Nổi Đau Tình Yêu

Chương 41




Tiếng mưa rơi nghe mà não lòng, mấy ngày nay bị bão nên trời cứ mưa liên tục. Chẳng ra ngoài và cũng chẳng làm ăn gì được, Hỷ Trân chống cằm nhìn ra màn mưa mà lòng trống vắng.

Thái Lâm ra chơi nhằm lúc thời tiết không được tốt nên mượn cớ ở mãi bên Tuấn Tường. Đôi khi cô muốn hỏi Tuấn Tường về những ký hiệu tren bản vẽ cũng không có cơ hội. Thái Lâm hầu như chiếm hết thời gian của anh. Lúc câu chuyện này, lúc thắc mắc nọ.

Hỷ Trân không thể nào làm khác hơn được, nên cô chọn phương cách im lặng. Đóng chặt cửa phòng, một mình tự tháo gỡ rắc rối.

Sáng nay cũng vậy. Mới sáu giờ mà cô đã nghe tiếng Thái Lâm ríu rít. "" Anh ơi! Lấy giùm em cái này. Anh ơi! Giúp em với... "" Hỷ Trân tưởng tượng ra họ như đôi vợ chống son hạnh phúc vậy.

Cô không biết Tuấn Tường nghĩ gì, nhưng cô có thể nhìn thấy được Thái Lâm đang tìm cách níu kéo một cuộc tình sắp tan vỡ. Liệu có được không?

Hỷ Trân nhếch môi, cô không dám cười, bởi vì cô biết Thái Lâm càng hy vọng thì càng tuyệt vọng. Tuấn Tường không phải là loại đàn ông yếu mền. Nếu anh đã quyết thì không ai có thể thay đổi được quyết định của anh. Thôi, cứ mặc kệ cho người ta làm huề đi, bao giờ không còn sức nữa thì người ta sẽ tự động bỏ cuộc thôi.

Không việc làm ngồi nhà hoài cũng chán. Hỷ Trân định bụng ra ngoài, nhưng đi đâu?

Một ý nghĩ lóe lên, tìm Tử Giao nói chuyện phiếm. Lâu rồi, từ lúc cộng tác chung đến giờ, cô chưa có dịp trò chuyện với Tử Giao. Xem ra Tử Giao cũng dễ thương chứ nhỉ!

Hỷ Trân bước xuống giường, cô tìm áo khoác thêm rồi lấy theo cay dù.

Đóng cửa phòng, Hỷ Trân ra phòng khách. Vắng lặng, Tuấn Tường và Thái Lâm đi đâu rồi nhỉ? Nhưng họ đi đâu, làm gì cũng đâu liên quan đến mình.

Ra đến bậc thềm, Hỷ Trân giương dù. Mưa không lớn lắm, đi bộ cũng lý thú đấy.

Băng qua khoảng sân khá rộng, Hỷ Trân mở cổng rồi lách người ra ngoài.

Con lộ vắng tanh, chỉ lưa thưa vài người hối hả đi trong mưa. Có lẽ họ vì cuộc sống.

Đi được một đoạn thì có chiếc xích lô chầm chậm một chiều. Người đàn ông trên xe hỏi:

- Cô ơi! Về đâu tôi đưa giúp?

Định bụng là đi bộ, nhưng Hỷ Trân nghĩ lại. Cô leo lên xe và nói địa chỉ.

Nhà của anh em Tử Giao cách nơi cô đang trọ cũng không xa lắm, nên chẳng mấy chốc chiếc xe dừng lại. Hỷ Trân bước xuống hỏi người đạp xích lô:

- Chú ơi! Bao nhiêu tiền cho cháu gởi?

- Cô đi người ta bao nhiêu, thì cho tôi xin như vậy.

- Đây là lần đầu cháu đi ạ.

- Vậy cô cho tôi xin năm ngàn.

Hỷ Trân móc túi lấy tờ giấy bạc hai chục ngàn đưa cho người đạp xích lô:

- Chú không cần phải thối lại cho cháu.

Người đạp xích lô có vẻ ngập ngừng, rồi rối rít cám ơn. Trước khi đạp xe đi, ông ta còn nói:

- Chúc cô may mắn!

Hỷ Trân mĩm cười, cô bước về phía cánh cổng lớn, đưa tay nhấn chuông.

Không lâu, cánh cổng được mở ra. Nhìn thấy cô gái che dù, Hỷ Trân kêu lên:

- Tử Giao!

Tử Giao cũng ngạc nhiên không kém:

- Chị Hỷ Trân!

Hỷ Trân nghiêng đầu:

- Có hoan nghêng không?

Tử Giao mĩm cười mở rộng cửa:

- Rất vui khi chị đến chơi. Chị vào đi.

Đứng đợi Tử Giao đóng cửa, rồi hai người song song vào nhà. Đến bậc thềm, Hỷ Trân hạ dù. Cô tranh thủ quan sát:

- Ở đây thích nhỉ!

- Vâng. Đây là nhà riêng của cô em. Cô và dượng đi du lịch, nên em và anh Hai dọn đến đây ở. Vừa đi làm vừa coi nhà giùm luôn.

Vào đến phòng khách, thuận tay Tử Giao với lấy tờ báo trên bàn:

- Chị tự nhiên nha. Để em pha cho chị ly trà nóng.

Tử Giao biến ra sau và cũng rất nhanh cô trở lại với ly trà nóng:

- Chị uống đi cho đỡ lạnh.

- Cám ơn Tử Giao. Cô cũng ngồi xuống đi.

Hỷ Trân kéo tay Tử Giao ngồi xuống bên mình một cách thân mật.

- Anh Tử Minh đi đâu rồi à?

- Vâng. Anh Hai đã đến nhà một người bạn từ sngs sớm.

- Cô ở nhà một mình không sợ sao?

- Sợ gì chứ? Em đã quen rồi.

Tử Giao hỏi lại:

- Thế còn chị? Ở nhà một mình có sợ không?

- Nhà mình thì không sợ, nhưng nhà người lạ thì sợ.

- Chẳng hạn như căn nhà chị Ở hiện tại ư? Giám đốc đã ra ngoài, còn lại một mình trống vắng, nên chị...

Hỷ Trân lắc đầu:

- Tuấn Tường không hề rời khỏi nhà, chỉ tại buồn nên tôi muốn đến cô chơi thôi.

- Vậy thì hay quá! Em cũng đang buồn và không biết làm gì đây. Có chị trò chuyện thật là tuyệt.

Hỷ Trân dựa người ra xa lông:

- Công việc có quá cực đối với cô không?

- Dạ không.

- Nhưng tôi thì bắt đầu thấy mệt mỏi với chính mình. Một lúc nào đó, rồi cô sẽ hiểu sự cố chấp của con người đôi khi làm cho con người rơi vào bế tắc và tuyệt vọng. Bản thân tôi, tôi chưa biết mình phải làm gì.

- Chị đang có tâm sự, phải không?

Hỷ Trân cười buồn:

- Chuyện của trái tim thôi mà.

- Chị yêu giám đốc?

- Nè! Đâu cần phải la lớn vậy chứ. Sợ mọi người không nghe à?

- Tử Giao bụm miệng:

- Em xin lỗi. Nhưng em nói đúng không?

- Đúng cái con khỉ. Tuấn Tường đã có người yêu rồi.

- Tiếc nhỉ!

Hỷ Trân tròn mắt:

- Em cũng yêu Tuấn Tường à?

- Ơ... không có. Mọi người ở đây đều nói, chị và giám đốc là một cặp thì rất là hay. Hai người là trai tài gái sắc làm việc cũng rất ăn ý nhau. Bây giờ nghe chị nói giám đốc có bồ, nên em mới tiếc. Mà em hỏi thật nha, chị có yêu giám đốc không?

- Yêu? Chữ ấy nó chưa hình thành, nhưng có thể làm việc một cách ăn ý là tốt rồi. Cô có biết lúc chưa hợp tác với nhau, chúng tôi là oan gia đấy. Tôi không ưa kiểu cách của ông ta, càng không ưa cách nói chuyện móc họng của ông ta nữa.

- Em thấy giám đốc nghiêm chỉnh và chân thành đấy chứ.

- Tuấn Tường đã thay đổi nhiều từ khi biết mình yêu.

- Tử Giao tò mò:

- Chị có biết người yêu của giám đốc không?

Hỷ Trân nhún vai:

- Người yêu ông ta thì nhiều, nhưng người ông ta yêu thì chỉ có một. Nhưng rất tiếc, người ấy tôi không biết. Còn nếu cô muốn biết, thì cứ hỏi thẳng ông ta.

- Chị xúi em vào con đường chết thì có.

- Biết sợ nữa sao?

- Nhưng em sợ đúng chỗ, đúng việc.

Hỷ Trân xoay tròn ly nước trên tay:

- Anh Tử Minh có người yêu chưa vậy?

- Bộ chị muốn làm chị dâu em hả?

- Con nhóc à! Tôi muốn, nhưng anh cô có muốn hay không đó là một chuyện. Tôi hỏi là do quan tâm đến bạn bè, bộ không được sao?

- Dĩ nhiên là được rồi. Chị hỏi đến thì em cũng thành thật trả lời. Anh Tử Minh chưa có người yêu. Anh ấy bị vết thương lòng hành hạ, không biết bây giờ đã lành chưa.

- Bị bồ bỏ à?

- Như thế thì đỡ khổ hơn, đằng này...

Tử Giao nhỏ giọng:

- Người yêu củ anh Minh chết trong một tai nạn. Chị ấy đã rời xa anh Minh sáu năm rồi, nhưng anh Minh thì không thể quên được. Nỗi đau đó cứ âm ỉ mãi.

- Vậy anh Minh định sống với mối tình đã chết sao?

- Em không biết. Nhưng anh Minh có nói, một tình yêu chân thành không dễ có và để quên một người mình yêu cũng không phải dễ. Cho nên khi biết mình yêu và đối phương cũng yêu mình, thì hãy tận dụng cơ hội và giữ chặt lấy nó. Nếu để mất đi rồi, không thể tìm kiếm được đâu. Em nghĩ anh hai sẽ không bao giờ quên người anh ấy yêu, nhưng chắc chắn anh ấy sẽ tìm được người yêu anh ấy.

- Hy vọng vậy. Trên đời này, có bao nhiêu nỗi đau tình yêu nhỉ?

- Chị có bị đau vì tình chưa?

- Có thể có và cũng có thể không. Bởi vì bây giờ tôi mới biết... thì ra người đàn ông tôi tưởng là mình yêu, thực chất tôi không có yêu. Tôi cũng từng đau đớn vì anh ấy nhưng nếu đúng là tình yêu, thì đâu dễ dàng quên, phải không? Hiện tại tôi không muốn tranh giành cũng không muốn nghĩ ngợi, tại sao người ta cứ mãi ép tôi?

- Chị Hỷ Trân!

- Sức chịu đựng của con người cũng có giới hạn mà phải không? Tôi không thể im lặng, cũng không thể làm ngơ được nữa. Thật ra tôi đến đây là để giải tỏa tâm lý cho mình, cô đừng buồn tôi nha.

- Không sao đâu. Từ lâu rồi, em cũng muốn được trò chuyện cùng chị, nhưng công việc ngày một dồn dập, chẳng nhín được chút thời gian.

- Chứ không phải thấy chị lặng lẽ quá, nên em cũng hơi ngán sao? Bây giờ thì cộng thêm sự tò mò và hiếu kỳ chứ gì?

Tử Giao cười ngượng ngùng:

- Thú thật, mới đầu, em cũng thấy chị lạ lắm. Đùa không đùa, mà giỡn cũng không giỡn. Đôi khi đi uống nước chung, chị lại trầm tư ít nói. Ai làm gì mặc ai, chị có thế giới riêng của mình. Em luôn có cảm giác chị lạnh lùng khó hiểu.

- Còn bây giờ?

- Được trò chuyện với chị, em thấy chị không giống như những gì chị thể hiện. Chị chẳng những tài giỏi, thông minh mà còn thân thiện, gần gũi nữa.

Hỷ Trân lắc đầu cười:

- Đừng khen tôi quá như vậy. Tôi thì chẳng có gì bí mật cả, nhưng tôi lại thích sự đơn giản và chân thành. Được làm việc chung với những người không phô trương, màu mè, tôi dễ chịu lắm. Nhất là may mắn được quen biết hai anh em dễ thưong Tử Minh, Tử Giao, tôi thấy cuộc dời tôi có phước lắm.

- Chị Hỷ Trân! Chị không phải nói để lấy lòng em đấy chứ?

- Cô nhìn tôi giống người đó lắm sao?

- Không phải.

- Thế thì được rồi.