Nơi Cuối Con Đường

Chương 3: Đầu mối lộ diện




Qua những thông tin không được rõ ràng từ Trần Thông, bạn cùng phòng của Từ Chỉ An, Lâm Nặc phải tìm mãi trong khu khám bệnh cũ tại Bệnh viện Trung ương số một mới trông thấy dáng hình quen thuộc trước cửa phòng bệnh ở lầu hai.

Gian phòng rất nhỏ, nội thất giản đơn, có ba chiếc giường, mà còn dùng chung chiếc kệ đầu giường cũ kỹ, phủ lớp sơn nhạt màu xanh lục, có chỗ tróc cả sơn, loang lổ.

Trên đầu giường, Từ Chỉ An ngồi ở đó, quay lưng ra cửa, khuôn mặt người phụ nữ bị anh che khuất, Lâm Nặc không nhìn thấy rõ, mang theo một giỏ trái cây mới mua. Cô đứng ở cửa chần chừ một hồi, ý chí cùng nỗi xúc động lúc nãy đã tan biến đi đâu mất.

Không mời mà đến thế này, cô cũng đã lường trước hậu quả rồi.

Tiếng động vang lên từ phía sau, Lâm Nặc quay đầu lại, một người đàn ông ăn vận giản dị xách một phích nước mỉm cười gượng gạo với cô, lúc này cô mới phát hiện ra mình đang đứng choán lối đi.

“Ồ. Xin lỗi”, cô thốt lên, dường như cùng lúc đó người trong phòng kinh ngạc xoay người lại, bốn mắt nhìn nhau.

Trong khoảnh khắc đó, Lâm Nặc thật sự không xác định được trong đôi mắt lạnh lùng dửng dưng đó có phải có cả sự hoảng hốt cùng nỗi tức giận không. Bởi lẽ, sau đó cô thấy Từ Chỉ An giơ tay đỡ lấy phích nước nóng từ người đàn ông trung niên.

“Bố, để con.”

Lâm Nặc thở hắt ra, tiến vào trong, gọi một tiếng dứt khoát: “Cháu chào cô chú ạ!”.

Hai người hơi ngẩn người, nhìn nhau một hồi rồi lại nhìn sang Từ Chỉ An.

Anh nhìn cô một lúc, rồi nói: “Đây là Lâm Nặc”, giọng điệu nhạt như nước.

Lâm Nặc khẽ trầm mặc, gượng cười.

Quả nhiên, ông bà Từ nghe xong, không hẹn mà cùng lộ vẻ ngạc nhiên dò xét, bà Từ với khuôn mặt vàng vọt ngồi tựa vào đầu giường, còn định ngồi thẳng dậy nói chuyện với cô.

Từ Chỉ An thấy thế vội vàng ngăn lại, “Mẹ, mẹ đừng cử động, cẩn thận kim bị bẹp đấy”, rồi anh quay mặt sang, tỏ vẻ mất kiên nhẫn và cáu giận, đứng lên, nhìn Lâm Nặc hỏi, “Em đến đây làm gì?”.

Có lẽ vì giọng điệu cứng nhắc đến mức người bên cạnh cũng có thể nhận ra, ông Từ kéo chiếc ghế lại, không khỏi lườm cậu con trai, rồi nói với Lâm Nặc: “Mau ngồi đi cháu!”.

Lâm Nặc mỉm cười đáp lại, gương mặt điển trai trầm buồn đối diện lọt vào mắt cô, bất giác cô cảm thấy bối rối.

Quả nhiên, trong suy nghĩ của anh, cô không nên đến đây ư?

Thế nhưng sự việc đã đến mức này, cũng chẳng cách gì thoái lui được, thế là dưới ánh nhìn của Từ Chỉ An, cô tự nhiên đặt trái cây lên mặt tủ rồi nói: “Thật ngại quá, vốn dĩ cháu phải đến thăm cô sớm hơn nhưng vì gần đây bài vở hơi nhiều, nên mãi đến hôm nay mới đến được”.

“Không sao, không sao đâu”, bà Từ vội lắc đầu, khuôn mặt già nua nhoẻn một nụ cười, “Sinh viên bài vở nhiều lắm, đến cả Chỉ An mà cô cũng chẳng tán thành chuyện hàng ngày chạy vào đây đâu, cũng không phải bệnh gì nặng, mai là được xuất viện về nhà rồi!”.

Lâm Nặc khẽ cúi đầu, xem ra bà Từ nhập viện không phải là chuyện ngày một ngày hai nhưng Từ Chỉ An lại giấu cô như vậy.

Có lẽ vì hoàn cảnh, bố mẹ Từ Chỉ An rõ ràng vẫn chưa đến năm mươi nhưng trông già hơn tuổi rất nhiều. Cô sực nhớ đến bố mẹ mình, gần như chẳng thể tin được rằng bố mẹ hai bên tuổi tác lại cách biệt nhau lớn đến vậy.

Nội thất trong phòng bệnh cũ kỹ quá giản đơn, đừng nói đến phòng tắm riêng mà đến cả cửa sổ thông gió cũng là loại khung cửa gỗ xanh lục cũ nát, e là gió thổi lớn một chút có thể nghe thấy cả tiếng đập cửa rầm rầm, chẳng có vẻ gì là kiên cố.

Chỉ đơn thuần trò chuyện phiếm dăm ba câu, cô biết được lần này bà Từ bị bệnh viêm phổi, không khó bắt chuyện lắm nhưng dù gì cũng không quen thân nên chẳng còn gì để nói nữa. Dù thái độ ông bà Từ hoàn toàn nhiệt tình, Lâm Nặc vẫn cảm thấy không khí bị đè nén ngột ngạt, vì lúc này, người đáng ra phải là cầu nối giữa hai bên, từ đầu đến cuối lại chẳng nói lời nào.

Từ Chỉ An trầm mặc tĩnh lặng, Lâm Nặc không phải không nhận thấy điều đó nhưng sắc mặt u ám trầm buồn của Từ Chỉ An quả là hiếm thấy.

Ngồi thêm một lát, cô cố ý lấy điện thoại ra xem giờ giấc, sau đó kinh ngạc vỗ vỗ vào trán: “Suýt nữa thì cháu quên, trưa nay còn có buổi diễn thuyết tuyển dụng việc làm”. Nói rồi cô đứng dậy, khẽ nghiêng người chào: “Thưa cô chú, có lẽ cháu phải về rồi!”.

Ông Từ vội nói: “Không sao, cháu có việc cứ về trước, cảm ơn cháu nhiều, đường sá xa xôi còn lặn lội đến đây…”, rồi ông nói với con trai, “Ở đây không cần con lo nữa, đưa Lâm Nặc về trường đi”.

Nói câu này mới có chút uy nghiêm của người chủ gia đình, Từ Chỉ An như không quen kháng cự, đứng phắt dậy, giọng hơi cứng nhắc, “Đi thôi”, đầu không ngoảnh lại cất bước ra ngoài trước tiên.

Lâm Nặc trong lòng khẽ lạnh, vẫy tay chào hai vị phụ huynh rồi bước đi theo sau.

Ra đến cửa bệnh viện, Từ Chỉ An chợt dừng lại: “Em tự về trường đi, anh còn có chút việc”. Hai tay anh đút vào túi quần bò, mắt không nhìn cô.

Trong lòng Lâm Nặc đã rõ, cũng chẳng muốn nói vòng vo, chỉ hỏi: “Giận rồi chứ gì?”.

Im lặng một hồi, Từ Chỉ An hỏi vặn lại: “Tại sao em không nói trước một tiếng với anh?”.

Lâm Nặc nhướn mày: “Vậy thì vì sao đã nhiều ngày như vậy anh chẳng hề nói gì với em?”.

“Mẹ anh ốm, lẽ nào em đến thăm là sai ư?”, Lâm Nặc bước trên nền đá, châm biếm nói: “Hay là, anh thấy có gì không gặp được?”.

Thât ra, cô đang ám chỉ chính mình nhưng không ngờ sắc mặt Từ Chỉ An trắng bệch như thể bị đâm trúng nỗi đau, ánh mắt long lên lướt nhẹ sang hai bên trái phải giữa khu phòng bệnh cũ và mới với sự cách biệt khá lớn, hồi sau trầm giọng, nói: “Anh không muốn cãi nhau với em, em về đi!”.

Anh đang đè nén cảm xúc, làm sao cô không nhận ra chứ? Nhưng vì đang ở chốn đông người, thật sự không lịch thiệp cho lắm.

Không nói thêm gì nữa, vẫy tay bắt chiếc taxi, Lâm Nặc đạp trên cái bóng của mình, quay người đi thẳng.

Một trận mưa đầu thu chợt ập đến, tiếng đùng đùng đoàng đoàng rơi xuống.

Rõ ràng vừa nãy vẫn còn chút ánh nắng le lói, phần đông những người đi bộ trên đường vội lấy tay che mưa chạy toán loạn. Lâm Nặc lặng lẽ ngồi ở ghế sau, bên ngoài cửa kính xe đã nhanh chóng trở nên mờ mờ ảo ảo.

Đột nhiên, xe thắng mạnh, cô phải vịn vào hàng ghế dựa phía trước, chỉ nghe tiếng tài xế đang thấp giọng chửi rủa bằng tiếng địa phương, còi xe nhấn inh ỏi, kinh thiên động địa.

Người đi đường bị va quệt trúng cũng chẳng dựng xe đạp lên, chỉ nhảy đến cửa kính xe, gương mặt phẫn uất.

Người dân thành phố C tính khí vốn nóng nảy, dáng vẻ tài xế rõ ràng đứng ngồi không yên, mở cửa xe ra, hai người đàn ông cao giọng chửi bới giữa đường giữa sá, chẳng qua là đùn đẩy trách nhiệm.

Lâm Nặc đợi trong giây lát, trông thấy hai người họ không ai chịu nhượng bộ, sự việc dường như chẳng hề có dấu hiệu hóa giải, đột nhiên mất cả kiên nhẫn, nhanh chóng rút mười đồng trong túi ra, xuống xe đặt vào tay tài xế.

“Tiền xe”, cô nói, vốn dĩ tâm trạng không tốt nay càng u ám hơn.

Trời mưa, taxi làm ăn khấm khá hẳn lên, Lâm Nặc đi bộ một đoạn dọc theo vỉa hè, vẫn chưa đón được chiếc taxi nào.

Cũng may, cách trường học không xa, cô nghiến răng, dứt khoát từ bỏ việc trú mưa, chạy nhanh một mạch về phía trước. Trước mặt là ngã rẽ, băng qua bùng binh rồi đi thêm một đoạn nữa là có thể về đến trường. Lâm Nặc chân đi đôi xăng đan gót chân mảnh mai bắn ra những bong bóng nước li ti.

Mưa càng lúc càng lớn, cô lau mặt, mắt hơi nhòe đi, vừa chạy sang mé đường, bất chợt một bóng đen phóng vút ra, cô giật mình như thể bị một luồng sức mạnh mãnh liệt kéo ngược trở lại.

Chiếc xe màu đen tuyền kèm theo âm thanh gay gắt, xe phanh lại rồi trượt một đường làm nước bắn tung tóe, Lâm Nặc đứng mũi chịu sào, từ phần ngực trở xuống lãnh đủ cả!

Cô loạng choạng vài bước, cuối cùng vẫn liêu xiêu ngã khuỵu xuống, rồi sững sờ ngay tại chỗ, dường như không tin nổi giương mắt nhìn quần áo của mình.

Suốt đoạn đường đi, một loại cảm xúc nào đó đã tích tụ trong đầu đến giờ phút này vừa đạt đến điểm giới hạn của nó, bỗng chốc vỡ tung. Cô thở dốc, ngước mắt hướng về phía người đàn ông từ trong xe bước ra.

Người đàn ông đó chẳng rõ là chủ nhân của chiếc xe hay tài xế, căng dù chạy lại, trước tiên là xem xét một hồi thấy trên người cô không có thương tích, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, khom lưng hỏi: “Cô à, cô không sao chứ?”.

Sao lại không sao cơ chứ! Lâm Nặc chẳng nói lời nào hận đến nỗi muốn khoét trên người anh ta mấy cái lỗ.

Người đàn ông trông vẻ mặt cô kỳ quái lại ngồi lỳ dưới đất chẳng chịu đứng lên, trong lòng có chút hiểu ra, không khỏi tỏ vẻ xem thường, nói: “Tôi thấy cô cũng chẳng bị thương gì cả, mau đứng lên đi! Lần sau đi đường nhớ chú ý đấy!”.

Rõ ràng đối phương ngỡ rằng cô muốn ăn vạ, vì vậy mà ra tay ngăn chặn trước. Lâm Nặc thấy thế càng giận hơn, lạnh lùng nói, âm lượng vẫn như cũ: “Phải cẩn thận thế nào đây? Trời mưa đường trơn, lái xe phải cẩn thận chứ. Hồi đó thi lấy bằng lái thầy giáo không dạy anh sao?”. Nói xong cô chống tay xuống đất đứng dậy, đầu gối đau nhói.

Nước mưa làm cô ướt sũng, mái tóc xõa ra bết cả vào mặt, trong đầu óc cô lúc này chỉ có một nỗi nhục lớn, gần như là xấu hổ đến tột cùng, bất luận thế nào trong lòng vẫn chỉ nhớ đến cuộc nói chuyện lúc nãy với Từ Chỉ An, cả lời lẽ lạnh lùng của anh nữa.

Dường như, tất cả mọi việc hôm nay, đều do cô tự chuốc lấy!

Dựa vào cái gì, mà cô đem gương mặt nóng bỏng của mình dán vào chiếc mông lạnh ngắt của người ta chứ!

Giờ thì suýt bị đụng xe, lại còn bị người ta nghĩ là ăn vạ nữa.

Xấu hổ, tức tối, thất vọng, bất bình, từng cung bậc cảm xúc cứ liên tiếp dâng trào.

Giữa bầu trời và mặt đất một vùng mù mịt, sống mũi Lâm Nặc cay cay, thật chẳng hiểu sao mình lại xui đến thế.

Dù sao mặt cũng ướt cả rồi, có khóc cũng chẳng ai trông thấy. Cô nghĩ rồi nước mắt thực sự tuôn ra hòa cùng nước mưa.

Người đàn ông đối diện bị cô vặn lại đến mức nghẹn lời nhưng nhìn cô thật sự khỏe mạnh đứng dậy, anh ta cũng không muốn dây dưa, chẳng nhiều lời nữa quay người bỏ đi.

Lâm Nặc giơ tay lau nước mắt theo phản xạ, lau hai gò má, đầu gối vẫn còn đau, tự dưng cô thấy không cam lòng, nói với theo: “Lái BMW thì có gì hay chứ? Anh tưởng tôi muốn ăn vạ hả? Nói cho mà biết nhé, vài trăm đồng bạc ấy, tôi đây cóc thèm nhá!”.

Đối phương sững người, ngại ngùng ngoái đầu lại, lúc này Lâm Nặc không nhìn hắn ta nữa, khập khiễng xoay người bỏ đi.

Cơn mưa xối xả không ngừng quất trên chiếc xe đen tuyền, lái xe Tiểu Trương ngồi vào ghế, hướng mắt nhìn về hàng ghế phía sau, trông thấy gương mặt lạnh lùng khác thường của Giang Doãn Chính đang dửng dưng thu lại ánh nhìn từ phía cửa sổ, liếc nhìn anh ta, giọng lạnh lùng: “Lái xe đi”.