Nổi Đau Tình Yêu

Chương 11




Nghe tiếng chuông cổng, bà Bích Dung gọi:

- Hữu Trân! Hình như là bạn con tới đấy.

- Dạ, để con ra mở cổng cho anh ấy.

Hữu Trân sửa lại bình hoa trên bàn một lần nữa, rồi cô mới thong thả ra cổng để giảm bớt sự hồi hộp trong lòng.

Cánh cổng vừa dược kéo ra, thì có người ló đầu vào:

- Chào em, anh không đến trể chứ?

- Rất đúng giờ.

Hữu Trân nhích người nhường đường:

- Từ Nam! Anh đưa xe vào đi. Mẹ cũng đang trông anh đấy.

- Đừng làm anh sợ chứ.

Từ Nam đẩy chiếc Quave vào sân, rồi anh đứng chờ Hữu Trân đóng cổng. Đợi cô đến gần, Từ Nam lấy giỏ trái cây tren xe trao cho cô:

- Cho anh gởi biếu gia đình.

- Cám ơn anh, nhưng lần sau không được làm như thế nữa, mẹ không hài lòng đâu.

- Anh biết rồi.

Từ Nam quan sát chung quanh:

- Khung cảnh nhà em đẹp thật đó. Anh rất thích những ngôi nhà có được khoảng sân.

- Tất cả là nhờ bàn tay mẹ em đấy.

- Vậy bác gái là người có đầu óc thẩm mỹ và bàn tay nghệ thuật rồi.

- Mẹ thích cuộc sống bình dị và rất yêu thiên nhiên. Em và em gái em chẳng có chút gì là giống mẹ cả.

Từ Nam trêu ghẹo:

- Vậy thì giống ai?

- Đương nhiên là giống ba rồi, anh còn phải hỏi.

Hai người song song vào phòng khách, thì gặp ngay bà Bích Dung từ sau đi lên. Từ Nam cúi đầu lễ phép:

- Cháu chào bác.

Bà Bích Dung vui vẻ:

- Chào cháu.

Hữu Trân giới thiệu:

- Thưa mẹ, đây là anh Từ Nam, bạn con mà con đã nói với mẹ.

Bà Bích Dung chỉ vào ghế:

- Cháu ngồi đi! Cứ tự nhiên nhé.

- Cám ơn bác.

- Bác có nghe Hữu Trân nói về cháu, hôm nay gặp được mặt, vui quá phải không?

- Dạ.

- Ba mẹ của cháu khoẻ hả?

- Dạ, cháu cám on bác.

Hữu Trân để giỏ trái cây lên bàn:

- Mẹ! Anh Từ Nam mang đến biếu gia đình.

- Bày vẻ chi vậy? Cháu đến chơi là được rồi.

- Dạ, chỉ là chút quà mọn thôi.

Bà Bích Dung đứng lên:

- Thôi, cháu ngồi chơi với Hữu Trân, bác còn một số công việc đang dang dở.

- Dạ.

Đợi bà Bích Dung khuất ở sau cửa, Từ Nam nói với Hữu Trân:

- Anh không ngờ mẹ em lại dễ chịu như vậy.

- Thế anh còn thấy lo nữa không?

- Hết rồi.

Từ Nam nhận xét:

- Anh thấy em có nét giống mẹ nhiều hơn đấy.

Hữu Trân cười:

- Ai cũng nói như thế mà, đâu chỉ mình anh.

- Hơ! Em cũng biết giỡn nữa sao?

Hữu Trân né cái cốc doa. của Từ Nam, cô dợm đứng lên:

- Để em gọi Hỷ Trân xuống chào anh.

Hữu Trân vừa dứt lời, thì đã nghe tiếng Hỷ Trân:

- Không cần đâu. Chỉ cần nghe tiếng cười hạnh phúc của chị là em biết điều gì xảy ra rồi.

Từ Nam ngẩng lên nhìn về phía phát ra tiếng nói. Anh tròn mắt khi nhận ra người trước mặt anh là Hỷ Trân - Cô học trò lớp anh ở trung tâm sinh ngữ.

Còn Hỷ Trân, cô cũng đâu có thua gì Từ Nam. Khuôn mặt đang vui trở nên lạnh lùng và nụ cười trên môi tắt lịm sau đó.

Trái tim trinh nữ quặn đau. Tại sao người yêu của chị hai cô lại là Từ Nam chứ?

Từ lúc biết nhau tới giờ, anh chưa bao giờ cho cô biết là anh đã có người yêu. Từ Nam! Anh có biết anh làm cho em đau đớn lắm không? Em nuôi hy vọng ở một tình yêu, thế mà giờ đây, tất cả đã tan thành mây khói.

Cay đắng lắm, nhưng cô không dám trách ai, chỉ trách bản thân mình đã đặt tình cảm không đúng chỗ.

Cô nhìn anh và nhớ anh trong âm thầm. Và bây giờ cũng vậy, cô chỉ biết nhìn anh vui vẻ bên chị hai. Cô còn làm gì được nữa, ngoài việc cố quên anh trong nỗi đau xé lòng.

Cô không có quyền nghĩ về anh kể từ bây giờ. Nếu làm như thế dù là tình đơn phương, cô cũng là người có lỗi.

Tình yêu kia rồi cũng chỉ là dĩ vãng. Nhưng cô có làm được hay không khi hiện tại một sự thật làm cô như mất hết thăng bằng?

Hỷ Trân bám vào thành cầu thang để cho khỏi té ngã. Cô đang cố giữ bình tĩnh cho mình.

Từ Nam kêu lên:

- Là em hả Hỷ Trân?

Hỷ Trân mím môi:

- Chào thầy.

Hữu Trân thì ngơ ngác:

- Anh và Hỷ Trân biết nhau à?

- Biết chứ. Cô ấy là học trò của anh trong suốt khoá học ở trung tâm mà. Hỷ Trân chịu khó và học giỏi lắm, nhưng chưa bao giờ khắc phục được tình trạng đi trễ của mình. Do nhiều lần đi trễ, nên cô ấy để lại ấn tượng trong anh. Rất tiếc, anh vẫn không nhận ra Hỷ Trân là em gái của em.

Hữu Trân chợt hiểu:

- Thì ra là vậy. Chỗ quen biết nhau, em không cần giới thiệu há.

Cô ra dấu cho Hỷ Trân:

- Xuống đây đi em. Từ Nam cũng đâu xa lạ gì. Ở trường anh ấy là thầy của em, còn ở đây, Từ Nam là bạn chị. Em cứ xem anh ấy như anh của mình là được.