Nơi Cuối Con Đường

Chương 9: Cớ sao lại yêu




Vào dịp cuối tuần, công ty có tổ chức một buổi tiệc với quy mô lớn, toàn bộ Tập đoàn Dung Giang cùng nhân viên các phòng ban chi nhánh đều phải tham gia.

Lâm Nặc và Từ Chỉ An gặp nhau trong nhóm người đang chen lấn ở sảnh nhà hàng. Thế nhưng, hai người không ngồi chung chỗ mà cách nhau vài chiếc bàn, mỗi người ngồi chung với đồng nghiệp, uống bia diệt mồi, tình cờ ánh mắt cả hai giao nhau giữa không trung, ngay sau đó là vẻ mặt điềm tĩnh tự nhiên, phối hợp vô cùng ăn ý của hai người.

Tuy họ chẳng có sự bàn bạc trước với nhau, chỉ cảm thấy trong giai đoạn đầu, yêu nhau nơi công sở là một hành động có phần hơi trắng trợn.

Giang Doãn Chính chủ trì bữa tiệc.

Khi anh tới đã là giữa buổi tiệc, trợ lý đi theo sau, rõ ràng là vừa từ nơi khác đến nhưng điệu bộ cử chỉ vẫn rất tự nhiên, điềm đạm. Vừa lúc Lâm Nặc cúi đầu húp muỗng canh cá, nghe thấy bình luận bên tai, ngẩng đầu lên liền trông thấy anh đang đi ngang qua bàn cô, dường như ánh mắt hướng về phía cô.

Sau đó vang lên những tiếng kinh ngạc kèm theo đó là sự thận trọng. Lâm Nặc ngắm nhìn những gương mặt đang mỉm cười thì thầm to nhỏ của những bạn nữ đồng nghiệp, cảm thấy quá quen thuộc.

Fans ái mộ minh tinh nơi đâu cũng có nhưng ở Dung Giang thì Giang Doãn Chính là tâm điểm của tất cả.

Về điểm này thì không còn gì phải nghi ngờ.

Thế nhưng, trong khoảng thời gian này, mỗi lần nghe thấy các nữ đồng nghiệp bàn về Giang Tổng đẹp trai lại oai phong thế này thế nọ, cô cứ cảm thấy không kìm được suy nghĩ, ngoài công việc dáng vẻ Giang Doãn Chính vốn dĩ không như những gì bọn họ bàn tán.

Tan tiệc cũng đã hơn tám giờ.

Lâm Nặc vào nhà vệ sinh, lúc đi ra các bạn đồng nghiệp đều đã đi cách một quãng khá xa, Từ Chỉ An vẫn đứng đợi cô ngay cổng.

Cô mỉm cười, tiến đến phía trước vừa đi vừa thảo luận xem có nên tiếp tục dạo phố không, liền trông thấy chiếc xe rất quen thuộc đang trờ đến, dừng trước mặt hai người.

Quay đầu lại, Giang Doãn Chính đã đứng ngay phía sau, thân hình mảnh khảnh, đôi mắt vẫn sáng lấp lánh sâu thẳm.

Trăng sáng cao vòi vọi, trong làn gió đêm ấm áp đó, ba người nhanh chóng lướt qua vai nhau.

Lái xe là trợ lý tổng giám đốc Tiểu Từ, trông thấy thế, phản ứng đầu tiên của Lâm Nặc là nhanh chóng nép người sang một bên nhường đường, đồng thời cũng chào một tiếng: "Giang Tổng". Còn Từ Chỉ An cũng đồng thanh chào cùng cô.

Giang Doãn Chính bình thản gật đầu, lập tức lướt qua hai người, ngồi vào hàng ghế phía sau.

Chiếc xe đen tuyền cùng với ánh đèn xe lướt đi. Lâm Nặc cúi đầu nhìn bàn tay đang kéo Từ Chỉ An. Chuyện vừa rồi cô chưa từng nghĩ, trước nay họ vẫn luôn giữ bí mật mối quan hệ của mình, vì sao lần này lại phá lệ trước mặt Giang Doãn Chính như vậy?

Thế nhưng, đó chỉ là việc ngoài ý muốn mà thôi nên cũng chẳng có gì phải suy nghĩ quá nhiều. Sau đó cả hai muốn dạo phố thì dạo, phải về nhà thì về. Dù sao mối quan hệ giữa Từ Chỉ An và cô chẳng phải là việc gì quá đỗi mất mặt.

Những dòng xe lướt nhanh trên đường cao tốc, đèn đường cùng đèn xe giao nhau tạo thành vô số quầng sáng.

Giang Doãn Chính tựa người vào ghế, nhận hai cuộc điện thoại. Tiểu Từ đang lái xe thấy anh cuối cùng cũng rảnh tay, liền hỏi: "Giang Tổng, về thẳng nhà luôn ạ?".

"Không", Giang Doãn Chính suy nghĩ, rồi nói, "Đến bệnh viện đi".

Đã qua thời gian thăm bệnh, nhưng bệnh viện vẫn bật đèn xanh, trước đây cũng nhiều lần như vậy dường như đã mặc nhên cho phép Giang Doãn Chính đến đây bất cứ lúc nào.

Thang máy không ngừng chuyển động lên tầng trên, phòng bệnh theo yêu cầu rất lớn e là không có mấy người nhìn thấy mà dù có thấy cũng không khỏi kinh ngạc líu cả lưỡi lại.

Người phụ nữ nằm trên giường bệnh đã ngủ say, bởi lẽ thường xuyên bị bệnh, nên sắc mặt mệt mỏi tiều tụy.

Vừa lúc y tá kiểm tra dịch truyền xong, ngẩng đầu lên trông thấy người vào, khẽ mỉm cười, nhẹ nhàng nói: "Anh Giang yên tâm, tình hình bà Giang hôm nay khá tốt".

Giang Doãn Chính gật đầu: "Vất vả cho cô quá!". Sau đó cởi áo khoác ngoài, nhẹ nhàng ngồi xuống chiếc sofa cạnh giường bệnh.

Hơi thở người nằm trên giường bệnh nhè nhẹ đều đều, dường như đang chìm trong giấc mộng ngọt ngào, khuôn mặt lộ ra vẻ quyến rũ hấp dẫn không hề có dấu tích đau khổ khi phải chiến đấu với bệnh tật, hàng mi dãn ra thoải mái.

Giữ khoảng cách hai, ba mét, Giang Doãn Chính lặng lẽ ngắm mẹ mình. Rất lâu sau, cũng dần cảm thấy bản thân đã mệt anh khép mắt lại cứ thế ngủ thiếp đi.

Không khí tĩnh lặng đến mức chỉ có tiếng thở cùng âm thanh của sóng điện tâm đồ.

Không khí tĩnh lặng đến mức chỉ có tiếng thở cùng âm thanh của sóng điện tâm đồ.

Ngày tháng cứ thế tiếp tục trôi nhanh như bay.

Lâm Nặc nhanh chóng trải qua kỳ thực tập, đồng thời trong khoảng thời gian ba tháng đó, nhờ vào đức tính tốt của mình nên cô nhận được sự yêu mến của đồng nghiệp các bộ phận.

Cả phòng Hành chính, chỉ có mình cô là nhỏ tuổi nhất, thêm vào đó là ngoại hình ưa nhìn cùng nụ cười duyên dáng ngọt ngào, dường như ai ai cũng xem cô như em gái của mình.

Lẽ dĩ nhiên đó chỉ là dường như mà thôi.

Dần dà, Lâm Nặc phát hiện ra trước sau Đinh Tiểu Quân vẫn chẳng hợp với cô. Dù ngoài mặt thì khách sáo lễ nghĩa, thỉnh thoảng tụ tập nói cười hỉ hả tám chuyện về những bộ phim truyền hình hay xì căng đan của các minh tinh màn bạc thế nhưng mọi người đều là nữ giới, có lúc trực giác vẫn luôn chuẩn xác đến lạ thường. Thích ai, không thích ai, chỉ cần một cái nhìn hoặc một động tác thoáng qua đều có thể bị đối phương tinh ý phát giác ra.

Có lúc, Lâm Nặc cũng cảm thấy mình giả tạo, bèn than thở cùng Hứa Tư Tư: "... Hồi trước tớ ghét nhất người giả tạo, không ngờ bản thân mình có ngày cũng trở nên như thế này".

Đổi lại cô nhận được một cú đấm đầy bạo lực vào trán, "Ngốc à! Cái này gọi là 'khéo léo' đó!", Hứa Tư Tư nói.

Đúng thế, khéo léo.

E là, đây thật sự là một trong những hành trang tất yếu khi tiến vào xã hội phức tạp.

Vì thế, cô tiếp tục cười nói với Đinh Tiểu Quân, dù trong lòng biết rằng cả hai ghét nhau đến hắt nước đổ đi.

Không lâu sau, Lâm Nặc xin nghỉ phép quay về trường chuyên tâm chuẩn bị luận văn tốt nghiệp và bảo vệ luận văn.

Tháng Sáu trời đã bắt đầu oi bức. Dưới ánh nắng chói chang bọn họ trong bộ lễ phục màu đen hồ hởi giơ bằng tốt nghiệp lên chụp ảnh, cùng nhau lưu giữ một đoạn hồi ức đáng trân trọng, khoảnh khắc ấy sẽ mãi đọng lại trong khu vườn trường xanh mướt này.

Sau khi Lâm Nặc được nhận vào thử việc, cô càng dồn hết tâm huyết vào công việc. Lâm Nặc đã từng đứng trước gương, nhìn vào khuôn mặt trẻ trung non nớt của mình tưởng tượng ra một ngày nào đó mình được chính thức trở thành nhân viên công sở.

Lẽ dĩ nhiên, hiện giờ cô chỉ có thể tưởng tượng, bởi lúc này đây, cô vẫn chỉ là cô bé thuyên chuyển tài liệu trình ký cho sếp mà thôi. Vì thế, cơ hội đi lên đi xuống tòa nhà văn phòng công ty càng lúc càng nhiều hơn.

Giám đốc Lý vẫn thường để cô trình tài liệu cho Tổng Giám đốc ký, nói trắng ra cô là một chân sai vặt. Bên ngoài phòng làm việc của Giang Doãn Chính còn có phòng của thư ký. Ba đến năm cô thư ký mỗi người đang chìm vào màn hình vi tính gõ lách cách. Cố đến đó, cũng chỉ đứng ngoài đợi một cô trong số đó đưa tài liệu vào trong, ký duyệt xong rồi mang về.

Hôm đó, như thường lệ Lâm Nặc đi thang máy lên lầu, vừa đẩy cửa bước vào, liền trông thấy một nhóm người đang ngồi.

"Chị Trương", cô rón rén đi về phía trước cười nói, "Làm phiền chị", nói rồi, cô đưa tài liệu cần trình ký qua.

"Em đợi một lát nha", người được cô gọi nói, "Bên trong đang có khách rất quan trọng, hiện giờ không tiện mang vào".

Cửa phòng Tổng giám đốc đóng kín mít, Lâm Nặc ngồi ngoài sofa đợi hồi lâu vẫn chẳng thấy động tĩnh gì, thế là nói: "Hay là thế này đi, em xuống lầu trước, khi nào ký xong thì chị gọi điện thoại cho em!".

"Được thôi", chị Trương cười nói, "Sếp nói chuyện hai tiếng đồng hồ rồi, cũng không rõ là phải đợi bao lâu nữa. Em xem, cả mớ tài liệu trên bàn này đều đang đợi được chuyển vào trong đó, chị cũng gấp lắm!".

"Vâng, vậy phiền chị nhé", Lâm Nặc xoay người định đi, mới đi được vài bước, cánh cửa phía sau liền mở ra.

Ba người khách bước ra, vừa tươi cười nói: "Giang Tổng, không cần tiễn nữa...", vừa vẫy tay chào tạm biệt.

Đây chẳng qua chỉ là những lời lẽ khách sáo mà thôi, Giang Doãn Chính đột nhiên cũng theo ra ngoài, khuôn mặt vẫn nở nụ cười mỉm, tiễn bọn họ vào tận thang máy, rồi mới quay trở lại.

Lúc này Lâm Nặc vội lui sang một bên, Giang Doãn Chính nghiêng đầu nhìn cô, tiến về phía trước hai bước mới đột ngột dừng lại hỏi: "Tìm anh có việc gì sao?".

Lâm Nặc khẽ "À" một tiếng, lập tức mỉm cười đáp: "Ồ, vâng, chỉ là một vài tài liệu và báo cáo kết quả kinh doanh trình anh ký thôi".

"Vào đi", sau đó Giang Doãn Chính quay sang thư ký Trương, nói, "Còn những cái này, cứ để trên bàn tôi là được rồi!".

Lâm Nặc lập tức cầm tập tài liệu, theo sau vào phòng Tổng giám đốc.

Trong căn phòng rộng lớn khói thuốc vấn vít vào nhau, theo tiềm thức Lâm Nặc nhíu nhíu mày, chị Trương để tài liệu ở trên bàn rồi đi ra, cả căn phòng chỉ còn lại hai người họ.

Giang Doãn Chính đi đến bên cửa sổ, kéo những tấm mành che lên, sau đó mới ngồi xuống chiếc ghế da, thấy cô vẫn đứng nghiêm trước bàn, khẽ hất hàm, nói: "Ngồi đi".

Trước mắt có chiếc ghế rất to và chắc chắn, Lâm Nặc kéo ghế ra rồi ngồi xuống, mềm mại, thoải mái thật.

Tài liệu trước mặt chất đống như núi, Giang Doãn Chính không mở ra xem ngay mà lấy hộp thuốc và bật lửa, rút ra một điếu thuốc, đặt lên miệng rồi châm lửa.

Trong đốm sáng đỏ rực, làn khói mờ nhạt bốc lên.

Lâm Nặc ngồi đó, trong một thoáng chỉ có thể trông thấy gương mặt anh tú mơ mơ hồ hồ.

Một lúc sau, có vẻ như quan sát thấy ánh mắt của cô, Giang Doãn Chính mới bình thản nói: "Xin lỗi, vì cần phải lấy lại tinh thần mà, em không để tâm chứ?".

Để tâm ư? Cô chẳng hề để tâm, Lâm Nặc chỉ nhìn vào gạt tàn bằng pha lê chứa đầy đầu lọc, nói nhỏ: "Hút thuốc có hại cho sức khỏe". Lời vừa nói ra, lại nghĩ, thế là sao nhỉ? Cô đến địa bàn của anh lại còn giáo huấn người ta vài câu nữa.

Thế nhưng Gian Doãn chính lại mỉm cười, ngả người ra sau, tựa vào ghế, giọng thoải mái: "Hết cách rồi, lúc mệt mỏi thứ này là thứ tốt nhất". Trong lúc nói, ngón tay đang kẹp điếu thuốc đổi sang ngón khác, cách xa khỏi Lâm Nặc.

Gió hiu hiu thổi từ ngoài cửa sổ vào, khói thuốc cũng chầm chậm cuốn đi theo gió.

Lâm Nặc ngồi trên ghế nhất thời không nói gì.

Anh mệt ư? Cô nghĩ, vừa rồi lúc tiễn khách ra về, cô đứng cạnh rõ ràng trông thấy thần sắc rạng rỡ trên gương mặt anh, nụ cười mỉm cũng nhoẻn rất kịp lúc, dáng người đứng thẳng cùng bước chân điềm tĩnh, đâu có thấy dáng vẻ mỏi mệt chứ?

Vậy mà giờ đây, cả người anh lún sâu trong chiếc ghế to lớn, có chút lười nhác, trước mặt cô, anh khẽ nhắm mắt lại, điếu thuốc đang hút dang dở cứ thế bốc cháy, từng chút từng chút cháy dần về phía đầu lọc. Anh lại không nhúc nhích, chỉ khẽ thở sâu, khóe môi đẹp hơi mím lại, dường như thật sự mỏi mệt.

Yên lặng một lúc lâu, Lâm Nặc nghĩ có lẽ nên nhẹ nhàng lui ra, để anh thoải mái nghỉ ngơi thì thình lình Giang Doãn Chính lại lên tiếng.

Anh nói: "Lâm Nặc, tối nay em rảnh không?".

Khi nói mắt anh vẫn khép hờ, thế nên Lâm Nặc có chút bất ngờ, ngẩn người ra nói một tiếng: "Hả".

"... Đưa anh đi ăn cơm ở trường em đi", người đàn ông ngồi đối diện khẽ nhếch mép, mắt mở to nhìn thẳng vào đôi mắt sáng long lanh của cô.

Lâm Nặc ngắm nhìn anh, đột nhiên cảm thấy, Giang Doãn Chính của hôm ở khuôn viên trường đại học ấy đã trở về rồi.

Không còn ở trên cao nữa, mà là dáng vẻ thoải mái tùy tiện, hệt như những người đàn ông bình thường khác.