Nơi Đây Gió Yên Bão Lặng

Chương 18




Bầu không khí lạnh lẽo giữa hai người kéo dài tới tận lúc đi ngủ vẫn không tan biến.

Hoàng Hi Ngôn tắt đèn đi, nằm xuống phía gần cửa sổ. Có ánh sáng leo lét trong bóng tối, là chị đang dùng điện thoại.

Thật ra cô cũng không ngủ được, nhưng cũng không muốn làm gì để giết thời gian cả.

Cổ họng rát như cát cạ giống với triệu chứng cảm.

Ánh sáng leo lét biến mất, tiếng sột soạt vang lên, chị vừa nằm xuống.

Sau đó có bàn tay chạm vào vai cô, chị hỏi: “Ngủ rồi à?”

“Chưa ạ.”

Giọng nói của chị lành lạnh, nhưng rành mạch đến độ không mang theo cảm xúc gì, nhiều khi nghe có vẻ bất cận nhân tình, giống như bây giờ vậy: “Chị không trông chờ chúng ta có thể thấu hiểu lẫn nhau, ngăn cản em đương nhiên do một phần tư tâm của chị. Nhưng em đi hỏi mà xem, trên đường có một trăm người thì hết chín mươi chín người sẽ bận tâm chuyện em gái ruột của mình hẹn hò với bạn trai cũ, đừng nói là chị em mà dù là bạn bè bình thường đi chăng nữa cũng chẳng ổn. Chị cũng chỉ là một người bình thường, em đừng đánh giá chị quá cao. Suy cho cùng thì nếu hai bọn em ở bên nhau không lo anh Hai và mọi người thấy khó xử à?”

“Em đã nói em và Tịch Việt sẽ không phát triển thêm.”

“Vậy em cũng đừng cư xử như thể chị đang ép em làm thế. Bất kể em nghĩ gì về chị thì tương lai nếu em gặp khó khăn gì, chị vẫn luôn ủng hộ em, và cả anh Hai cũng vậy. Loại quan hệ ruột thịt này em không thể xóa bỏ được.”

Hoàng Hi Ngôn toan nói rằng cuối cùng chị vẫn chẳng hiểu gì.

Giống như một học sinh giỏi trước giờ luôn đứng nhất sẽ không hiểu người bạn cùng bàn luôn đội sổ vì sao lại không giải được phương trình bậc hai, rõ ràng nó đơn giản đến mức vừa học đã biết, nói là hiểu ngay.

Bạn không thể nhìn thấu được sự yếu ớt trong thâm tâm người khác.

Hoàng Hi Ngôn không nói gì, chỉ dạ một tiếng bằng giọng mũi.

Hoàng An Ngôn cũng không nhiều lời thêm, sau một thoáng trầm mặc chỉ bảo “Ngủ đi.”

*

Hôm sau, Hoàng An Ngôn đi rất sớm, không để lại lời thừa nào, chỉ bảo Hoàng Hi Ngôn thực tập xong thì về nhà sớm một chút.

Hoàng Hi Ngôn bận bịu suốt ngày, không có thời gian nghĩ ngợi miên man.

Lúc tan tầm về nhà, cô cố ý đi phía lề đối diện, tránh đi ngang qua siêu thị nhà Hà Tiêu, không muốn bị cậu ta ngăn lại bởi hôm nay cô quả thực không cười nổi.

Lúc Hoàng Hi Ngôn leo lên cầu thang mới nhận ra hình như cô đã quá đỗi quen với nơi này.

Con phố cũ, tòa nhà cũ, buổi sáng đánh răng trông ngoài cửa sổ ngoài xa sẽ thấy đường phố đã ồn ã từ bao giờ, trên lầu ngoài phố đều có tiếng con nít ầm ĩ, ngoài lưới bảo vệ phơi đủ loại quần áo xanh xanh đỏ đỏ.

Mọi người nơi đây đều là những mảnh đời thinh lặng, nhưng lại rất sống động, chẳng ai thấp hèn hơn ai.

Hoàng Hi Ngôn dừng trước cửa căn 602, chìa khóa tra vào ổ khóa rất lâu mà từ đầu đến cuối không xoay.

Cuối cùng, cô rút chìa khóa ra, nhét vào túi quần, đi lên lầu.

Gõ cửa một lát thì cửa mở.

Ánh mắt Tịch Việt va phải ánh mắt cô, anh nở một nụ cười thản nhiên: “Em tìm anh có chuyện gì à?”

Tóc anh cột bừa vào, có một lọn xoã xuống trông hơi lộn xộn, xem ra trước khi mở cửa anh đã tì vào bàn vẽ tranh.

“Không ạ.” Hoàng Hi Ngôn cũng cười, “Em có thể vào ngồi một lúc không ạ?”

Tịch Việt nghiêng người nhường lối cho cô.

Hoàng Hi Ngôn cúi đầu nhìn một chút, tự động thay đôi dép nhựa của Tịch Việt vào, lề mề đi vào nhà.

“Chị em về rồi à?” Tịch Việt đi vào bếp.

“Dạ, đi lúc sáng sớm.” Hoàng Hi Ngôn nhìn lên tủ ti-vi, bức tượng điêu khắc kia vẫn “úp mặt vào tường”, cô đi tới khẽ xoay nó đối diện với mình, ngón tay cẩn thận chạm vào lông mi của nó.

Rụt tay về, trên đầu ngón tay dính chút nhũ vàng. Cô lè lưỡi, lén chùi vào áo thun của mình.

Hoàng Hi Ngôn thoáng nhìn vào bếp, Tịch Việt lấy một phần sandwich trong tủ lạnh ra, bỏ vào lò vi sóng.

Cô đặt ba lô lên ghế sô pha, cũng bước tới, “Anh chưa ăn tối ạ?”

“Quên mất.” Tịch Việt nhìn cô, “Em ăn chưa?”

“Thật ra em cũng chưa ăn.” Hoàng Hi Ngôn ngượng ngùng mân mê sống mũi.

Tịch Việt xoay người lấy thêm một phần sandwich nữa trong tủ lạnh ra, đặt lên bàn.

Hai người sóng vai đứng đó, đều nhìn chằm chằm chiếc lò vi sóng chờ nó hâm xong.

Hoàng Hi Ngôn nhận ra chuyện này hơi ngốc ngếch thì cười xòa một tiếng.

Một lát sau, lò vi sóng kêu một tiếng “Tinh”. Tịch Việt lấy phần đồ ăn đã nóng ra đưa cho Hoàng Hi Ngôn, rồi bỏ phần khác vào chỉnh giờ.

Sandwich khá nóng, Hoàng Hi Ngôn đặt nó xuống trước rồi vặn vòi nước ra rửa tay.

Lúc khóa nước, Tịch Việt cũng bước tới đưa tay vào.

Hoàng Hi Ngôn hơi giật mình, lại mở vòi nước ra.

Lúc Tịch Việt rửa tay, khuỷu tay anh đụng phải cánh tay cô. Cô không tránh đi. Ánh mắt cô rơi xuống tay anh, ngón tay dài mảnh, khớp xương rõ ràng, tựa như ngoài vẽ tranh thì cũng thích hợp piano hoặc violon.

Tịch Việt rửa tay xong, đưa tay khóa nước lại. Hoàng Hi Ngôn cũng tính khóa nước, thế là ngón tay hai người lại đụng phải nhau.

Hoàng Hi Ngôn rụt tay về.

Tiếng nước ngừng, hai người chẳng ai động đậy gì, cứ đứng sóng vai trước vòi nước.

Khóe mắt Hoàng Hi Ngôn trông thấy cánh tay trắng trẻo của anh, nước chảy xuống cổ tay, bị khớp xương đột nhiên nhô ra ở đó chắn lại nên chảy xuống dưới.

Thật ra chỉ cần hướng mắt lên một chút là có thể trông thấy mặt anh nhưng cô lại không dám. Cô đồ rằng, dưới ánh đèn, làn da anh sẽ trông nhợt nhạt mong manh và đôi mắt thì trong veo như muốn vỡ tan.

Khi nghe tiếng hít thở rất khẽ, rất đều, nhịp tim cô bỗng tăng tốc.

Trong giây phút tĩnh lặng này, có cảm giác gì đó bỗng lớn dần lên, mỗi giây đều ẩn chứa thuốc nổ, khiến con người ta thấy sốt ruột mà thận trọng, chẳng dám dò xét thêm.

“Hi Ngôn.”

Chợ nghe tiếng anh gọi.

Tim Hoàng Hi Ngôn dịu xuống, cô dạ một tiếng, cũng không quay đầu lại mà cúi mặt xuống, giấu mình trong bóng tối.

Mà Tịch Việt duờng như chỉ thốt nhiên muốn gọi tên cô, lần lữa không nói gì thêm.

Lò vi sóng lại vang lên một tiếng “Tinh”.

Hoàng Hi Ngôn lén thở hắt ra.

Hai người như học sinh tiểu học được phân cơm, mỗi người cầm một cái sandwich đi ra khỏi phòng bếp.

Hoàng Hi Ngôn đang dợm bước về phía phòng ăn thì Tịch Việt lại chỉ về sang phòng làm việc của anh.

Anh đi vào trước, giơ tay gạt đồ đạc trên bàn sang một bên để lấy chỗ trống, bắt lấy con chuột máy tính, mở phần mềm phát nhạc, tiếng nhạc lập tức vang lên trên loa Bluetooth.

There"s not many people

I"d honestly say I don"t mind losing to

But there"s nothing

Like doing nothing

With you

m lượng không lớn lắm, vừa đủ nghe mà không ồn ào.

Hoàng Hi Ngôn từng nghe qua bài hát này, tên là “Nothing”, cũng có trong list nhạc của cô. Cô thầm cảm thấy gu nhạc của hai người rất hợp nhau.

Song không nói ra miệng.

Hoàng Hi Ngôn nhìn vào màn hình máy tính một chút, Tịch Việt đang luyện vẽ cảnh, cô trông thấy cây cầu và ánh trăng quen thuộc.

Cô thu mắt về, định đi tới chỗ ghế sô pha thì Tịch Việt đã kéo ghế ra nhường cho cô, còn anh thì bước tới chỗ sô pha ngồi xuống.

Mũi chân cô chạm vào sàn gỗ, xoay hướng ghế về phía Tịch Việt.

Sandwich có nhân thịt xông khói và trứng phủ phô mai, vì để đông trong tủ lạnh rồi lại hâm bằng lò vi sóng nên hơi nhũn. Lúc cắn, khóe miệng dính phô mai, cô sợ tướng ăn mình không đẹp bèn xoay ghế lại.

Chợt nghe tiếng Tịch Việt nói sau lưng: “Em đừng đưa lưng về phía anh thế, trông cứ như hai học sinh không quen biết nhau trong căn tin ấy.”

Hoàng Hi Ngôn nghe vậy thì cười, đành phải xoay lại, tiện tay rút một tờ khăn giấy trong chiếc hộp ở góc bàn anh cầm trong tay để tùy thời mà lau.

Cô giơ tay chỉ vào màn hình máy tính, “Là ảnh lúc trước em chụp hộ anh ạ?”

“Ừ.”

“Có ích là tốt rồi.”

Tịch Việt khựng lại, ngước mắt, nhìn cô ra chiều suy tư.

Hoàng Hi Ngôn cảm thấy nét mặt của anh rõ ràng muốn nói gì đó, nhưng cô đợi mãi chẳng thấy anh mở miệng.

Sandwich chỉ to chừng bàn tay, dù ăn nhanh hay chậm cũng chỉ cần vài phút là xong.

Hoàng Hi Ngôn xếp vỏ ni lông lại, cúi đầu kiếm thùng rác trong phòng làm việc. Tịch Việt bước tới, cầm rác trong tay cô đi vứt chung với rác của mình.

Khi Tịch Việt vứt rác quay lại, Hoàng Hi Ngôn tự giác đứng lên, “Có phải anh muốn vẽ không ạ?”

“Giờ chắc là không.”

Hoàng Hi Ngôn chớp mắt một cái.

Tịch Việt để ý cô, “Hình như em đang không vui.”

Hình như, chẳng đoan chắc mấy, thế rồi anh lại bồi thêm một câu: “Phải không?”

Hoàng Hi Ngôn ngẩn ra.

“Muốn làm gì?” Tịch Việt đảo mắt lên bàn làm việc, “Xem phim nhé? Hay là… vẽ tranh?”

Hoàng Hi Ngôn cười một tiếng, mắt cong như vành trăng non, “Em không biết vẽ mấy.”

Tịch Việt đưa cho cô một hộp chì màu 48 cây.

Cô mở ra, màu trong hộp xếp theo thứ tự chuyển màu dần, là dấu hiệu của chứng ám ảnh cưỡng chế.

Kế đó, Tịch Việt lại tìm một vòng, từ xấp giấy chồng chất lấy đại một tờ đặt trước mặt cô.

Đó là một tờ bản thảo phức tạp mà tinh tế, vẽ một góc vườn hoa nào đó, có một đám hoa um tùm cực kỳ phong phí, nhiều nhưng không rối rắm.

Hoàng Hi Ngôn cười hỏi, “Tô màu khu vườn bí mật ạ?”

“Từa tựa thế.” Tịch Việt cũng cười.

“Em không biết phối màu, nhỡ làm hư bản thảo của anh thì sao?”

“Là bản thảo lỗi, em cứ nghịch tùy thích.”

Tịch Việt cầm máy tính bảng lên, đi tới ngồi xuống ghế sô pha, nhường toàn bộ không gian bàn làm việc cho cô.

Hoàng Hi Ngôn ngoảnh đầu nhìn anh, chiếc áo thun đen anh đang mặc càng lộ rõ bờ vai rộng mà bằng phẳng của anh, làn da trông càng trắng hơn dưới lớp áo thun đen, lông mi rủ xuống mắt tạo bóng mờ trên mặt. Anh quả thực có nét đẹp đẽ lạnh lùng.

Nhưng cô biết, thật ra anh ấm áp nhường nào.

Tịch Việt nhận ra cô đang quan sát mình thì hơi ngẩng đầu lên, đối mắt với cô, “Sao thế?”

Hoàng Hi Ngôn lắc đầu, “Tô đại cũng không sao ạ?”

“Ừ.”

Hoàng Hi Ngôn cầm chì màu lên, buông từng nét một lấp đầy bức tranh. Nếu đã không biết phối màu thì cứ tô tùy thích vậy.

Một ca khúc vọng ra từ loa, sau đó là tiếng bút điện tử của Tịch Việt vang lên nghe lạo xạo.

Cái người bị tất cả mọi người đánh giá là trầm mặc kiệm lời, theo chủ nghĩa vị kỷ cực độ, lại là người duy nhất quan tâm đến cảm xúc của cô, dùng cách riêng của anh để dỗ cô vui.

Tất cả nỗi áp lực, tự ti, hoảng loạn trong suốt hai mươi năm quá vãng, so ra đều kém sự đau khổ thời khắc này.

Cô nghĩ mình có thể mãi mãi nhớ rõ khoảnh khắc này.

Khoảng cách giữa họ gần đến độ chỉ cách nhau một bờ lưng.

Nhưng nó lại xa đến mức cô chẳng thể với tới anh ấy.

Trong nháy mắt, cô nhớ lại đêm mưa bị kẹt trong đình nghỉ mát trong công viên với anh.

Cô biết mình sẽ không chủ động tìm anh nữa.

Đây là lần cuối cùng.

Trái tim cô bỗng hóa thành miếng bọt biển sũng nước.