Nổi Đau Tình Yêu

Chương 48




- Lần trước, em gọi điện về, chị Hai đã kể hết cho em nghe. Mẹ em đang rất buồn.

Tuấn Tường tức giận, anh đấm tay xuống bàn:

- Thái lâm thật là quá đáng.

- Anh đã hiểu vì sao em không thể đưa anh về giới thiệu với gia đình trong lúc này. Em sợ mẹ em sẽ nói những lời không hay dành cho anh. Tuấn Tường! Cho em thời gian đi để em giải thích cho mẹ hiểu.

Tuấn Tường, buông tiếng thở dài:

- Xin lỗi em, Hỷ Trân. Tại anh không tốt đã nghĩ quấy cho em.

- Đừng nói vậy. Thái Lâm là bạn em, em không muốn hai đứa trở mặt nhau, càng không muốn anh buồn.

- Nhưng anh thì không muốn em phải buồn và khổ. Bây giờ, anh phải làm sao để mẹ em chấp nhận anh?

Tuấn Tường buông tiếng thở dài:

- Xin lỗi em, Hỷ Trân. Tại anh không tốt đã nghĩ quấy cho em.

- Đừng nói vậy. Thái Lâm là bạn em, em không muốn hai đứa trở mặt nhau, càng không muốn anh buồn.

- Nhưng anh thì không muốn em phải buồn và khổ. Bây giờ, anh phải làm sao để mẹ em chấp nhận anh?

- Mẹ em không phải khó, nhưng mẹ em không thích con gái của mình cướp người yêu của kẻ khác. Dù gì Thái Lâm cũng đã để lại cho gia đình em một ấn tượng.

- Trong gia đình không ai tin em à?

- Có... chị Hai.

- Vậy là được rồi. Chị Hai, cộng thêm ông anh rể tương lai của em. Bây giờ, ai cứu bồ chúng ta được thì cứ nhờ.

- Để em cố gắng. Nhưng người duy nhất cứu được chúng ta chỉ có Thái Lâm. Hiện tại, cô ấy hận chúng ta đến tận xương tủy. Thái Lâm chắc chắn không làm được...

- Khi về thành phố, anh sẽ tìm gặp Thái Lâm. Không có tình yêu cũng phải giữ cho nhau tình bạn đẹp chứ.

Tuấn Tường an ủi:

- Thôi, em đừng buồn nữa. Cho dù có xảy ra chuyện gì, anh vẫn mãi bên em không thay lòng.

Anh vui vẻ lên:

- Bây giờ chúng ta ra biển chơi nhé. Mọi ưu phiền hãy mang trút ra biển để cho sóng biển cuốn trôi đi.

Tuấn Tường làm huề:

- Em cười đi.

Hỷ Trân phát nhẹ lên vai anh:

- Anh đó, chỉ giỏi tài chọc cho người ta khóc rồi chọc cho người ta cười, ngoài ra chãng biết làm gì được.

- Ai nói?

- Chứ còn gì nữa.

- Anh biết yêu em nha.

- Hứ!

Hỷ Trân bỏ ra ngoài:

- Anh chuẩn bị đi, em gọi điện cho anh em Tử Giao.

- Nói cô ấy rủ thêm bạn trai và Tử Minh đưa thêm bạn gái đi theo.

Hỷ Trân nhấc ống nghe, bấm số. Sau một hồi chuông dài, thì có tín hiệu trả lời máy.

- Alô.

- Tử Giao!

- A, chị Hỷ Trân!

- Em đang làm gì đó?

- Nghe nhạc.

- Còn anh Tử Minh?

- Anh ấy ở trong phòng.

- Hai người rảnh không?

- Bộ có tiết mục gì hả chị?

- Anh Tường rủ mọi người ra biển chơi thôi.

Tử Giao hưởng ứng:

- Được đó. Cũng lâu rồi, em không ra biển.

- Nè! Hai người có bạn thì cứ đưa theo, miễn phí.

- Em thì chưa đến lúc, còn anh Hai thì... chị ấy đã vào thành phố sáng nay.

- Tiếc nhỉ! Có dịp, chị cũng muốn biết người phụ nữ của anh Minh.

- Thua chị là cái chắc.

- Đừng nên so sánh như thế, vì đó là tình yêu.

- Chị có Tuấn Tường, hạnh phúc mà em thấy ganh tị.

- Thôi đi cô. Miệng lưỡi cô lúc này cũng dữ quá há.

Tử Giao cười.

- Chuẩn bị đi, khoảng hai mươi phút sau, chị và Tuấn Tường đến đón hai người.

- Vâng.

Hỷ Trân gác máy, cô cất tiếng gọi:

- Tuấn Tường! Xong chưa anh?

- Xong rồi. Chúng ta có thể khởi hành.

Tuấn Tường hiện ra với bộ đồ Jean, áo thun, trông anh khác hẳn và đẹp trai lạ.

Hỷ Trân chớp mắt:

- Em nhìn không ra.

- Thì là anh chứ ai.

Hỷ Trân nhón người hôn lên má người yêu:

- Anh thật tuyệt vời!

Tuấn Tường chìa thêm một bên má:

- Còn bên đây.

- Hứ! Anh tham lam quá.

Hai người cùng ra ngoài. Hỷ Trân cặp tay Tuấn Tường:

- Anh! Tử Minh đã có tình yêu.

- Sao em biết?

- Tử Giao nói.

- vậy anh phải chúc mừng cậu ta rồi.

- Chuyện ấy tất nhiên rồi.

o O o

Hỷ Trân tung tăng trên cát, cô như con chim sáo nhỏ được sổ lồng.

- Tử Giao! Phía bên này nhiều vỏ sò, vỏ óc đẹp lắm nè.

- Chị Hỷ Trân! Đừng đi xa quá, để em gọi Tuấn Tường và Tử Minh.

- Mặc kệ họ đi. Hai người đàn ông ấy không biết nét đẹp và sự lãng mạng của thiên nhiên như thế này đâu. Chị em ta hãy đi nhặt vỏ sò, kẻo nước biển dâng cao thì không thấy gì đâu.

Tử Giao ùa theo Hỷ Trân:

- Chị nhặt được nhiều không? Đưa em xem.

- Đây này!

- Ồ, đẹp quá! Chị cũng biết chơi những thứ này nữa à?

- Bộ chỉ có mình em biết thôi sao?

- Em cứ tưỏng những người sống ở thành phố...

- Cũng tùy theo người thôi.