Nổi Đau Tình Yêu

Chương 21




Hỷ Trân về đến nhà cũng khá khuya, cô dùng chìa khoá riêng để mở cổng. Vào đến phòng khách, thấy Hữu Trân còn thức cô ngạc nhiên:

- Chị chưa ngủ sao?

- Chị chờ em. Sao dạo này em hay về khuya quá vậy?

- Em gặp bạn.

- Hay em đang tránh né cái gì đó?

Hỷ Trân nhăn mày:

- Chị hai! Em không phải là một đứa con trẻ lên ba. Đừng quản lý giờ giấc của em nữa có được không? Sau một ngày dài làm việc, em căng thẳng lắm rồi. Bây giờ em muốn đi tắm.

- Thôi được, mười phút sau gặp lại. Nhất định hôm nay chị phải nói chuyện với em.

Hỷ Trân bỏ về phòng mình. Hữu Trân nhìn theo khẽ thở dài.

Tại sao mấy lúc gần đây, Hỷ Trân lại trở nên như vậy chứ. xa là tránh né, trầm mặt ít cười đùa.

sáng ra đi làm thật sớm, về nhà thật khuya, có khi người lại nồng nặc mùi rượu.

Hữu Trân không hiểu Hỷ Trân đang làm gì nghĩ gì. Cô đang rất lo sợ điều gì đó xảy ra với Hỷ trân, và thêm mẹ cô nữa, thấy bà lo lắng và luôn thở dài. Cô không thể làm lơ được, nhất định hôm nay cô phải nói chuyện với Hỷ Trân và tìm ra nguyên nhân vì sao Hỷ Trân thay đổi.

Từ trước tới giờ, Hỷ Trân luôn là một đứa con ngoan. Tuy có hơi ngang bướng, nhưng chưa bao giờ Hỷ Trân sống quá tự do. Cô có nguyên tắc riêng cho bản thân. Hôm nay, Hỷ Trân thay đổi, cô dám chắc có một biến động nào đó.

Là công việc thì đâu có chuyện gì là lớn lao, vẫn có cách giải quyết mà. Còn tình yêu... thì chỉ có bản thân người đó mà thôi. Cô hy vọng Hỷ Trân không rơi vào trường hợp thứ hai. Em gái của cô không phải đau khổ vì tình cảm.

Hữu Trân nhìn đồng hồ trên tường, rồi bước vào phòng của Hỷ Trân.

- Cộc... cộc... cộc.

- ...

- Hỷ Trân! Em tắm xong chưa?

- ...

- Hỷ Trân!

Cánh cửa phòng được mở ra:

- Chị Hai! Có chuyện gì, ngày mai hẵng nói, được không?

Hữu trân bước hẳn vào phòng:

- Đương nhiên là không được rồi. Ngày mai, em có thời gian sao?

Hỷ Trân nằm dài xuống giường, có muốn tránh né cũng không được, nên cô đành nói:

- Được rồi, em đang chờ nghe. Chị có chuyện gì muốn hỏi em? Nhưng nói trước, đừng kéo dài quá, nếu không sáng mai em sẽ đi làm trể.

- Chị biết.

Hữu Trân chồm lên nhìn thẳng vào mặt em gái:

- Nói chị nghe, chuyện gì đã xảy ra với em?

- Không có chuyện gì cả.

- Em còn giấu chị. Xem em kìa, mặt mày không còn chút sắc, ủ rủ buồn bả mệt mỏi. Dạo này còn thêm cái tật đi sớm về khuya, người còn nồng nặc mùi bia, rượu. Hỷ Trân! Em là con gái, nếu để mẹ biết được em như vậy, mẹ sẽ buồn lắm.

- Chị hai..;

- Chúng ta là chị em với nhau, có gì không thẻ nói được chứ. Em nói ra, biết đâu chị có thể giúp được em thì sao.

- Chị Hai à! Thật ra em không có gì cả. Chỉ tại lúc này em bận nhiều viẹc thôi, đôi khi đã làm em căng thẳng. Mẹ và chị đừng lo lắng quá mà.

Hữu Trân gằn giọng:

- Thật sự em không có gì chứ?

- Không mà.

Hỷ Trân mĩm cười:

- Chị sao thật đa nghi, em nhớ lúc trước chị đâu có như vậy.

- Nếu em không trở nên lạ thì chị đâu có suy nghĩ và nghi ngờ lung tung.

- Xi lỗi đã làm mẹ và chị lo lắng. Nhưng từ đây về sau, không có nữa đâu.

- Nói phải nhớ đó.

- Quân tử nhất ngôn.

Hỷ Trân vòng tay ôm ngang người Hữ Trân:

- Chị và anh Từ Nam sao rồi?

- Bình thường. À! Anh Nam luôn nhắc đến em.

- Xin lỗi, lần trước đã không cùng gia đình ăn cơm chung với Từ Nam. Chắc là anh ấy buồn lắm. Chị hai! Hôm nào hẹn anh Nam đi.

- Hẹn thì được rồi. Chị chỉ sợ em không có thời gian.

- Ơ! Chị trêu em đấy à?

Hữu Trân né tránh cú véo của em gái, cô lăn một vòng vào trong.

- Em phải chọn bạn cho mình đi chứ. Hai ba, hai bốn tuổi cũng đâu còn nhỏ nữa. Nhìn thấy các bạn em có người yêu, em không ganh tị sao?

Hỷ Trân nhún vai:

- Chẳng có gì để ganh tị cả. Họ có được diễm phúc ấy, em thành thật chúc mừng họ thôi. Còn em, chắc có lẽ là lâu lắm. Bởi vì trái tim em khó đón nhận một tình yêu nữa.

Hữu Trân nhíu mày:

- Em nói gì? Không lẽ em đang đau khổ vì tình yêu?

Hỷ Trân xua tay:

- Không phải. Chị nghe sao vậy? Em nói em chưa muốn có người yêu.

Hữu Trân thở phào:

- Hãy nên chín chắn trong tình cảm, Hỷ Trân nhé. Nếu không, em sẽ phải đón nhận những cái không nên đón nhận. Thú thật mẹ và chị rất lo cho em. Tuy em có cứng rắn và bướng bỉnh, nhưng em rất yếu đuối trong tình cảm. Chị sợ...

- Chị Hai!

- Thôi được rồi, không nói nữa. Hỷ Trân nè! Hình như em thường xuyên đi chơi với bạn?

Hỷ Trân tròn mắt:

- Sao chị biết?

- Là do anh Nam nói đó. Hôm trước, anh ấy đi uống nước với bạn, vô tình gặp em đi chung với hai cô gái và một chàng trai.

- Phải rồi. Đó là Hữu Quân, Thành Thục, còn có cả Thái Lâm. Đáng lý ra em không đi đâu, nhưng Thành Thục gọi điện thoại cho em. Em nghĩ lâu rồi bạn bè không gặp nhau, luôn tiện em muốn giải trí vậy mà.

- Bạn bè thì bạn bè, gia đình không cấm, nhưng em cần phải nhớ đường về nhà. Con gái không được đi quá khuya. Em có biết hôm trước em ngủ đêm ở nhà bạn mà không gọi điện thoại về làm mẹ lo lắm không?

Hỷ Trân cúi đầu:

- Em xin lỗi.

- Mai mốt có đi đâu, làm gì, nhớ gọi điện thoại về để mọi người khỏi lo lắng.

- Dạ, em biết rồi.

- Chị luôn tin em là một đứa con gái ngoan và biết nghe lời.

Hữu Trân đứng dậy:

- Thôi, em nghỉ đi, để ngày mai còn đi làm.

Cô chưa kịp quay lưng, thì Hỷ Trân gọi:

- Chị Hai!

- Sao hả? Nhõng nhẽo gì nữa?

- Em... Có thể em sẽ có một chuyến công tác dài hạn.

- Ở đâu?

- Nha Trang hoặc có thể ở Vịnh Hạ Long.

- Xa đến thế cơ à? Em không đi không được sao?

- Một mặt em muốn thử sức mình, một mặt muốn học hỏi thêm. Em đi chung đoàn, trong đó có tổng giám đốc công ty Sao Bắc Cực.

- Văn Tuấn Tường?

- Chị biết ông ta sao?

- Người nổi tiếng mà. Dạo trước, chị đi uống nước với Từ Nam, tình cờ gặp Minh Tâm - Bạn của Từ Nam, hôm đó cũng có cả Tuấn Tường. Anh ta lịch sự và đẹp trai, em nhỉ?

Hỷ Trân ơ hờ:

- Em không quan tâm.

Hữu Trân kéo tay em, nói nhỏ:

- Chị thấy Tuấn Tường được đấy. Em cũng xứng với anh ta, nếu hợp nhau thì đừng bỏ qua cơ hội này.

- Chị đùa chắc. Tuấn Tường đã có người yêu rồi. Cô ấy tên Thái Lâm, bạn cùng thời đại học với em.

- Thì đã sao?

- Nhung em không muốn dính líu đến họ.

Hữu Trân nhíu mày:

- Nè! Bộ có đụng độ nhau hả?

Không muốn thêm phiền phức, Hỷ Trân lắc đầu:

- Tại em không thích những người nổi tiếng chỉ giỏi làm màu thôi.

- Nhưng chị thấy Tuấn Tường không giống những người như vậy.

Hỷ Trân nhếch môi:

- Chỉ nhìn bề ngoài thôi, làm sao đánh giá được một con người.

- Thế tại sao em làm việc với anh ta?

- Bởi ông ta có tài.

- Em đó nha, cứ chối bỏ đi rồi sau này em sẽ gặp.

- Đừng nói chuyện không đâu nữa chị hai. Em cho chị biết để chị hiểu công việc của ẹm Thời gian không có em, chị giúp em săn sóc mẹ. Mùa đông sắp tới rồi, có thể em không kịp mua thêm áo lạnh cho mẹ. Chị làm điều đó nha.

- Em đi công tác thôi mà, đâu phải đi luôn. Có thời gian em nên tranh thủ về thăm nhà. Nhà rộng, em đi lại càng vắng hơn.

Hữu Trân hỏi:

- Vậy là em đã quyết định?

- Vâng.

- Sao không nói với mẹ?

- Ngày mai, em sẽ nói.

- Em là con gái, lại phải đi xa... Để chị nói với anh Từ Nam, gặp Tuấn Tường gửi gắm em.

Hỷ Trân không hài lòng:

- Chị làm như em còn là một đứa trẻ không bằng.

- Trẻ hay không trẻ gì, có Tuấn Tường coi chừng em, chị yên tâm hơn.

- Chị làm như thế sẽ khiến ông ấy coi thường em. Em không muốn Văn Tuấn Tường có cơ hội nào với em cả.

- Em thật là... ngang bướng quá đi.

Hỷ Trân đẩy vai chị gái, cô ngáp dài:

- Thôi, ngày mai bàn tiếp đi há. Với lại em cũng còn thời gian. Còn bây giờ, em buồn ngủ lắm rồi.

- Được, chị không làm phiền em nữa. Ngủ ngon!

- Chị Hai ngủ ngon!

Hỷ Trân ngã phịch xuống giường. Không bao lâu thì đã nghe tiếng thở đều, cho thấy cô khá mệt mỏi.