Nổi Đau Tình Yêu

Chương 13




"" Đã lâu rồi mọi người vẫn nói, rằng em không thật lòng, vẫn âm thầm từng ngày dối trá mối tình anh. Rồi em ra đi thật xa, để mình anh bơ vơ ở lại. Tình yêu sau bao năm giờ là từng giây.

Thôi cũng đành tìm về quá khứ tìm vui trong kỷ niệm, thôi cũng đành tìm về chốn củ quên ngày mai. Ngày xưa em như dòng sông, lững lờ trôi bên anh một dòng. Giờ đây em theo gió mây cuốn trôi về đâu.

Người ơi hãy quay về đây, tình anh vẫn đong thật đầy. Lòng anh suốt một đời vẫn mãi yêu người thôi. Người ơi hãy quay về đi, dù em dối gian thật nhiều, lòng anh suốt một đờivẫn mãi yêu người thôi... vẫn mãi yêu người thôi... ""

Người ca sĩ đã kết thúc bài hát và xuống sân khấu từ lâu, thế nhưng Tuấn Tường vẫn đắm chìm bên khói thuốc.

Anh suy nghĩ gì? Tình yêu với một người có thật sự bền lâu? Có thật anh chỉ yêu một mình Thái Lâm?

Lần đầu tiên gặp nhau bên Mỹ, cô thu hút được anh bởi sắc đẹp rực rỡ, lúc nào cũng chói chang và cuộc tình của anh và cô kéo dài cho đến bây giờ.

Bên nhau thì nồng nàn và đầy lòng ham muốn, nhưng cũng không ít nặng nề.

THái Lâm theo anh như hình với bóng, đôi lúc làm anh cảm thấy bực bội và khó chịu, nhưng anh chưa biết lý do gì.

Thái lâm không cùng nghề với anh, cô kinh doanh về thời trang. Điều đó không có gì để nói.

Tuấn Tường càng cảm thấy mệt mỏi hơn khi Thái Lâm có nhiều trận ghen vô cớ. Cô yêu anh, nhưng cô không hiểu anh nghĩ gì và muốn gì. Càng ngày anh càng phát hiện Thái Lâm không có gì sâu sắc cả, ngoài sắc đẹp.

Tuấn Tường cảm thấy hơi thất vọng khi anh có suy nghĩ tiến xa hơn.

Anh đang cần một người vợ hiểu và cảm thông cho anh, chứ đâu cần người vợ chỉ biết đua đòi không đầu óc, sống quá thực tế.

Mới đầu anh còn biện hộ cho Thái Lâm, vì anh nghĩ cô bị ảnh hưởng bởi cuộc sống phương tây, nhưng tất cả hình như tồi tệ đi.

Việc về lại Việt Nam, cô đã giận anh một thời gian. Sau đó, cô tìm anh làm hoà vì cô nói cô không thể sống thiếu anh.

Chấp nhận vì chuyện tình cảm cũng đâu dễ dàng kết thúc như thế. Anh và cô tiếp tục chuyện tình yêu đó.

Cô làm anh hảnh diện với bạn bè trong giao tiếp, nhưng cô cũng làm anh mệt mỏi bởi những yêu cầu đòi hỏi quá vô lý.

Anh còn đang buồn, vì cô không hề muốn cho anh biết về cuộc sống bạn bè của mình. Thái Lâm hầu như lảng tránh nhũng câu chuyện về những người bạn.

Mỗi lần hỏi đến, cô chỉ trả lời qua loa, không còn ai ở lại thành phố này, hay họ đã đi nơi khác lập nghiệp.

Nhiều lúc Tuấn Tường không muốn quan tâm đến nữa. Anh cho nó vào lãng quên để không bị chi phối. Anh muốn tập trung vào công việc, nhưng Thái Lâm đâu để cho anh như ý muốn thêm nữa. Anh chợt nhớ đến Hỷ Trân, cô gái có đôi mắt to tròn, đã có lần mắng anh ở hành lang của công ty thiết kế xây dựng Thuận Thành.

Câu nói của cô đã vô tình nhắc đến người bạn tên Thái Lâm. và Tuấn Tường nghĩ: "" Nhất định Thái Lâm và Hỷ Trân có quan hệ với nhau. ""

Có thể hai người từng là bạn và cũng có thể hai người là kẻ đối đầu nhau. Cho nên hôm nay, dù là ngày nghỉ anh cũng để mọi viẹc sang một bên, dành thời gian nói chuyện với Thái Lâm.

Nếu như cô cố tình chối bỏ hay nói sai sự việc, thì tình yêu cô dành cho anh chỉ là giả dối.

Tuấn Tường hy vọng mọi chuyện không tồi tệ đi. Anh rất ghét những con người gian dối. Và kết thúc một chuyện tình cũng buồn lắm chứ.

Thái Lâm thấy Tuấn Tường nãy giờ im lặng rít thuốc liên tục, cô giật điếu thuốc trên tay anh.

- Gọi em ra đây, sao không nói gì hết vậy? Chẳng lẽ chỉ để nhìn anh hút thuốc và nghe nhạc thôi sao? Nếu vậy thì thật là vô nghĩa.

Tuấn Tường nhếch môi:

- Ngồi bên anh, em cảm thấy vô nghĩa lắm à? Anh nhớ em, anh gọi em ra đây cũng không được sao? Thái Lâm! Mới hôm qua em còn nói...

- Tuấn tường! Anh thừa biết ý em không phải vậy mà.

Bất chợt, anh nhìn vào mắt Thái Lâm:

- Từ lúc quen nhau đến giờ, em thật sự không giấu anh điều gì chứ?

Thái Lâm tránh tia nhìn của Tuấn Tường:

- À! không.

Tuấn Tường gằn giọng:

- Thật chứ?

Thái Lâm ngạc nhiên:

- Anh hôm nay sao vậy?

- Em trả lời anh đi.

Thái Lâm mím môi:

- Em không có gì giấu anh cả.

Tuấn Tường ngã người ra ghế, cười buồn:

- Em chưa bao giờ nói thật lòng mình, thì làm sao tình yêu em dành cho anh là thật chứ.

- Tuấn Tường!

- Đáng lý ra anh không làm khó em đâu. Nhưng anh không làm rõ chuyện này, thì anh thấy trong lòng không được thoải mái.

Thái lâm hồi hộp:

- Chuyện gì hả anh?

- Em biết Trịnh Hỷ Trân chứ?

Thái Lâmlắc đầu:

- Cái tên này lạ lắm.

- Vậy còn Hữu Quân và Thành Thục... những người bạn của thời trung học và đại học?

Tuấn Tường rút từ túi áo ra tấm hình 10x15 để trên bàn.

Trong ảnh, ba cô gái và một chàng trai câu vai nhau. Trong ảnh, họ thật vô tư và có nụ cười thoải mái.

Từ bên trái sang: Thái Lâm, Hỷ Trân, Hữu Quân, Thành Thục. Phía sau còn ghi rõ: "" Kỷ niệm tuổi hoa niên, tình bạn đẹp mãi. Ngày...""

Cầm tấm ảnh trên tay mà Thái Lâm giật mình::

- Ở đâu anh có?

- Em có quen họ không?

- Em...

Đôi mắt anh sắc lạnh:

- Sao hả?

Thái Lâm cúi đầu:

- Em xin lỗi, em không muốn giấu anh, nhưng...

- Có gì khó nói à?

- Không phải. Em và họ đã lâu không còn liên lạc với nhau.

- Thế sau khi hỏi về bạn bè, em phủ nhận tất cả, em còn nói không biết họ? Em làm anh buồn quá. Mỗi người đều có quá khứ của riêng mình, có buồn và cũng có vui với những kỷ niêm đẹp. Từ lúc quen em tới giờ, anh có giấu em điều gì đâu. Thế mà...