Nổi Đau Tình Yêu

Chương 15




Tín hiệu của chiếc điện thoại di động trong túi quần làm Tuấn Tường thoát khỏi suy nghĩ. Anh hơi khựng lại để mở máy:

- Alô.

- ...

- Vâng. Tôi đang đi với bạn.

- ...

- Có chuyện gì gấp không?

- ...

- Được rồi. Tôi về ngay.

Tuấn Tường tắt máy, anh nhìn Hỷ Trân một lần nữa, rồi quay sang Thái Lâm.

- Em đón tắc xi về nhà, được không? Anh có việc phải đi ngay.

Dù không được vui, nhưng Thái Lâm cũng phải gật đầu:

- Không sao. Anh cứ lo công việc của anh, em tự về được.

- Đừng buồn anh nhé. Anh sẽ gọi điện cho em sau.

Tuấn Tường đưa Thái Lâm ra cổng, đích thân anh đón xe cho cô, anh mới an tâm.

- Ngủ ngon.

Đợi cho chiếc tắc xi chạy đi, Tuấn Tường mới quay vào. Nhưng anh không vội lấy xe mà tìm đến quầy bar, chỗ Hỷ Trân ngồi.

Lúc này, hình như bia đã thấm nên Hỷ Trân không còn điều khiển được mình. Cô như gục xuống quầy, đôi mắt đờ đẫn:

- Cho tôi một ly nữa đi.

Người đứng quầy nói:

- Xin lỗi, cô đã say rồi. Hay là cô nói địa chỉ đi, chúng tôi sẽ gọi xe cho cô.

Hỷ Trân quơ tay:

- Tôi không có say. Tôi đang muốn say để quên tất cả mọi chuyện mà tôi không muốn thấy, không muốn nghe, không muốn biết. Nè! Hay là anh sợ tôi không có tiền trả?

- Không phải.

- Vậy thì được rồi.

Hỷ Trân lắc lắc cái ly không:

- Nhanh lên đi! Tôi đang rất khát nước.

- Tôi...

- Khách hàng là thượng đế, anh không nhớ câu ấy à? Đừng làm tôi nổi giận đấy.

Tuấn Tường từ xa bước đến, anh gỡ cái ly trên tay Hỷ Trân, rồi nói với người đứng quầy:

- Xin lỗi anh.

- Bạn gái của anh hả?

Tuấn Tường nhận bừa:

- Vâng.

- Cô ấy uống say rồi. Anh nên đưa cô ấy về đi.

- Cám ơn anh.

Tuấn Tường sốc Hỷ Trân đứng lên:

- Về nhà thôi, Hỷ Trân.

- Tôi không muốn về.

- Cô có biết gia đình cô đang rất lo lắng cho cô không?

- Có gì mà phải lo chứ?

Hỷ Trân nhướng cặp mắt lờ đờ nhìn Tuấn Tường:

- Ông là ai vậy?

Cô xô Tuấn Tường ra:

- Buông tôi ra!

Trong quán bar đông khách như thế này, không thể cù cưa mãi. Tuấn Tường đành siết chặt Hỷ Trân và dìu cô ra ngoài. Hỷ Trân vùng vẫy:

- Ông làm gì thế?

Những hành động của Hỷ Trân làm cho mọi người chú ý. Nhưng họ cứ nghĩ: Chỉ là những giận hờn trong tình cảm tuổi trẻ thôi.

Ra đến xe, Tuấn Tường mở cửa và đẩy Hỷ Trân vào băng ghế trước. Sau đó, anh vòng qua ngồi vào tay lái của mình.

Chồm sang thắc dây an toàn cho cô, Tuấn Tường doa.:

- Cô ngồi yên đi! Nhớ, đừng làm chuyện dại dột đó. Nếu không sẽ uổng phí cuộc đời.

Hỷ Trân đấm túi bụi vào người Tuấn Tường:

- Ông là đồ độc ác! Tôi không cần ông phải quan tâm tôi.

Tuấn Tường mím môi, chiếc xe chồm lên và lao đi trong ánh đèn đêm của thành phố.

Hỷ Trân biết mình không thể làm gì được nữa, nen cô đành ngồi yên.

Gió đêm dìu dịu mát thấm vào, thêm chất men say đã đưa Hỷ Trân vào giấc ngủ.

Tuấn Tường nhìn sang, anh thở dài:

- Tự mang phiền phúc vào mình nữa rồi.

Anh không biết địa chỉ nhà của Hỷ Trân. Mà nếu có gọi, cô cũng không dậy nổi.

Tuấn Tường tự chế giễu mình. Thái Lâm mà biết anh giúp Hỷ Trân để cô về một mình bằng tắc xi, thì cô nghĩ sao hả? Chắc là tức tối lên vì ghen. Và còn...

- Ơ! Tuấn Tường ơi là Tuấn Tường! Mày làm sao vậy? Vì một Hỷ Trân, cô nàng ngang bướng mà mày phải nói dối, tội như thế nào đây?

Một thoáng suy nghĩ, Tuấn Tường quyết định nhanh. Chỉ còn cách đưa cô về nhà mình, rồi việc gì sau đó tính tiếp.

Ngoặc tay lái, Tuấn Tường chuyển sang con đường quen thuộc. Chẳng bao lâu, cánh cửa nhà anh đã hiện ra.

Vẫn ngồi trêb xe, Tuấn Tường nhấn kèn làm hiệu. Không lâu, cánh cổng lớn được mở ra và anh lái xe thẳng vào sân.

Mở cửa, Tuấn Tường khom người bồng Hỷ Trân trên tay. Anh đi vào phòng khách và đi thẳng về phòng mình. Hành động của Tuấn Tường làm người tớ gái chạy theo trong ngơ ngác.

- Cậu chủ!

Đặt Hỷ Trân xuống nệm, Tuấn Tường quay sang người tớ gái:

- Tâm Hoà! Cô giúp tôi săn sóc cô ấy giùm nhé.

- Nhưng...

- Không có gì nghiêm trọng đâu. Hỷ Trân là bạn của tôi, cô ấy gặp chuyện buồn nên đã uống quá say. Bây giờ, đưa cô ấy về nhà thì sẽ náo loạn thật đó. Không òn cách nào khác, nên tôi đành đưa cô ấy về đây. Cũng may là mẹ tôi không có ở nhà.

- Bà chủ biết được, sẽ không hay đâu.

- Cô không nói, tôi không nói, thì mẹ tôiđâu có biết.

Tuấn Tường khoát tay:

- Thôi, cô mau giúp tôi đi.

Anh quay lưng ra ngoài, thì bị Tâm Hoà gọi lại:

- Cậu chủ!

- Chuyện gì?

- Cậu để cô ấy ngủ đây sao?

- Chịu thôi, giúp người thì phải giúp cho trót. Tôi sang phòng làm việc của mình, có gì thì cô cứ gọi.

- Vâng.

Tâm Hòa sửa lại dáng nằm cho Hỷ Trân để được thoải mái một chút, rồi dùng khăn lạnh lau mặt cho cô.

Khuôn mặt này, Tâm Hòa ngờ ngợ. Phải rồi! Cô ấy chính là cô gái đã từng mang hoa đến cho bà chủ cô, không thể lầm được. Nhưng sao...

Nhìn Hỷ Trân say nồng trong giấc ngủ, Tâm Hòa buông người xuống ghế, duỗi thẳng hai chân. Lại một đêm mất ngủ vì phải chăm sóc người say.

Đang suy nghĩ lung tung, bỗng đâu có tín hiệu của điện thoại di động. Tâm Hòa chồm dậy tìm kiếm.

Ở đâu vậy?

Phát hiện ra có giỏ xách lạ ngay bên Hỷ Trân, Tâm Hòa cúi đầu lắng tai nghe ngóng.

Thì ra nó ở trong này. Nhưng cô làm sao dám mở túi xách để nghe điện thoại chứ?

Tâm Hòa ào chạy ra ngoài, cô đến gỏ cửa phòng làm việc của Tuấn Tường:

- Cạu chủ!

Cánh của bật mở. Nhìn khuôn mặt của Tâm Hòa, Tuấn Tường lo lắng:

- Hỷ Trân sao rồi?

- Cô ấy không sao, nhưng điện thoại cầm tay cô ấy cứ reo liên tục.

Tuấn Tường nhìn đồng hồ nơi tay, anh nghĩ ngay dến người nhà của Hỷ Trân. Chắc là họ đang lo lắng lắm, nếu mà nhìn thấy Trân trong tình trạng như thế này.

Tuấn Tường bước ra ngoài:

- Cô theo tôi.

Vừa đi, anh vừa dặn:

- Bây giờ tôi sẽ mở máy và cô sẽ nghe điện thoại. Nếu là người nhà của Hỷ Trân gọi đến, thì cô hãy tự nhận mình là bạn của cô ấy. Cô hãy tìm cách sao đẻ cho họ đừng lo lắng về Hỷ Trân. Cô biết chứ?

- Cậu chủ! tôi sợ lắm.

- Không có gì phải sợ cả. Bình tĩnh, đừng để người ta phải nghi ngờ.