Nơi Đây Gió Yên Bão Lặng

Chương 22




Anh Hai Hoàng Bỉnh Quân lái chiếc Mercedes-Benz S-class của anh tới đón, Hoàng Hi Ngôn lên xe khi lượng pin điện thoại rớt còn 4%.

Cô vừa nói “nguy hiểm thật”, vừa nối sạc điện thoại, rồi xoay máy lạnh trên xe phả vào người mình.

Hoàng Bỉnh Quân diện trang phục nghiêm túc, trông rất thanh lịch nho nhã.

Anh giúp cô bỏ vali vào ghế sau rồi về lại bên ghế lái.

Hoàng Bỉnh Quân quay sang nhìn cô một cái, để ý thấy vết đỏ để lại sau khi lớp vảy da tróc bên má cô thì hỏi: “Sao thế?”

“Bất cẩn ngã ạ.”

“Lớn thế rồi còn bất cẩn.”

Hoàng Hi Ngôn mỉm cười.

Trên đường về, Hoàng Bỉnh Quân hỏi cô: “Thực tập có vui không?”

“Cũng tạm ạ, rất thú vị.” Hoàng Hi Ngôn thấy hiếm khi anh Hai hứng thú về chuyện của cô, đang định kể chi tiết hơn thì đã bị anh ngắt ngang.

“Chơi vui rồi thì về nhà biết điều một chút, lo chuyện du học đi, đừng có làm bố mẹ giận nữa.”

“Dạ.” Hoàng Hi Ngôn ngoảnh đầu trông ra ngoài cửa sổ, nụ cười dần nhạt đi.

Chưa đến năm phút, Hoàng Bỉnh Quân đã có cuộc gọi đến.

Trong ấn tượng của Hoàng Hi Ngôn, anh Hai chưa từng rảnh rỗi quá nửa ngày, nếu không phải đang làm việc thì cũng trên đường đi làm.

Hoàng Bỉnh Quân lớn hơn cô một giáp, lúc cô còn học Tiểu học thì anh đã tới Bắc Kinh học Đại học.

“Cũng tạm ạ, rất thú vị.” Hoàng Hi Ngôn thấy hiếm khi anh Hai hứng thú về chuyện của cô, đang định kể chi tiết hơn thì đã bị anh ngắt ngang.

“Chơi vui rồi thì về nhà biết điều một chút, lo chuyện du học đi, đừng có làm bố mẹ giận nữa.”

“Dạ.” Hoàng Hi Ngôn ngoảnh đầu trông ra ngoài cửa sổ, nụ cười dần nhạt đi.

Chưa đến năm phút, Hoàng Bỉnh Quân đã có cuộc gọi đến.

Trong ấn tượng của Hoàng Hi Ngôn, anh Hai chưa từng rảnh rỗi quá nửa ngày, nếu không phải đang làm việc thì cũng trên đường đi làm.

Hoàng Bỉnh Quân lớn hơn cô một giáp, lúc cô còn học Tiểu học thì anh đã tới Bắc Kinh học Đại học.

Chênh lệch tuổi tác lớn như vậy đã định sẵn chuyện hai người rất khó phát triển mối quan hệ anh em ngang hàng, có nhiều lúc Hoàng Hi Ngôn cảm thấy anh Hai chẳng khác gì bậc cha chú trong nhà, chẳng qua là không nghiêm khắc bằng bố mẹ thôi.

Anh Hai cách chị năm tuổi, chí ít hai người họ cũng khắng khít hơn, và bình đẳng hơn nhiều.

Ở phương diện năng lực, nếu như chị tiệm cận sự hoàn hảo thì anh Hai chính là hiện thân của hai chữ hoàn hảo, từng đứng nhất lớp rồi bước vào trường Đại học tốt nhất cả nước, lại thuận thế du học khối Ivy, khi về nước thì vào làm cho công ty luật danh tiếng nhất thành phố Sùng, chưa đến bảy năm đã ngồi vào vị trí luật sư cộng sự.

Cuộc gọi kết thúc, chưa được bao lâu lại có cuộc gọi khác.

Từ sân bay về nhà mất bốn năm mươi phút, nhưng Hoàng Hi Ngôn chẳng trò chuyện được với Hoàng Bỉnh Quân quá hai mươi câu.

Hoàng Bỉnh Quân đưa Hoàng Hi Ngôn về nhà, chưa kịp vào uống hớp nước đã quay xe về tăng ca ngay.

Hoàng Hi Ngôn kéo vali vào nhà, phòng khách rộng thế mà chỉ có mỗi bóng dáng người giúp việc.

“Bọn họ đều không có nhà ạ?”

Dì giúp việc đáp: “An Ngôn đang ở trên lầu.”

Hoàng Hi Ngôn nhờ dì giúp việc kéo vali về phòng giúp mình, còn cô thì lên lầu tìm chị gái.

Hoàng An Ngôn đang ở trong phòng gọi điện bàn chuyện công việc, Hoàng Hi Ngôn đẩy cửa ra nhìn một chút, không định quấy rầy chị mà lộn xuống lầu.

Trong bếp, cơm canh đã sẵn sàng, chỉ cần xào thêm hai món nữa là có thể ăn cơm.

Giờ là tám giờ tối, đã qua giờ cơm từ lâu.

Bên bàn ăn, Hoàng Hi Ngôn ăn cơm một mình.

Một lát sau, chị gọi điện xong đi xuống lầu, rót một ly nước, ngồi đối diện cô.

Hoàng Hi Ngôn hỏi: “Bố mẹ đâu ạ?”

“Bố phải đi xã giao, còn mẹ hẹn bạn ra ngoài chơi. Họ bảo sẽ về ăn khuya, em ăn một ít trước đi.”

“Dạ.”

Hoàng An Ngôn chống cằm nhìn cô hỏi, “Mùng mấy nhập học?”

“Mùng Một.”

“Thừa dịp còn hai ngày nghỉ, em giúp chị chọn váy cưới nhé.”

“Dạ.”

“Mặt em…” Hoàng An Ngôn khẽ hất cằm ra dấu.

“Bất cẩn va phải.”

Sau một khoảng im lặng lúng túng, Hoàng An Ngôn nói, “Em cứ ăn từ từ nhé.” Rồi bê ly thủy tinh đứng dậy ra ghế sô pha phòng khách.

Cơm nước xong xuôi, Hoàng Hi Ngôn về phòng dỡ đồ đạc.

Lúc đi chỉ có lưng vali mà khi về lại đầy nhóc quà tặng mà Triệu Lộ Lộ và đồng nghiệp khác trong tòa soạn ráng nhét cho cô khiến chiếc vali căng phồng.

Cô lần lượt lấy từng món ra, đặt lên giường hoặc sàn nhà.

Ngoài cửa có tiếng bước chân, Hoàng Hi Ngôn ngoảnh lại nhìn, là chị tới.

Hoàng An Ngôn khoanh tay dựa vào cửa, chỉ nhìn cô thu dọn, không nói năng gì.

Hoàng Hi Ngôn thấy hơi khó hiểu, “Chị muốn nói gì với em ạ?”

“Không có.” Hoàng An Ngôn tiện tay chỉ, “Đồng nghiệp tặng cho em à?”

“Dạ.”

Hoàng An Ngôn đảo mắt nhìn một vòng rồi xoay người đi.

Hoàng Hi Ngôn sắp xếp xong mọi thứ, đột nhiên ý thức được vừa rồi rốt cuộc chị muốn làm gì.

Hẳn là chị muốn nhìn xem trong hành lý của cô có bức tượng kia không.

*

Hơn mười giờ tối, Viên Lệnh Thu và bố cô - Hoàng Trọng Huân lần lượt về nhà.

Hai vợ chồng chạm mặt chẳng nói với nhau một lời, tự mình thay quần áo rồi ngồi vào bàn ăn.

Dì giúp việc bê đồ ăn khuya lên, mỗi người lưng tô mì Dương Xuân.

Hoàng Hi Ngôn vào phòng tắm rửa mặt, lúc sắp đi ra lại trở vào, tìm trong tủ phòng tắm một sợi dây thun, buộc tóc thành đuôi ngựa.

Cô đi tới bàn ăn, kéo ghế ra ngồi xuống.

Viên Lệnh Thu quét mắt sang phía cô, nhìn má trái cô thì thoáng nhíu mày, “Trong nhà có nóng đâu.”

Hoàng Hi Ngôn đương nhiên hiểu câu kế tiếp Viên Lệnh Thu muốn nói là gì, cô không đáp lời nhưng cũng không xõa tóc xuống.

Một lát, chị cũng xuống.

Mọi người đã đến đông đủ, bèn bắt đầu động đũa.

Hoàng Trọng Huân khi không cười trông rất nghiêm nghị, ông hỏi Hoàng Hi Ngôn đã chuẩn bị chuyện du học đến đâu rồi.

Hoàng Hi Ngôn nói: “Con không muốn xuất ngoại.”

“Không xuất ngoại thì với trình độ của con có thể kiếm được việc gì tốt hả?”

Hoàng Hi Ngôn không nói gì, cụp mắt lẳng lặng ăn mì.

“Sắp tốt nghiệp rồi mà chẳng biết lo lắng tương lai gì cả. Lúc An Ngôn bằng tuổi con đã sớm chờ giấy báo trúng tuyển rồi.”

Mọi người nhất thời không nói gì, chỉ còn tiếng đũa chạm tô.

Một lát, Hoàng Trọng Huân lại hỏi: “Thi IELTS có đủ điểm không?”

Hoàng Hi Ngôn: “… Con vẫn chưa đăng ký thi.”

“Hồ đồ.” Hoàng Trọng Huân tuy hỏi với giọng rất bình tĩnh nhưng lại cực kỳ áp lực, “Giờ còn kịp không?”

Viên Lệnh Thu ngồi cạnh tiếp lời, “Không kịp thì thôi, cùng lắm thì gap một năm, mọi người trong nhà họ Hoàng thành công như thế còn sợ không nuôi nổi nó chắc?” Giọng điệu mang ba phần mỉa mai.

Hoàng Trọng Huân thờ ơ, “Do bà dạy hư đấy.”

Viên Lệnh Thu cười nhạo, “Đợi ông về hưu thì tự đi mà dạy.”

Hoàng Hi Ngôn khó lòng nuốt xuống.

Mọi thứ trong căn nhà này: anh Hai bận rộn, chị gái chưa từng thân thiết, bố mẹ đối xử với nhau lạnh lùng, hai mươi năm qua, cô sớm chiều ở chung đã tập mãi thành quen.

Nhưng hôm nay lại thấy cực kỳ chật vật, muốn thoát khỏi đây ngay.

Cô nuốt miếng mì cuối cùng xuống, gác đũa lên bàn, “Con ăn no rồi, bố mẹ ăn thong thả ạ.” Rồi đẩy ghế ra, đứng dậy rời khỏi bàn.

Viên Lệnh Thu nói với theo: “Có hai sinh viên Ivy trong nhà nên con có bày trò cứng đầu cũng chẳng ai sợ đâu. Mau báo danh lớp ngoại ngữ cho mẹ bớt lo đi.”

Hoàng Hi Ngôn vờ như không nghe thấy.

*

Khai giảng xong, ai nấy đều vừa tất bật chuyện luận văn tốt nghiệp, vừa lo lắng về con đường tương lai.

Phòng ký túc xá có bốn người, trừ Hoàng Hi Ngôn thì một người chuẩn bị xuất ngoại, một người đang cày thi nghiên cứu sinh, còn một người đang tìm kiếm cơ hội việc làm ở trường.

Cô bạn đang tìm việc tên là Đinh Hiểu, dạo này Hoàng Hi Ngôn đi đâu làm gì cũng dính lấy cô ấy.

Đinh Hiểu có xuất thân bình thường, trong nhà còn một đứa em trai, bố mẹ hơi có tư tưởng trọng nam khinh nữ. Tính cô ấy hướng nội, là người chẳng mấy khi cười nhưng thật ra lại trong nóng ngoài lạnh.

Đinh Hiểu có vóc người cao gầy, ngũ quan trên mặt không quá đẹp nhưng khi kết hợp với nhau trông rất có khí chất.

Ba năm qua, trong trường không thiếu người theo đuổi Đinh Hiểu nhưng cô ấy chưa từng hẹn hò với ai.

Có một dạo, hai người bạn khác trong phòng đã có người yêu, Hoàng Hi Ngôn và Đinh Hiểu ẫn còn độc thân thường xuyên đi chung với nhau, dần dà trở nên thân thiết hơn.

Tìm việc không khó, nhưng muốn tìm được một công việc mà mình ưng ý thì không đơn giản chút nào.

Hai người bận rộn hơn một tháng vẫn không có thu hoạch gì, nhoáng cái đã hết lễ Quốc khánh.

Hôm nay là thứ Bảy, Hoàng Hi Ngôn và Đinh Hiểu đi tham gia một buổi tuyển dụng trong trường, lúc kết thúc đã chạng vạng tối bèn rủ nhau ra ngoài trường ăn gì đó.

Có một tiệm tiết canh vịt mùi vị không tệ, phòng bọn cô thường xuyên đến đó ăn.

Chọn món xong, lúc chờ dọn món, hai người nói chuyện phiếm với nhau.

Đinh Hiểu nghĩ gì nói đó: “Mình nhớ trước kia cậu không thích đi ăn ở mấy tiệm nhỏ như vậy với bọn mình.”

Hoàng Hi Ngôn cười đáp: “Lần này ra ngoài thực tập ăn quen miệng, tự dưng lại thấy ăn ngon thật.”

Hồi sau, phục vụ bê hai chén tiết canh vịt lên.

Hoàng Hi Ngôn gỡ dây thun trên cổ tay xuống, cột tóc cao lên.

Đinh Hiểu liếc sang cô, “Dạo này hình như cậu cột tóc khá nhiều.”

“Thế à?” Hoàng Hi Ngôn cười tách đôi đũa tiện lợi ra, “Cột lên cho tiện.”

“Cậu… không để bụng nữa à?”

Mọi người trong ký túc xá cùng ăn cùng ở với nhau nên đương nhiên biết chuyện cái bớt của cô. Ai nấy đều rất lịch sự, tuy có hiếu kỳ nhưng dù sao cũng là sinh viên, lại còn là bạn học với nhau nên không có cái nhìn khác lạ gì về chuyện này.

“Hình như là không để bụng như trước kia… thậm chí mình đang phân vân có muốn đi bắn laser loại bỏ nó hay không.”

Đinh Hiểu nhìn cô chăm chú, “Mình cảm thấy sau khi cậu đi thực tập về đã thay đổi rất nhiều.”

Hoàng Hi Ngôn hỏi đùa: “Đen đi à?”

Đinh Hiểu hiếm khi bị cô chọc cười, “Mình nói thật cậu đừng để ý nhé. Trước kia trừ lúc gội đầu tắm rửa thì cậu không đời nào cột tóc trước mặt bọn mình cả.”

Hoàng Hi Ngôn hơi giật mình, “… Vì có người từng khen cái bớt này rất đặc biệt.”

“Đúng là đặc biệt thật mà, có một câu cũ rích không biết cậu đã nghe chưa? Người ta bảo đó là dấu hôn của Thượng Đế đấy.”

Hoàng Hi Ngôn cười, xoa cánh tay một cái, “Mình nổi da gà rồi này.”

Đinh Hiểu nhún nhún vai.

“Nếu là ở vị trí khác thì mình đã cân nhắc chuyện đi xăm rồi. Nhưng trên mặt mà xăm thì kỳ lắm đúng không? Sợ tìm việc không ai nhận.”

“Vậy đi bắn laser đi.” Đinh Hiểu gắp một đũa miến, “Mình đi với cậu nhé?”

“Mình định tìm được việc mới đi, xem như tự thưởng cho bản thân.”

“Mình cứ tưởng cậu định xuất ngoại.”

“Trong nhà muốn mình xuất ngoại.”

“Nếu gia đình ủng hộ thì sao lại không đi? Loại trường mấp mé dưới chuẩn 211, mà Truyền thông lại không phải ngành mũi nhọn của trường, ra trường chẳng dễ tìm việc.”

“Nếu mình muốn độc lập thì phải tự kiếm tiền, ít một chút cũng không sao, mình chịu khổ được.”

Đinh Hiểu thoáng khựng người, nghiêm mặt hỏi: “Có phải nhà cậu phá sản rồi không?”

Hoàng Hi Ngôn cười, “Nếu vậy thì chị Đinh Hiểu có giúp đỡ em không ạ?”

“Mình có muốn thì cũng không nuôi nổi cậu.”

“Cậu đã nghĩ học xong sẽ tìm việc ở đâu chưa?” Đinh Hiểu lại hỏi.

“Dù sao cũng không ở đây.”

“Vì sao? Người ta tranh nhau vỡ đầu để ở lại thành phố Sùng đấy.”

Hoàng Hi Ngôn cười nói, “Nhà tớ phá sản, có một đống chủ nợ, đương nhiên tớ phải chạy trốn rồi.”

“Ai tin chứ.”

Ăn xong, hai người đi bộ về ký túc xá.

Lúc vào phòng, một người bạn cùng phòng nói với Hoàng Hi Ngôn: “Hi Hi, cậu có một phần chuyển phát nhanh đấy, lúc mình đi lấy hàng tình cờ trông thấy nên mang về cho cậu luôn.”

Hoàng Hi Ngôn nói cảm ơn, bước tới, thấy trên chiếc bàn phía dưới giường mình đúng là có một thùng hàng chuyển phát nhanh.

Cô lấy làm nghi hoặc vì gần đây mình không đặt mua gì trên mạng, cúi đầu nhìn, trông thấy tên người gửi thì thoáng sửng sốt.

Đinh Hiểu thuận miệng hỏi một câu: “Đồ trang điểm mua trên mạng à?”

“Không phải…” Hoàng Hi Ngôn lấy con dao rọc giấy trong ống đựng bút ra, cắt dọc theo vết băng keo trong, mở chiếc thùng ra.

Bên trong gói rất nhiều lớp xốp bóng khí.

Gỡ hết lớp này đến lớp khác mất một lúc lâu, cuối cùng cũng gỡ sạch hết lớp xốp bóng khí, không ngờ bên trong còn có một lớp khăn lót bằng lụa.

Sau khi lột cả lớp khăn, cuối cùng món đồ cũng lộ ra.

Là pho tượng thiếu nữ đẹp kiểu nông cạn kia.

Phía trên cặp sừng và chỗ đầu khớp là những nơi dễ trầy xước, lại được bọc thêm một lớp bảo vệ nữa.

Gửi xa như vậy mà không mảy may hư hại gì, chỉ rụng chút nhũ vàng trên mi mắt, dây xuống vùng má.

Hoàng Hi Ngôn tháo lớp giấy bọc những chỗ khớp nối ra cẩn thận từng li từng tí.

Đinh Hiểu liếc sang, khen ngợi: “Đẹp quá!”

Hoàng Hi Ngôn khẽ nâng hai cánh tay thiếu nữ lên, đặt nàng bên cạnh chiếc đèn bàn.

Rồi ngồi xuống ghế, đặt hai tay lên mép bàn, lẳng lặng ngắm nghía.

Đinh Hiểu lại gần hỏi, “Cậu mua à?”

“Không… Người khác tặng.”

Mấy người bạn cùng phòng khác cũng bị thu hút, vây quanh ngắm pho tượng rồi hỏi cô: “Có tiệm nào trên Taobao bán pho tượng giống vậy không? Trông thích quá đi mất!”

“Chắc không đâu, tự anh ấy làm đấy.”

“Ôi! Giỏi dữ vậy!”

Hoàng Hi Ngôn lấy tay chống cằm, khẽ cười.

Hơn một tháng về đây, Hoàng Hi Ngôn hiếm khi để mình rảnh rỗi, vì mỗi khi rảnh cô sẽ nghĩ tới Tịch Việt.

Đêm trước ngày về, trong bóng tối ngắn ngủn đó, lúc họ im lặng, trái tim cô phỏng cháy, hễ nhớ đến là lại như thể nghiệm cảm giác ấy lần nữa.

Lúc này đây, nhìn thấy cái tên ấy trên thùng hàng, cô bỗng thấy đau khổ.

Đau khổ đến độ ngoài mỉm cười thì không có biểu cảm gì khác.

Cô nhớ anh da diết.

Nhưng chẳng thể nói với bất kỳ ai.