Nơi Cuối Con Đường Anh Và Em

Chương 7




Từ sau ngày đó, Tô Tầm liền trở nên rất bận, có đôi khi công việc gấp rút không có thời gian nghĩ đến chuyện nghỉ việc.

Thậm chí ngay cả thái độ của Lục Trình Dương cũng thay đổi rất nhiều, ở trong công ty cô và anh thực sự là quan hệ bình thường giữa cấp trên và cấp dưới, ngoại trừ Triệu Cần Cần thì không có ai nhìn ra quan hệ giữa hai người.

Ngày quốc tế thiếu nhi, nhà trẻ của Tô Tiểu Tông có hoạt động, tất cả các bạn nhỏ đều có tiết mục biểu diễn, bình thường cha mẹ cũng sẽ có mặt để ủng hộ bảo bối của mình, thậm chí có bé còn có đại gia đình đến ủng hộ.

Lúc này Tô Tiểu Tông hết sức lo lắng ngày đó mẹ sẽ không có thời gian, nếu mẹ không đi được thì bé sẽ không có cha lẫn mẹ đi ủng hộ, trong nhà trẻ không có người bạn nhỏ nào giống bé cả.

Tô Tầm bảo đảm với bé ngày đó cô sẽ có mặt trước khi bé bắt đầu tiết mục của mình thì tiểu tử này mới thây an tâm.

Ngày đó là thứ sáu, Tô Tầm phải suy nghĩ cuối cùng phải dùng cái cớ gì để xin nghỉ nhưng việc lấy cớ đều hết sức rối rắm, bởi vì phải nói dối, hơn nữa đối tượng còn là Lục Trình Dương.

Triệu Cần Cần cho cô ý kiến là ‘thân thể không thoải mái’, cái này là cớ tốt nhất nhưng cô hoàn toàn quên mất mấy hôm trước cô vừa dùng cái cớ này để xin phép cho Tô Tầm nghỉ rồi.

Cho nên lúc Tô Tầm lấy cái cớ này để xin nghỉ thì Lục Trình Dương nhíu mày nhìn chằm chằm cô thật lâu, đột nhiên anh cảm thấy có chút buồn cười, anh hiểu rõ cô là người không biết nói dối. Trước kia lúc cô đuổi theo anh bị anh phát hiện ra thì cô lắp ba lắp bắp nói dối, thần sắc rõ ràng không được tự nhiên, khi đó anh còn tưởng rằng cô chỉ có chút nói lắp mà thôi.

Cô bây giờ cùng với lúc nói dối trước kia giống y như đúc.

Nhưng anh chưa từng quên lúc mới vừa gặp lại nhau ngày hôm đó cô xác thực đã lừa anh, hết sức hoàn mỹ dễ dàng lừa được anh.

Có lẽ cô đã thay đổi, chỉ cần chạm đến phòng tuyến của cô thì cô không một chút do dự đâm lại.

Đây là do nhiều năm nay Lục Trình Dương không gặp Tô Tầm nên anh thậm chí không thể phân biệt được câu nào của cô là thật, câu nào là nói dối, dễ dàng bị lời nói của cô đâm trúng.

Tô Tầm thấy anh rất lâu không có trả lời liền ngẩng đầu nhìn anh, thấy đôi mắt sâu thẳm kia giống như có thể nhìn thấu lời nói dối của cô thì đột nhiên cô có cảm giác thẹn quá hóa giận.

Lục Trình Dương hơi cong môi một cái đứng lên, cầm lấy chìa khóa xe trên bàn đi về phía cô: “Đúng lúc anh có việc muốn đi ra ngoài, em muốn đi đâu anh đưa em đi.”

“Không cần!” Tô Tầm cơ hồ là bật thốt ra, lời nói ra khỏi miệng mới phát hiện ra là mình phản ứng có hơi quá khích, thở một hơi rồi khôi phục lại vẻ trầm tĩnh thường ngày: “Chỉ là chút việc riêng mà thôi, nếu như anh không đồng ý thì thôi vậy.”

Lục Trình Dương chớp mắt nhìn Tô Tầm vừa dựng lên phòng tuyến.

“Nếu giám đốc Lục có việc ra ngoài thì tôi xin phép về phòng làm việc.” Tô Tầm nhàn nhạt nói xong xoay người muốn đi.

Lục Trình Dương bước nhanh đến giữ chặt cổ tay của cô, Tô Tầm nghiêng đầu nhìn anh rồi bình tĩnh rút tay của mình về.

“Tầm Tầm, anh cảm thấy chúng ta cần phải nói chuyện một chút.” Lúc Lục Trình Dương nói những lời này hết sức tỉnh táo, không nhanh không chậm.

Đột nhiên Tô Tầm nhớ tới năm đó anh cũng dùng giọng điệu này để nói với cô: “Tầm Tầm, chúng ta ly hôn đi.”

Khi đó dưới sự áp bách của anh thì cô đã sớm hoàn thành luận văn tốt nghiệp rồi, đơn vị thực tập cũng chuẩn bị ký hợp đồng chính thức với cô, mọi chuyện với cô đều rất thuận buồm xuôi gió, đã sớm biến nam nhân mình thích trở thành chồng của mình rồi, công việc cũng đã có; những việc này đối với một sinh viên chuẩn bị tốt nghiệp mà nói thì cô cực kỳ may mắn, thậm chí có thể nói là ông trời cảm thấy từ nhỏ cô không có mẹ nên mới chiếu cố cô như thế. Cô định lúc làm lễ tốt nghiệp sẽ đem giấy chứng nhận kết hôn ra cho mọi người biết để dọa bọn họ một phen, các cặp tình nhân hầu như đều chia tay nhau lúc tốt nghiệp nhưng chỉ mỗi mình cô đã sớm đem nam thần trở thành ông xã của mình rồi.

Nhưng mà không đợi đến ngày cô tốt nghiệp thì anh đã trở thành chồng trước của cô rồi.

Những điều trước đây giống như là anh chỉ bồi cô chơi đùa một trò khôi hài, thời gian đã hết thì cũng là lúc trò chơi chấm dứt.

Có đôi khi cô cảm thấy mình hết sức may mắn, may mắn là tất cả những chuyện kia bắt đầu lặng lẽ, kết thúc cũng là trong im lặng, không đến mức làm cô trở thành trò cười.

“Nói chuyện gì?” Tô Tầm cười hỏi, dáng vẻ tươi cười lạnh lùng xa cách, “Chắc là anh đã quên, bây giờ chúng ta chỉ là quan hệ cấp trên cấp dưới bình thường, ngoại trừ chuyện công việc thì giữa chúng ta không có chuyện gì hay để nói cả.”

Lục Trình Dương phải thừa nhận một điều là đối mặt với một Tô Tầm như vậy thì anh không biết phải làm như thế nào cả.

Anh đã từng đẩy cô ra nhưng bây giờ cô lại đẩy anh ra xa hơn, Lục Trình Dương chưa từng cảm thấy bất đắc dĩ như bây giờ.

Chỉ có thể bình tĩnh để mặc cho cô phát tiết rồi nhìn cô lạnh lùng rời đi mà thôi.



Sau khi về đến chỗ ngồi thì Tô Tầm có chút ảo não gục đầu xuống bàn, tại sao cô lại mất kiểm soát như thế chứ.

Nhất định cô phải đi đến nhà trẻ, nếu cô không đi sẽ khiến cho Tô Tiểu Tông đau lòng.

Lúc cô đang bực bội thì Triệu Cần Cần đi tới, giọng không lớn không nhỏ nói: “Tầm Tầm, không phải là em cảm thấy không khỏe sao? Chị đưa em về nghỉ ngơi.” Nói xong liền vươn tay tắt máy tính giúp cô, cầm túi xách và di động sau đó thì đỡ Tô Tầm đứng lên.

Tô Tầm có chút ngây người nhìn cô, Triệu Cần Cần nháy mắt với cô một cái.

Bên cạnh có vài đồng nghiệp nhìn thấy sắc mặt của Tô Tầm không được tốt lắm nên theo lễ hỏi thăm vài lời, lúc Tô Tầm đang gật đầu thay cho trả lời thì bị Triệu Cần Cần kéo ra khỏi phòng làm việc.

Xuống dưới lầu khi không có ai thì Triệu Cần Cần mới nói: “Lục Trình Dương gọi điện thoại cho chị.” Kể từ sau khi nhận định Lục Trình Dương là kẻ cặn bã thì ở trước mặt Tô Tầm cô đều gọi thẳng tên của anh.

Vẻ mặt Tô Tầm hờ hững, nhận lấy túi xách của mình: “Em đến nhà trẻ đây, chị về phòng làm việc đi.”

“Ai nha, đừng có đuổi chị đi mà! Ngay cả túi xách chị cũng cầm theo rồi, hôm nay chị sẽ trốn việc với em, đi gặp con trai nuôi của chị nào!” Triệu Cần Cần kéo Tô Tầm đi đến lề đường bắt taxi, đường đường trốn việc.

Sau khi lên xe, Tô Tầm liếc Triệu Cần Cần: “Không cần tiền thưởng chuyên cần nữa à?”

“Không cần! Cũng không được bao nhiêu, em không phải là đang bắt đầu thực hiện dự án sao, đến lúc đó mời chị ăn cơm!”

Tô Tầm tức giận liếc cô một cái: “Em còn phải nuôi con trai nữa, đừng có mơ em mời chị ăn cơm.”

“Em tính đời này cứ như vậy nuôi con một mình à?” Triệu Cần Cần có chút bất mãn nhìn Tô Tầm, không cần nghĩ cũng biết, một người con gái còn trẻ phải nuôi một đứa con thì có biết bao nhiêu khó khăn vất vả, hơn nữa bố của Tô Tầm rất tức giận với chuyện cô cố chấp sinh đứa bẻ nên mấy năm nay rất ít khi giúp cô trông coi Tô Tiểu Tông, ngược lại toàn là anh của Tô Tầm giúp đỡ cô thôi.

“Không có, nếu như tìm được người thích hợp thì em sẽ kết hôn.” Tô Tầm cười, điều cô nói là sự thật.

Triệu Cần Cần khoác tay lên vai cô, do do dự dự hỏi: “Chị thấy có vẻ như Lục Trình Dương muốn tái hợp với em. Em có tính toán gì không?”

“Không thể nào.”

Vui vẻ trên mặt Tô Tầm biến mất, cô còn chưa quên còn có một người là Trình Nhiễm.

Triệu Cần Cần không có nhiều lời để nói ở cái đề tài này, với sự hiểu biết của cô về Tô Tầm thì nếu như không phải bất đắc dĩ thì Tô Tầm sẽ không chia tay với Lục Trình Dương.

Lúc đến nhà trẻ thì thời gian còn sớm nên hai người đưa Tô Tiểu Tông đến nhà hàng gần đó ăn trưa rồi mới quay lại nhà trẻ.

Từ xa ba người đã nhìn thấy một thân ảnh cao lớn đang đứng ở giữa một đám trẻ con nhìn xung quanh, giống như là đang tìm người.

Tô Tiểu Tông nhìn thấy liền vội vàng chạy tới ôm lấy chân Mục Viễn, vui vẻ kêu to: “Chú Mục, sao chú lại tới đây?” Hôm nay có ba người đến xem bé biểu diễn, mẹ này, mẹ nuôi này, còn có chú Mục nữa nên bé cảm thấy thật là vui.

Mục Viễn khom người bế Tô Tiểu Tông lên, cười nói: “Hôm nay chú Mục có thời gian, nghe nói cháu có tiết mục biểu diễn vào ngày Quốc tế thiếu nhi nên chú đến xem một chút.”

“Cảm ơn chú Mục.” Tô Tiểu Tông vui mừng đến nỗi khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng.

Tô Tầm cụp mi lại, cô không nghĩ là Mục Viễn cũng tới, Triệu Cần Cần húc cùi chỏ vào cánh tay Tô Tầm: “Chị thấy Mục Viễn có vẻ là người tốt, tại sao em lại không nghĩ đến anh ấy?”

“Bây giờ không nói chuyện này, chúng ta đi thôi.” Tô Tầm kéo Triệu Cần Cần đi tới.

Mặt trời tháng sáu hết sức gay gắt, cũng may buổi biểu diễn của các bé diễn ra ở hội trường, băng ghế cho phụ huynh được sắp xếp rất gần nhau, căn bản là dựa vào thân hình của các bé để sắp xếp. Sau khi ba người trưởng thành ngồi xuống thì Tô Tầm tránh không được ngồi sát vào Mục Viễn nên cô có chút lúng túng.

Mục Viễn cúi đầu hỏi cô: “Tiết mục của Tô Tiểu Tông diễn ra thứ mấy?” Hai người ngồi dựa gần nhau như vậy nên khi anh cúi đầu thì giống như nửa ôm cô vào trong ngực.

Tô Tầm có chút lúng túng nghiêng đầu, muốn tránh hơi nóng anh thở ra, khuôn mặt trắng nõn có chút ửng hồng: “Đầu tiên là lớp mẫu giáo bé biểu diễn, sau đó là lớp chồi, cuối cùng mới là lớp lá.” Tô Tiểu Tông là lớp chồi, biểu diễn ở giữa chương trình nên họ không phải chờ lâu.

Mục Viễn nhìn gò má ửng hồng của cô thì có chút thất thần.

Lúc này trên khán đài người chủ trì đã bắt đầu giới thiệu chương trình, tiết mục của các bạn nhỏ lập tức sẽ bắt đầu.

Các bạn nhỏ ngây thơ đáng yêu lại được biểu diễn trước mặt người thân của mình thì liên tục bộc phát ra tiếng cười sung sướng, rất nhiều phụ huynh lấy điện thoại hoặc máy chụp hình ra hướng về con em của mình để chụp ảnh hoặc quay video.

Tiết mục biểu diễn của lớp Tô Tiểu Tông là mọi người cùng nhau xếp hàng diễn một vở kịch câm – nhường chỗ ngồi trên xe công cộng.

Tô Tầm cũng lấy điện thoại ra chụp hình con trai.

Từ nhà trẻ đi ra đã là bốn giờ chiều, thời gian còn sớm nên Mục Viễn hỏi Tô Tiểu Tông muốn đi đâu chơi, Tô Tiểu Tông không chút do dự nói: “Công viên giải trí.”

Ngày một tháng sáu là ngày lễ của trẻ nhỏ, vốn Tô Tầm dự tính sau khi buổi lễ kết thúc sẽ đưa con đến công viên chơi nhưng trong kế hoạch chỉ có cô và Tô Tiểu Tông mà thôi, bây giờ lại dư ra hai người. Triệu Cần Cần liền da mặt dày đi theo, cô có cảm giác như mình đã cản trở chuyện tốt của Mục Viễn …

Ở công viên chơi gần hai tiếng, sau đó mọi người lại ăn cơm cùng nhau rồi mới ai về nhà nấy.

Mục Viễn đưa Tô Tầm và Tô Tiểu Tông về, hôm nay nhóc con đã có một ngày bận rộn nên đã sớm cảm thấy mệt, lên xe không bao lâu liền ngủ thiếp đi.

Xe dừng lại ở dưới lầu, đột nhiên Mục Viễn cầm lấy tay Tô Tầm, dịu dàng nhìn cô: “Tầm Tầm, vấn đề em hỏi anh đã trả lời rồi, anh muốn có đáp án của em, khi nào thì em trả lời anh?”

Tô Tầm nghiêng đầu nhìn anh, chậm rãi rút tay của mình ra, lúc ngón tay của cô thoát ra khỏi bàn tay của mình thì dường như Mục Viễn đã đoán được đáp án rồi.

“Đàn anh, câu trả lời của em vẫn là câu nói kia.”



Thứ hai là chụp ảnh quảng cáo cho Bối Thư, Bối Thư là nhãn hiệu tã giấy trẻ em, hiện trường chụp ảnh quảng cáo này là ở tòa nhà cao nhất của thành phố, Tô Tầm đi đến hiện trường mất một ngày, năm giờ rưỡi chiều mới đi ra khỏi tòa nhà, cô trực tiếp đi đến nhà trẻ đón Tô Tiểu Tông.

Vốn nghĩ là sau khi đón Tô Tiểu Tông thì sẽ trực tiếp đi về nhà nhưng Tô Tầm nhớ ra có lẽ đồ ăn trong tủ lạnh cũng đã hết sạch rồi, còn cần phải mua vật dụng hàng ngày nữa nên bèn đưa Tô Tiểu Tông đến siêu thị gần đó.

Trong siêu thị không có nhiều người, Tô Tiểu Tông được Tô Tầm bỏ vào trong xe đẩy, Tô Tầm đang chuyên tâm chọn nguyên liệu nấu ăn thì đột nhiên Tô Tiểu Tông gãi tay cô, có chút không vui nói: “Mẹ, các bạn trong lớp hỏi con là chú Mục có phải là bố của con hay không, con nói không phải thì các bạn lại hỏi tại sao bố không đến xem con biểu diễn, bố của bọn họ đều đến cả.”

“Mẹ … lâu như vậy rồi mà bố còn chưa trở về, bố không cần chúng ta nữa phải không? Có phải ngay cả con lớn lên trông như thế nào bố cũng không biết đúng không …” Giọng nói của bé ủy khuất, giống như là muốn khóc.

Tô Tầm để gà quay đang cầm trong tay xuống, lúc trước chính vì cô muốn tạo cho con trai cảm giác là mình không phải là không có bố nên mới liên tục nói bố đi làm xa nhà, bề bộn nhiều việc nên phải rất lâu mới có thể về nhà được.

Nhưng sau khi Tô Tiểu Tông đi nhà trẻ thì bắt đầu hỏi chuyện về bố, mỗi lần cô đều trả lời hàm hồ như vậy.

Có đôi khi mấy tháng bé cũng không hỏi đến bố nhưng cũng có đôi khi lại hỏi rất nhiều.

Gần đây bé cũng hỏi rất nhiều lần.

Cô nghĩ có phải nên nói sự thật cho bé biết hay không? Nhưng đối với một đứa bé bốn tuổi thì như thế có quá tàn nhẫn hay không? Hay là chờ cho bé lớn hơn một chút nữa?

“Không phải là bố không cần chúng ta.” Tô Tầm suy nghĩ một chút, cô quyết định chờ bé lớn lên một chút rồi mới nói ra.

Lần này thật lâu Tô Tiêu Tông cũng không lên tiếng, Tô Tầm sờ đầu của bé, dịu dàng hòi: “Sao vậy?”

Tô Tiểu Tông lắc đầu, con mắt có chút đỏ nhưng bé không khóc, bé cảm thấy có chút buồn.

Vì để cho con được vui vẻ nên hôm nay Tô Tầm đặc cách cho phép bé mua nhiều đồ ăn vặt, hai người ở trong siêu thị đi dạo gần hai tiếng.

Lúc đi ra mới phát hiện bên ngoài trời có sấm chấp, sắp có mưa to rồi.

Tô Tầm có chút đau đầu nhìn ba túi mua hàng lớn đang để dưới đất, cúi cùng vẫn quyết định đi đến trạm chờ xe bus, nếu như trời mưa thì có thể trú mưa được. Hai tay Tô Tầm cầm hai túi, hai tay Tô Tiểu Tông cầm một túi, bé nhất quyết muốn cầm giúp mẹ: “Cậu và chú Mục đều nói con là tiểu nam tử hán, phải giúp mẹ, còn có …” Bé nghĩ một chút, “còn phải chăm sóc cho mẹ nữa.”

Tô Tầm thấy Tô Tiểu Tông dùng hai tay có thể nhấc được túi mua hàng kia thì nhịn không được bật cười: “Con đi ở đằng trước mẹ.”

Cũng may trạm chờ xe bus không xa, khi Tô Tiểu Tông xách túi đi đến nơi thì khuôn mặt đã đỏ bừng.

Tô Tầm cúi người, có chút đau lòng vuốt vết lằn đỏ ửng trên đôi bàn tay nhỏ của bé.

Nhưng hôm nay cô không gặp may, chờ gần nửa tiếng không thấy xe đâu, trời cũng bắt đầu mưa như trút nước, cô và Tô Tiểu Tông còn chưa có ăn cơm …

Lúc cô đang nôn nóng không ngừng vẫy taxi thì một chiếc xe màu đen có rèm che vững vàng dừng ở trước mặt cô, cửa sổ xe từ từ hạ xuống, khuôn mặt anh tuấn của Lục Trình Dương xuất hiện, ánh mắt của anh nhìn vào khuôn mặt trắng nõn của cô, thấy trong mắt cô là kinh ngạc cùng với bối rối không kịp che giấu.

Con ngươi đen nhánh híp lại, ánh mắt anh thoáng chốc trở nên bén nhọn, lướt qua cô nhìn đứa bé trai xinh đẹp đang ngoan ngoãn đứng ở phía sau.