Nổi Đau Tình Yêu

Chương 37




- Chào chị Hỷ Trân. Đêm qua chị ngủ có ngon không?

- Cám ơn Tử Giao, cũng được lắm.

Tử Giao bắt chuyện:

- Hình như hôm nay, chị đi làm sớm hơn mọi ngày.

- Cô cũng vậy.

- Hôm qua, anh Tuấn Tường không có quậy chứ?

Hỷ Trân mở to mắt:

- Sao cơ?

- Ý em muốn hỏi là những vết thương có hành anh ấy không?

- Chắc là không, vì Tuấn Tường ngủ một giấc tới sáng.

- Đêm qua, em và anh Tử Minh có ghé lại nơi chị và anh Tuấn Tường ở xem vết thương của anh ấy như thế nào. Nhưng nghe anh ấy nói không có gì, bọn em cũng yên tâm.

- Thế à!

Hỷ Trân ơ hờ đưa mắt quan sát chung quanh công trình. Cái đầu đang nhức buốt chẳng thể làm cho cô tập trung được. Đây là hậu quả của việc uống rượu đêm qua chăng?

Tử Giao bước gần bên Hỷ Trân, cô quan tâm:

- Sắc mặt của chị kém lắm, chị bị bệnh à?

- Ờ, không! Chỉ bị đau đầu chút thôi.

- Em lấy thuốc chị uống nghe.

Hỷ Trân ngăn lại:

- Không cần đâu Tử Giao, tôi đã uống rồi. Cám ơn cô nhiều.

Hỷ Trân tìm một chỗ ngồi xuống, cô dùng tay xoa hai bên thái dương. Nhưng hình như cơn đau đầu mỗi lúc một tăng lên làm Hỷ Trân nhăn nhó trông xót xa.

Cô ôm đầu gục xuống, nước mắt bắt đầu chảy. Cảm thấy không còn khả năng chịu đựng được nữa. Hỷ Trân cố gắng đứng dậy.

- Tử Giao!

- Chị Hỷ Trân!

- Tôi vào trong văn phòng nghỉ một lát, ngoài này giao lại cho cô. Kiểm tra cẩn thận nha, đừng để xảy ra sơ xuất gì.

- Vâng. Chị đi cẩn thận.

Đi được vài bước, Hỷ Trân quay lại:

- Quên nữa, lúc sáng đi, Tuấn Tường quên mang theo thuốc và tôi đã mang theo giùm anh ấy. Chút nữa cô đưa lại cho Tuấn Tường giùm tôi nhé.

Nhận gói thuốc từ tay Hỷ Trân, Tử Giao tủm tỉm:

- Chị quan tâm Tuấn Tường còn hơn bản thân mình.

- Cô muốn nói gì đây?

- Thế chị bệnh có mang theo thuốc không? Nếu không, ai đó không biết có thể họ sẽ nghĩ chị là người yêu của giám đốc.

- Tôi không có cái diễm phúc ấy đâu.

Nhìn theo dáng Hỷ Trân, Tử Giao thầm nghĩ "" Chị ấy xinh đẹp, tài giỏi lại dễ thương, xứng với Tuấn Tường lắm chứ. Tại sao anh ấy không để ý nhỉ? Hay là Tuấn Tường có người yêu rồi? ""

Nghĩ cũng không phải lắm. Anh Tử Minh có nói giám đốc của chúng ta có để ý đến một người. Người ta chưa biểu hiện, có thể chưa phải lúc thôi.

Còn chị Hỷ Trân thì sao? Tử Giao thường bắt gặp nét buồn vương trên mắt chị, và tiếng thở dài thay lời nói? Cô có tâm sự chăng?

Tử Giao cũng không hiểu nỗi. Cô và anh Tử Minh được lệnh cấp trên xuống hợp tác làm việc chung với đoàn kiến trúc sư thành phố. Đoàn đâu không thấy, chỉ thấy một ông sếp Tuấn Tường phong độ, nhưng tính tình có hơi kỳ quặc. Lúc người ta hỏi đến, thích thì trả lời, còn không thì thôi. Ngược lại, anh ta hỏi đối phương thì bắt buộc đối phương phải trả lời. Nếu không thì "" Anh có muốn làm việc hay không?Hay cô có muốn làm việc hay không? "".

Ngày nào sếp vui thì ngày đó dễ thở, còn ngày nào nhìn mặt sếp không có mùa xuân, thì chạy trời cũng không khỏi mưa mà còn mưa đá nữa.

Nhưng rồi cô và Tử Minh cũng quen dù chưa được bao nhiêu ngày. Cô không bao giờ tạo áp lực cho mình, nên cô luôn thoải mái trong công việc. Khoảng cách giữa mọi người hình như càng được rút ngắn đi. Giờ đây, bốn người có thể ngồi ăn chung hay đi uống rượu chung với nhau, cùng nhau nói chuyện phiếm.

Riêng cô trợ lý Hỷ Trân... Dù tiếp xúc hàng ngày thật, dù có đùa với nhau thật, nhưng Hỷ Trân chưa bao giờ cởi mở hết lòng mình. Cô có cái gì đó rất riêng và rất xa xôi.

Chiều nào, Hỷ Trân cũng ra bãi biển ngồi một mình. Cô không phải là một cô gái giàu tình lãng mạn, bởi cô chỉ cần không gian riêng để có thể suy nghĩ mà thôi.

Đôi khi Tử Giao muốn chia sẽ suy nghĩ với Hỷ Trân lắm chứ, nhưng cô sợ Hỷ Trân không thích, nên thôi vậy. Giữa Tuấn Tường và Hỷ Trân cũng có mối quan hệ thân đấy chứ, nhưng Hỷ Trân còn không cần làm gì cần cô.

Ôi! Mọi chuyện thật sự cô không thể hiểu nỗi mà. Ai nói đồng là phụ nữ thì có thể hiểu nhau đâu? Một bộ máy vô cùng phức tạp thì có.

- Em làm gì mà ngồi thừ ra đó vậy, Tử Giao?

Tử Giao giật mình ngẩng lên:

- Giám đốc, anh Hai!

- không có người giám sát, bắt đầu lười biếng, phải không?

Tử Giao xua tay:

- Không có. Em cũng đang làm việc đấy chứ.

- Chính mắt anh bắt quả tang mà còn bướng à?

- Anh Hai à! Đừng vội ghép tội có được không? Lúc nãy, chị Hỷ Trân nhờ em trông chừng ở đây và nhắc nhở anh em cẩn thận vì sắp có bão.

Nghe Tử Giao nói, Tuấn Tường mới chợt nhớ:

- Hôm qua đài báo có bão, sáng ra trời âm u gió thổi không khí kỳ lạ mà tôi vẫn không chú ý.

Anh phóng tầm mắt ra khơi xa:

- Cơn bão này không vừa đâu, nó có thể đi ngang vùng biển này. Tử Minh! Cậu thông báo với anh em ngừng ngay việc lấp ráp lại đi. Chỉ còn một ít thời gian nữa thôi, hãy tập trung di dời máy móc để tránh bão.

- Vâng.

- Ba tiếng sau, cậu phải có mặt ở căn biệt thự của tôi.

- Vâng.

Tuấn Tường quay sang Tử Giao:

- Hỷ Trân đâu?

- Chị ấy đau đầu, nên đã vào văn phòng rồi.

Giám đốc! Vết thương của ông không có gì trở ngại chứ?

- À không! Cám ơn cô quan tâm.

Tử Giao đặt gói thuốc vào tay Tuấn Tường:

- Chị Hỷ Trân gởi cho ông.

- Cái gì vậy?

- Thuốc uống. Chị ấy thật chu đáo, phải không?

Tuấn Tường chỉ biết cười trừ, anh ra dấu:

- Cô đi theo tôi.

Anh và Tử Giao đi vào văn phòng tạm, nơi được dùng để giám sát công trình. Tìm từ trong ra ngoài vẫn không thấy Hỷ Trân đâu, Tử Giao nhíu mày:

- Sao kỳ vậy? Chị Hỷ Trân nói vào đây mà.

- Lúc nãy, cô thấy Hỷ Trân thế nào?

- Sắc mặt chị ấy kém lắm. Chị ấy nói với em là đau đầu, sau đó còn ngồi gục xuống phiến đá một hồi. Mà hình như chị Hỷ Trân có khóc nữa.

- Lạ quá! Sáng nay tôi thấy cô ấy vẫn bình thường mà, còn làm cả điểm tâm cho tôi.

- Chị Hỷ Trân có ra công trình không?

Tuấn Tường bước ra ngoài, che tay nhìn trời:

- Sắp có một cơn mưa lớn đổ xuống. Để cho chắc ăn hơn, tôi và cô chia nhau tìm Hỷ Trân đi.

- Vâng.

- Nếu gặp cô ấy, phải đưa bằng được cô ấy về đây.

- Vâng.