vào nhau.
Anh giơ tay vỗ mấy cái lên mông, Lý Đài còn đang run rẩy đã bị anh đè xuống mạnh mẽ đẩy vào mấy cái, đầu nấm thô to nặng nề đục vào thành trong, hơi thở nghẹn lại, Lý Đài lập tức lại khóc òa lên.
Nhưng lần này nước mắt chỉ đổi lại được sự chế giễu, "Tôi tưởng em có bản lĩnh lớn cỡ nào."
Lý Đài bị đè trên giường, banh rộng đùi mà va chạm, anh đứng bên mép giường nhấc eo tiến vào từ phía sau.
Tiếng rên rỉ trở nên khàn đặc yếu ớt, áo mưa đã mở 2 gói.
Trần nhà từ rung lắc dữ dội đến méo mó biến dạng, cuối cùng cùng với thời gian hóa thành một mớ hỗn độn.
___
Edited by Koko | Wattpad: @biggestkoko