Nơi Đâu Cũng Thấy Anh

Chương 5




Khi tôi vừa dìu vừa ôm Lương Văn Thông đến phòng ăn, mọi người đều đã ngồi xuống, còn chừa lại hai chỗ cho chúng tôi. Tôi kéo ghế ra, dành không gian cho anh có thể dễ dàng chống nạng ngồi vào bàn. Thấy anh đã ngồi yên ổn, để nạng xuống, tôi mới kéo ghế của mình lại, ngồi ngay bên anh.

“Thế nào, hai người trẻ, hai đứa nói chuyện hợp đấy chứ.”Ba vừa cười vừa nói.

“So với Joyce, cháu đã không phải là người trẻ nữa rồi.”Lương Văn Thông mỉm cười nói với tất cả mọi người.

“Cháu trông vẫn còn trẻ lắm, cô thấy cháu cũng không lớn hơn con gái cô bao nhiêu.”Mẹ ngồi bên cạnh nói.

“Cháu lớn hơn Joyce gần 10 tuổi, đã không được coi là trẻ nữa.”Anh nói.

“Cháu lớn như vậy à? Thực nhìn không ra.”Mẹ rất kinh ngạc.

“Văn Thông năm nay 33 tuổi, nhỏ hơn cháu 7 tuổi.”Lương Văn Trí lễ độ nói.

“Thật sự là không nhìn ra, chú cảm thấy cháu chỉ lớn hơn Văn Ý nhà chú một chút thôi.”Ba tôi có vẻ không tin.

“Có phải là con trông rất già không?”Tôi ngồi một bên lí nhí.

“Sao lại thế được, trong số chúng tôi em mới là người trẻ chân chính. Em gái bé nhỏ à.” Lương Văn Thông cứ như đang dỗ một đứa trẻ, vỗ vỗ lưng tôi.

Tất cả đều bật cười, nụ cười của tôi có thể nói là thiếu tự nhiên nhất.

“Hai đứa ở trong mắt ta, đều là người trẻ hết.”Ba vô cùng sảng khoái nói. Ba năm nay cũng đã 71 tuổi rồi.

“Mấy người đừng mải nói chuyện nữa, mau ăn cơm đi, động đũa nào.”Mẹ ngồi một bên chọc chọc ba.

“Đúng nhỉ, nhìn xem lão già như tôi, cứ mải nghĩ nói chuyện, nào những người trẻ tuổi, hãy ăn thôi.”Ba nói.

Khi tôi và Lương Văn Thông cầm đũa, họ đều cười, vì hai chúng tôi cùng đồng thời nâng tay trái lên.

Mẹ cười nói đầu tiên: “Hai người này, lúc cùng ăn cơm chắc không bao giờ cãi nhau đâu nhỉ.”

Tôi liếc Lương Văn Thông một cái, anh cũng đang nhìn tôi, cùng nhau mỉm cười.

“Bảo bối, hôm nay con gặp được đàn anh của mình, có vui không? Lại còn ưu tú như vậy nữa, ba vừa nghe em trai của Văn Trí đến Hồng Kông, liền muốn để hai đứa gặp nhau.”Ba lại bắt đầu nói.

“Vâng, rất vui ạ, nhưng ba à, thực ra bọn con trước ngày hôm nay từng gặp mặt rồi.”Tôi hơi thần bí nói, lại nhìn Lương Văn Thông, bắt gặp ánh mắt anh đang nhìn tôi.

“Ồ, hai đứa từng gặp rồi, con không phải nói khi ở Mỹ chưa từng gặp qua sao?”Mẹ rất hiếu kỳ.

“Đúng là khi ở Mỹ con chưa từng gặp anh ấy, nhưng lúc con ngồi máy bay trở về đã gặp nhau trên đó, anh ấy ngồi ngay bên cạnh con.”Tôi kể ra những điều này, nhưng không hề nói về việc tôi ôm lấy cánh tay anh mà ngủ ngon lành.

Mẹ nghĩ nghĩ một chút, nói: “Mẹ nhớ ra rồi, con gái, cậu ấy chẳng phải chính là người mà con cứ nhìn chăm chăm lúc ở sân bay còn gì?”Mặt tôi bắt đầu nóng lên, ngượng ngịu gật đầu.

“Chúng cháu không chỉ gặp ở sân bay, tuần trước cháu xuống nhà hàng ở lầu dưới của công ty dùng cơm, đã gặp Joyce ở đó, còn lưu lại số điện thoại cho nhau nữa, chiều nay cháu cũng vừa gọi cho Joyce, hẹn cô ấy ngày mai đưa cháu đi thưởng thức đồ ăn ngon.”Lương Văn Thông thành thật kể lại tình hình giữa chúng tôi cho mọi người.

“Ha ha, hai đứa thật có duyên, xem ra sự sắp xếp của ba quá muộn, trở thành thừa thãi mất rồi?”Ba bắt đầu trêu đùa.

“Không thừa thãi chút nào, ngược lại càng làm cháu bớt lo, luôn sợ rằng hành động của cháu làm Joyce hiểu lầm, nghĩ cháu có ác ý. Cháu lại không biết nên nói với cô ấy như thế nào, thực ra cháu vẫn biết cô ấy là ai.” Anh cười cười. Những lời này của anh chọc cho mọi người đều cười phá lên, làm tôi cũng cười theo.

Trong không khí vui vẻ như vậy, bữa tối đã được ăn hết. Mọi người quay sang phòng khách trò chuyện, lần này Lương Văn Thông không còn ngồi trên sô pha nữa, anh tìm một chiếc ghế khá cao rồi chầm chậm ngồi xuống, đặt nạng sang một bên. Sau rồi ngẩng đầu lên, nhìn tôi đang nhìn anh, mỉm cười.

Tôi ngại ngùng dời ánh mắt sang chỗ khác, tôi đúng là có vấn đề mà, lúc nào cũng nhìn người ta, quá mất mặt.

“Văn Thông, cháu có hay đến Hồng Kông không?”Ba hỏi.

“Không ạ, khi tốt nghiệp trung học cháu có cùng cả nhà về đây một lần, đây là lần thứ hai, đa số thời gian cháu đều ở Mỹ.”

“Vậy thì nên để con gái nhà chú dẫn cháu đi vài vòng, rồi hãy dẫn cháu đi ăn vài món đặc sản.”Ba gợi ý.

“Đúng vậy, việc này nhất định phải để Joyce làm, con bé này chỗ nào ăn ngon là biết hết.”Mẹ bảo.

“Ba mẹ nói cứ như là con chỉ biết ăn không vậy.” Tôi oán trách.

“Làm sao thế được, anh mới là người thích ăn uống, nếu như là ở Mỹ, anh chắc chắn sẽ mời em đi ăn, anh đi đến đâu, việc đầu tiên làm chính là hỏi xem có gì ngon, rồi thưởng thức luôn.”Lương Văn Thông hòa hoãn sự trách móc của tôi.

“Bọn con vẫn chưa quyết định thời gian và địa điểm cụ thể, thì đã bị mẹ gọi đi thay đồ, muốn con gặp bạn của ba.”Tôi tiếp tục kể lể.

“Xong rồi, vậy là ba đã làm hỏng mất buổi hẹn của hai đứa.”Ba cười trêu.

“Sao có thể chứ, ngược lại chú làm chúng cháu gặp mặt sớm hơn mà.”

“Bảo bối, con đã biết nên đưa cậu ấy đi đâu chưa?”Là mẹ hỏi.

“Vẫn chưa ạ, anh Văn Trí, hình như nhà anh cách nhà em rất gần đúng không?”

“Đúng là rất gần, chính là căn chếch phía đối diện.”Lương Văn Trí đáp.

“Vậy chiều ngày mai để em lái xe đến trước cổng nhà tìm anh, mấy giờ được nhỉ?”Tôi hỏi Thomas.

“Lúc nào cũng được, trước khi đi em nhớ gọi cho anh, để anh ra ngoài đợi.” Anh nhìn tôi nói.

“Quyết định vậy nhé, bốn giờ chiều mai em đến nhà anh, sợ là đi sớm quá rất nóng, đi đâu thì đến lúc đó em sẽ nói, ok?”

“Ok, cứ vậy đi.”Anh gật gật đầu.

Vấn đề của chúng tôi đã giải quyết xong.

“Văn Trí à, hai vợ chồng cháu khi nào thì đi Mỹ?”Ba hỏi.

“Một tháng nay, cháu đang bàn giao công việc cho Văn Thông, cũng gần xong rồi, đồ đạc cũng đã sắp xếp hòm hòm, vì thủ tục vào học mầm non cho con phải làm sớm hơn nên chúng cháu sẽ bay vào chủ nhật tuần sau.”Văn Trí nói.

“Nhanh vậy à, chú vẫn không nỡ cho cháu đi đâu.”Ba nói trong tiếc nuối.

“Cháu cũng không nỡ xa chú và cô, đã đối xử với cháu như con cái trong nhà, cho cháu cảm nhận được tình cha mẹ ấm áp.”Giọng của Văn Trí có chút nghẹn ngào.

“Đó là điều nên làm, cháu còn trẻ như vậy mà đã phải gánh vác một công ty lớn thực quá vất vả. Hơn nữa, còn rất thành công nữa, thật không dễ dàng gì.”Ba cảm thán.

“Đối với người sớm mất đi cha mẹ như chúng cháu mà nói, có được sự quan tâm của cô và chú là quá hạnh phúc.” Lương Văn Trí xúc động.

“Thôi nào, đều là những việc đã qua rồi, đừng nên nhắc lại nữa, bọn cháu đi lần này, chắc trong thời gian ngắn không thể quay lại được rồi ?”Mẹ hỏi, tôi còn chưa hiểu tình hình nhà họ Lương lắm, ngồi một bên lắng nghe.

“Chúng cháu dự định để con trai thích ứng cuộc sống ở bên đó trước, hơn nữa thằng bé còn rất nhỏ, Mẫn Di và cháu đành phải dành thời gian ở bên đó nhiều hơn, Văn Thông cũng hiểu cho chúng cháu, chủ động xin sang đây thay cháu đảm nhận công việc, để cháu yên tâm ở Mỹ chăm sóc gia đình.”Lương Văn Trí cảm kích nhìn em trai.

“Một gã độc thân như em, đi đâu cũng được. Anh không cần cảm kích vậy đâu.”Văn Thông cười nhìn anh trai.

“Thomas, thực ra anh vẫn rất lo cho em, thiết bị ở Hồng Kông kém hơn so với ở Mỹ rất nhiều, có những nơi em buộc phải dùng đến nạng…”

“Không thành vấn đề, em đâu yếu ớt như anh nói, lâu rồi không ở cùng nhau, tình hình hiện nay ra sao anh chắc chưa nắm rõ, những năm gần đây bác sĩ luôn khuyên em nên dùng nạng bước đi, ít ngồi xe lăn thôi, luyện tập nhiều một chút, đến đây vừa hay đúng ý của bác sĩ rồi.”Lương Văn Thông cắt ngang lời của anh trai.

“Văn Trí, việc này cháu không cần phải lo, cả nhà chú ở đây đều hy vọng Văn Thông sẽ giống như cháu coi nhà chú như gia đình của mình. Ở đây, bất kỳ lúc nào cũng chào đón cậu ấy.”Ba nhiệt tình nói, mẹ ngồi bên cạnh cũng gật đầu tán thành.

“Đúng đó, Văn Thông, em có thời gian thì cứ đến đây với cô chú, còn có thể đánh cờ cùng chú, những nước cờ chú đánh đều rất hay, anh lúc nào cũng thua dưới tay chú.”Lương Văn Trí nói với Lương Văn Thông.

“Anh còn thua hết, em sao thắng đây?”

“Đừng nghe anh cháu nói bừa, là anh cháu không muốn thắng lão già là chú.”Ba ha ha cười lớn.

“Vậy được, ngày nào đó cháu sẽ đến tìm chú lĩnh giáo.”Lương Văn Thông vui vẻ gật đầu.

Trong không khí thoải mái đó, thời gian vội vàng trôi qua.

“Muộn quá rồi, chúng cháu cũng nên về thôi, còn phải đón Bàng Bàng từ nhà ngoại về nữa.”Văn Trí nhìn đồng hồ, chuẩn bị đứng lên.

“Thật không muốn để các cháu đi.”Ba than thở. Xem ra, ba đã già rồi, ngày càng thích náo nhiệt.

“Trước khi các cháu sang Mỹ, nhất định phải sang đây tụ họp một lần, dẫn theo cả con trai nữa.”Mẹ đề nghị.

“Vâng, cứ quyết định vậy ạ.”Lương Văn trí đáp.

Lương Văn Thông chống giữ nạng, chầm chậm đứng lên, bước ra cửa theo họ. Tôi nhanh chóng lấy một chiếc ghế đẩu kê vào bên cạnh giá để giày, đợi đến khi anh bước đến, tôi kéo anh lại nói: “Anh ngồi lên đây mà đổi giày.”

Anh nhìn tôi thâm thúy, khóe miệng nâng lên một độ cong đẹp đẽ “ Cảm ơn.”Âm thanh không lớn, mà làm tôi dâng lên một cảm xúc khó giải thích, ấm áp.

Anh một tay chống nạng, một tay vịn vào tường, từ từ ngồi xuống, tự mình mang giày một cách khó nhọc.

Tôi đứng gần bên anh nói: “Trước chiều mai, em sẽ gọi điện cho anh.”

“Được, anh chờ điện thoại của em.”

“Có cần Joyce lái xe đưa cháu về không.” Mẹ hỏi, chắc mẹ cảm thấy Lương Văn Thông đi lại khá tốn sức.

“Không cần đâu cô, chúng cháu ở rất gần mà.”Anh lập tức đáp.

Tôi cứ như vậy nhìn theo 3 người họ bước sang đối diện, có đôi lúc Lương Văn Trí vẫn phải đỡ anh bước đi.

Đóng cửa lại, liền nghe thấy giọng nói thương tiếc của mẹ: “Một chàng trai tốt như vậy, ông trời thật không công bằng, để nó bước đi khó khăn như vậy.”Nghe thế, không biết tại sao, nước mắt tôi lặng lẽ chảy ra.