Nơi Cuối Con Đường - Môn Cấm Tạp

Chương 13




Toàn bộ cuối tuần của Chu Vân đều bị mắc kẹt trong nhà, bị Điền Đông tùy ý xoạc. Hắn thực hiện theo nguyên tắc 3F: Find her, Feed her and Fuck her.

Hắn bảo tài xế đi đánh một chùm chìa khóa, trả lại chìa khóa ban đầu cho hắn trước khi rời đi vào trưa Chủ nhật, cũng để lại cho cô một vạn.

Chu Vân sẽ không vì tiền mà gây khó khăn. Hai ngày này cô đã nghĩ thông suốt, tính cách của bản thân cũng sẽ không gây trở ngại. Đối phương hàng to xài tốt, dáng dấp không tệ. Nếu đưa tới cửa thì cô cũng hưởng thụ thôi, coi như cho nhau phiêu.

Nói là lừa mình dối người cũng được, trước mắt cô sẽ không đặt bản thân ở vị trí bi thảm bị người vào nhà tùy ý cưỡng gian hai ngày.

Cuộc sống còn phải tiếp tục, mỗi ngày Chu Vân làm việc siêng năng ở trong công ty, cô tận hưởng cảm giác thành quả mà công việc mang lại.

Trước kia hầu hết thời gian ở trường, sự khác biệt về văn hóa giữa phương Đông và phương Tây chỉ là trên giấy. Sau khi làm việc, cô thực sự cảm nhận được sự khác biệt này và sự va chạm thường xuyên của các giá trị và thế giới quan trong quá trình rèn luyện hàng ngày.

Loại va chạm này có đôi khi mang lại mê hoặc và hiểu lầm nhưng thường sẽ mang đến một cách trải nghiệm và suy nghĩ hoàn toàn mới.

Điền Đông trở lại Thượng Hải, bận rộn như mọi khi, hắn không thỏa mãn với việc chỉ làm gia công bảng hiệu. Ở tầng dưới của chuỗi cung ứng, hắn bắt đầu chiêu mộ nhân tài thương mại, xem thời cơ thành lập công ty thương mại của bản thân. Hắn có sự liều lĩnh của người miền Bắc và sự khôn ngoan, táo bạo của người miền Nam.

Hắn chưa ngả bài với Nghiêm Nguyệt. Mấy năm nay, Nghiêm Nguyệt dần cảm thấy hai người họ đang trở nên lạnh nhạt hơn, cô ta không muốn hỏi đã xảy ra vấn đề ở chỗ nào. Ở trong quan niệm của cô ta, yên lặng còn có thể duy trì quan hệ giữa hai người, ngả bài thì có lẽ bản thân cũng không chiếm được cái gì.

Cô ta nguyện ý chịu đựng loại lạnh nhạt này, dù sao cũng là cô ta tự mình lựa chọn, từ bỏ công tác, bỏ trốn với hắn. Theo hắn nhiều năm như vậy, đặc biệt là bây giờ hắn có tiền, mở một nhà máy lớn đến thế tại Thượng Hải, cô vẫn có thể giúp đỡ hắn về mặt tài chính. Tự đáy lòng cô ta bội phục ánh mắt của bản thân lúc trước cùng sự nhẫn nại.

Một ngày nào đó cô ta muốn áo gấm về làng, khiến cha mẹ với người châm chọc mỉa mai vây đến nhìn xem.

Có đôi khi cô ta phát hiện cả cuối tuần đều không thấy bóng dáng của Điền Đông đâu. Hôm thứ hai đi làm có hơi mỏi mệt, cô vừa tìm cậu Tống hỏi thăm thì nhận được câu trả lời là cuối tuần giám đốc Điền cũng không nghỉ ngơi, vẫn luôn đi công tác chạy khách hàng khắp cả nước.

Số lần Điền Đông đi Bắc Kinh cũng không nhiều. Hắn đang trong giai đoạn mấu chốt của sự nghiệp, hắn thích Chu Vân nhưng sẽ không vì tư tình nam nữ mà mất đi lý trí. Đàn ông vẫn muốn lấy sự nghiệp làm trọng, nhưng bởi vì cô ở Bắc Kinh nên hắn bắt đầu có khuynh hướng lựa chọn hợp tác với đối tác ở khu vực khác.

Đôi khi, công việc cuối tuần và các mối quan hệ cũng vậy.

Lần thứ hai Chu Vân nhìn thấy hắn cũng là một ngày cuối tuần, cách lần trước chừng ba bốn tuần. Cô tan tầm về nhà, khi tiến vào phòng ngủ thay quần áo mới phát hiện trên giường có một người đang ngủ say, hù cô nhảy dựng. Mở đèn lên mới thấy là hắn.

Hắn có hơi say, mùi trong phòng ngủ không dễ ngửi. Cô thấy lần này hắn trực tiếp ngênh ngang vào nhà, quần áo cũng chưa cởi thì ghét bỏ và phiền muộn, sờ soạng tìm chiều khoá cả buổi trên người hắn thì giấu đi.

Còn chưa hết giận, cô phí hết sức lực mới đẩy hắn nằm ngay lại, nhanh tay nhanh mắt cho hắn hai bạt tai.

Đánh người cũng làm đau mình, thời điểm hoạt động cổ tay cô mới phát hiện hắn đang mở to mắt nhìn cô, không nói gì. Cô không lý do mà chột dạ, đang muốn trừng trở lại thì phát hiện hắn trở mình lại ngủ tiếp.

Chu Vân tự nấu cơm tự rửa chén, định xem hắn như không khí. Mới vừa dọn dẹp xong thì hắn bước ra từ nhà vệ sinh, tóc lộn xộn, ngồi vào bàn ăn rồi nói: “Phiền em làm cho anh tô mì.”

Chu Vân trừng trở lại: “Anh xem tôi đang mở khách sạn với nhà hàng à, tự mình giải quyết đi.”

Điền Đông nặng nề nhìn cô: “Không ăn cũng được, chúng ta tìm chút chuyện làm thôi.”

5 phút sau, Chu Vân bưng tới một tô mì từ trong nhà bếp, đặt ở trước mặt hắn. Hắn rột rột một hơi ăn xong, đứng dậy cầm tô không đi rửa.

Cơm nước xong xuôi thì Điền Đông đi tắm, ra tới thì bảo Chu Vân sấy tóc cho hắn nhưng bị từ chối.


Trong TV đang chiếu phim truyền hình Đài Loan, bên trong nam nữ yêu tới yêu lui, oanh oanh liệt liệt, không biết xấu hổ viết như thế nào, giày vò mấy người chung quanh rất thảm. Chu Vân mê cực, gần đây mỗi ngày đều bưng trái cây theo dõi.

Điền Đông kiềm chế sự kích động xem xong với cô, phát hiện người phụ nữ trong đó không phải là đèn cạn dầu. Thỉnh thoảng một khóc hai nháo ba thắt cổ, tự mình làm người đàn bà đanh đá cũng không tự hiểu, còn thường xuyên thích lên mặt dạy đời, thao thao bất tuyệt, nhàm chán đến cực điểm.

Nhưng nhìn người phụ nữ trước mắt dao động theo tâm trạng của cốt truyện, có đôi khi bật khóc lấp lánh rơi nước mắt, có hơi đáng yêu.

Ừ, hắn vẫn thích cô khóc ở trên giường, khiến người ta ham muốn có ý muốn bảo vệ cùng tồn tại.

Chu Vân rửa mặt xong thì về phòng ngủ, chỉ thấy người đàn ông kia đã nằm ở trên giường, đôi mắt nhìn cô, vẻ mặt tùy thời muốn cợt nhả. Cô tắt đèn cái cạch, lên giường xoay người chuẩn bị ngủ.

Điền Đông dựa vào trên người cô lướt qua đi mở đèn bàn, lấy ra đồ vật từ tủ đầu giường, xốc chăn lên, nửa quỳ để cho cô mang lên cho hắn. Vật nam tính tính cương cứng rất lớn ở trước mắt.

Chu Vân xé mở bao, từ đầu tới cuối mang vào. Cô không biết xúc động từ đâu tới, cũng không thể giải thích hành vi của bản thân. Mang bao xong, bùm bùm hoảng loạn đối với vật nam tính kia.

Cảnh tượng đặc biệt cảm thấy thẹn một lúc, sau khi chịu tác động lực thì vật nam tính đong đưa, lại bật trở về, thẳng tắp nảy nảy như thường ngay trước mặt. Mắt thường có thể thấy được là càng ngày càng cứng.

Bên dưới Điền Đông có cả hai tầng băng và lửa, vẻ mặt kinh ngạc và ẩn nhẫn, còn có một chút hưởng thụ và rên rỉ.

Cúi người xuống, cây hàng bắt đầu nhắm ngay chóc không ngừng nghỉ nghiền nát. Miệng hắn mạnh mẽ liếm mút đôi thỏ trước mắt, hàm răng khẽ cắn, miệng mạnh mẽ hút, bàn tay to tùy ý xoa nắn, chồng lên nhau nhào nặn. Phần lớn đều ăn vào miệng mà không nhả ra.

Cả súng ống đều cắm vào sau đó xách người lên, phía dưới vật nam tính dính chặt lấy nhau. Ánh mắt hắn nhìn cô, dùng tay vuốt ve mái tóc và gương mặt của cô, hôn lên gương mặt cùng với ngũ quan của cô, vừa dịu dàng từ tốn vừa thương lượng: “Về sau muốn đánh chỗ nào cũng được, có thể đừng đánh mặt hay không, nhưng anh còn thích em dùng cái này đánh anh.”  Hắn vừa nói vừa đặt tay cô lên chỗ hai người kết hợp, bắt lấy tay cô cùng nhau kích thích âm đế.

Hai người đang trong tư thế ngồi đối diện, khoảng cách khi xa khi gần, có đôi khi ôm nhau thật chặt. Hai chú thỏ con của Chu Vân đều bị đè dẹp lép, đối phương miệng lớn liếm mút trên lỗ tai và cần cổ của cô ra từng vệt đỏ, hơi đau hơi ngứa.

Có khi Chu Vân bị đẩy ngã. Cô nhìn cơ bụng rắn chắc và một đám râu bắp dày đặc của đối phương nhanh chóng lúc ẩn lúc hiện ở trước mắt, không nhìn rõ lắm.

Lúc gần bắn, Điền Đông kéo bao xuống, cưỡi ở trên mặt cô, nhét cậu bé vào. Người phụ nữ dưới người hắn chảy nước mắt sinh lý, là cảnh tượng hắn thích nhất. Chu Vân thiếu chút nữa hít thở không thông do trong quá trình cậu bé nhanh chóng cắm rút, sau đó một mùi tanh lan tỏa trong miệng.

Chu Vân đẩy hắn ra, lấy khăn giấy tới để phun ra, trong miệng vẫn còn mùi tanh nên mạnh mẽ túm hắn qua hôn lên.