Nơi Cuối Con Đường Anh Và Em

Chương 18




Cô giáo Trương nói xong câu kia liền cúp máy, Tô Tầm rất hoảng loạn, cô không biết “Có chút nghiêm trọng” là nghiêm trọng cỡ nào? Còn làm bị thương bạn khác nữa, không biết bị thương có nặng không? Tô Tiểu Tông có bị thương hay không?

Tô Tiểu Tông vẫn luôn rất ngoan, đây là lần đầu tiên bé đánh nhau với bạn ở nhà trẻ.

Lục Trình Dương dựa sát người Tô Tầm nên anh nghe hết nội dung trong điện thoại, cầm lấy chìa khóa xe trên bàn rồi kéo tay cô, trầm giọng nói: “Đi.”

Tô Tầm vùng thoát khỏi tay anh, bước nhanh ra khỏi phòng làm việc, Lục Trình Dương trầm mặt đuổi theo.

Trên đường đi, đồng nghiệp kinh ngạc quay đầu nhìn giám đốc Lục trầm mặt bước nhanh đuổi theo Tô Tầm đang hoảng loạn, đồng nghiệp quay mặt lại nhìn nhau, trong mắt là ý tứ tìm tòi nghiên cứu rõ ràng.

Thang máy tới rất nhanh, Tô Tầm ấn vào số một, Lục Trình Dương lại ấn xuống tầng hầm, trực tiếp kéo Tô Tầm lên xe của mình, nhanh chóng đi đến nhà trẻ.

Từ khi nhận được điện thoại cho đến khi tới nhà trẻ chỉ hết mười mấy phút, Tô Tầm không đợi cho Lục Trình Dương ngừng xe đã vội vàng chạy vào trong, lý trí nói cho cô biết cô không hy vọng Lục Trình Dương sẽ đi theo, lúc nãy họ mới cãi nhau nhưng bây giờ cô muốn họ cùng nhau đối diện với chuyện sắp xảy ra bởi vì trong đó có đứa nhỏ của bọn họ.

Lục Trình Dương nhìn bóng lưng ở cửa nhà trẻ thì sắc mặt của anh càng đen hơn, con người như thấm thêm một tầng băng, vội vàng dừng xe rồi sải bước đuổi theo thì đã không thấy bóng dáng của Tô Tầm ở đâu nữa.

Anh chỉ biết đứa nhỏ học lớp chồi, hỏi một nhân viên đi ngang qua rồi bước nhanh đi về phía căn nhà có màu trắng màu xanh xen kẽ, chân vừa mới bước lên bậc thang thì thấy Tô Tầm với sắc mặt trắng bệch cầm chặt điện thoại đang chạy xuống, đi qua bên cạnh anh cũng không nhìn lấy một cái, lướt qua anh chạy về phía sườn núi nhỏ ở bên phải.

Lục Trình Dương cũng chạy qua, rất nhanh liền thấy một đám con nít tụ tập ở bên kia, tiếng cãi nhau hòa lẫn với tiếng con nít đang khóc, chỉ vừa liếc mắt đã nhìn thấy Tô Tiểu Tông đứng lẻ loi ở dưới một gốc cây đại.

Mái tóc xoăn rối bời dính đầy bùn đất và cỏ khô, khuôn mặt nhỏ nhắn vô cùng bẩn thỉu, hai mắt đỏ ngầu giận dữ nhìn về phía trước, quả đấm nhỏ nắm thật chặt, khuỷu tay hơi gập lại, giống như một con sư tử con đang tức giận, sẵn sàng chiến đấu bất cứ lúc nào.

Tô Tầm thoáng chốc dừng bước lại, ngây ngẩn nhìn, cho đến bây giờ cô chưa từng nhìn thấy dáng vẻ này của Tô Tiểu Tông cũng chưa từng nhìn thấy trên mặt một đứa con nít lại vừa có vẻ mặt hung ác đề phòng lại vừa yếu ớt như vậy, rõ rang là nhìn như con sư tử tức giận nhưng nhìn lại rất yếu ớt, phẫn nộ của bé chỉ là vẻ ngoài mà thôi.

Trong mắt Tô Tầm bỗng dưng có chút chua xót, trong lòng cô cảm thấy rất khó chịu.

Tô Tiểu Tông nhìn thấy Tô Tầm thì quả đấm nhỏ đang nắm chặt bỗng nhiên buông lỏng, chạy đến ôm lấy đùi của mẹ, phẫn nộ khóc to: “Bạn ấy nói bố con đã chết rồi! Bố con không có chết! Mẹ, mẹ ơi …” Giọng nói của đứa bé nhỏ dần, lúc gọi mẹ thì vô cùng ủy khuất, giống như là rốt cuộc bé cũng tìm được bờ vai để dựa vào rồi.

Tim của Lục Trình Dương như bị người ta hung hăng quất một roi, cổ họng như bị cái gì đó chặn lại khiến anh dường như không thở nổi.



Bạn tốt nhất của Tô Tiểu Tông ở nhà trẻ là Chu Minh Thần, ngay từ lúc đi nhà trẻ thì hai đứa bé đã học cùng lớp, Chu Minh Thần chưa từng gặp qua mẹ mình còn Tô Tiểu Tông lại chưa từng gặp bố, hai đứa bé dường như hiểu hoàn cảnh của mình khác các bạn trong lớp.

Những bạn khác đều có bố và mẹ còn Tô Tiểu Tông chỉ có mẹ, Chu Minh Thần thì chỉ có bố.

Tô Tiểu Tông đã từng không chỉ một lần nói với Chu Minh Thần: “Mình cố bố, mình chỉ là chưa từng gặp mà thôi, mẹ mình nói bố đi công tác ở một nơi rất xa, lúc nào có thời gian thì bố sẽ về thăm mình.”

Chu Minh Thần nhàn nhạt “a” một tiếng: “Bố mình không nói chuyện của mẹ cho mình biết, cũng không cho mình hỏi, mỗi lần mình hỏi đến mẹ thì bố liền trở nên rất kinh khủng …”

Sáng hôm nay hai tiểu gia hoa đặt hành lý của mình song song ở góc lớp, giáo viên ở nhà trẻ đều biết tình huống gia đình của hai bé nên mỗi lần có hoạt động gì đều sắp xếp cho hai bé cùng một chỗ. Ngủ trưa dậy, cô giáo Trương cho bọn nhỏ đến sườn núi nhỏ bên kia vận động.

Ngày hôm qua là ngày của bố nên cô giáo Trương nhỏ nhẹ hỏi bọn nhỏ: “Ngày hôm qua các con có nói cho bố mình biết là các con yêu bố chưa? Có tặng quà mình làm cho bố không?”

Các bạn nhỏ rối rít nói có, Chu Minh Thần cũng yên lặng giơ tay.

Chỉ có Tô Tiểu Tông nhìn có chút mất mát, nhỏ giọng nói với cô giáo: “Con chờ bố về thì mới tặng cho bố.”

Chẳng biết tại sao đột nhiên Chu Minh Thần la lên: “Bố bạn sẽ không trở về đâu!”

“Bạn nói bậy. Sao bố mình không trở về được chứ!” Tô Tiểu Tông bỗng chốc liền tức giận, đùng đùng rống lên với Chu Minh Thần.

“Ngày hôm qua bố mình nói với mẹ mình là mẹ đã chết rồi cho nên vĩnh viễn sẽ không quay về nữa! Nếu như bố cậu ở đây thì tại sao lại không tới gặp cậu chứ. Bố bạn có khả năng cũng chết giống mẹ mình rồi, mẹ bạn sợ bạn đau lòng nên mới không nói cho bạn biết …”

Chu Minh Thần tuôn ra một tràng, còn chưa nói hết đã bị cô giáo Trương bị miệng lại: “Chu Minh Thần không được nói lung tung!”

Mặc dù Tô Tiểu Tông mới có bốn tuổi nhưng bé biết ‘chết’ là có ý gì, chết chính là không còn, vĩnh viễn bé sẽ không nhìn thấy bố, khát vọng chờ đợi trong đáy lòng đột nhiên bị người ta cắt đứt, khuôn mặt trắng nõn xinh đẹp lập tức thay đổi, xông lên muốn đánh Chu Minh Thần, cô giáo Trương vội vàng bế Chu Minh Thần ra chỗ khác, nói với đứa nhỏ đang phát hỏa: “Tô Tiểu Tông, không cho phép đánh nhau.”

Bé trai xinh đẹp ngày thường rất ngoan đột nhiên không nghe lời nữa, đuổi theo muốn đánh người.

Cô giáo Trương vội vàng gọi người đến giúp đỡ, thật vất vả mới trấn an được hai đứa nhỏ. Tô Tiểu Tông được một cô giáo khác dẫn qua một bên, nhỏ giọng dạy bảo nhưng mặt cu cậu vẫn hầm hực như cũ, môi mím chặt lại, tay nhỏ nắm chặt không nói lời nào.

Vốn tưởng rằng việc này đã qua, thế giới của trẻ con rất đơn giản sạch sẽ, chỉ một lát sau là có thể ngồi chung lại một chỗ rồi.

Lúc cô giáo Trương dẫn một bạn nhỏ khác đi nhà vệ sinh thì đột nhiên Tô Tiểu Tông nhào về phía Chu Minh Thần. Chu Minh Thần cũng không phục nên rất nhanh hai đứa nhỏ đã lao vào đánh nhau, hù dọa một bé gái nhút nhát khóc lên, còn có một bạn nam dũng cảm tiến lên kéo Tô Tiểu Tông ra.

Hai đứa nhỏ lăn lộn dưới đất, mải đánh nhau nên không cẩn thận đụng vào bạn trai kia, bên cạnh lại có một cái cây cổ thụ rất lớn, bé trai đụng vào gốc cây ‘ầm’ một tiếng, khóc đến kinh thiên động địa khiến nhiều bạn nhút nhát khác cũng khóc theo đến vang dội.

Cô giáo nghe thấy tiếng chạy đến thì bị tình huống trước mặt làm cho sợ, cho đến bây giờ cô chưa từng thấy qua trẻ nhỏ đánh nhau có thể dữ dội như vậy, luống cuống tay chân tách Tô Tiểu Tông và Chu Minh Thần ra. Tô Tiểu Tông vẫn còn muốn nhào lên, thân thể nho nhỏ giống như bởi vì quá phẫn nộ mà tràn trề sức lực, mạnh đến nỗi khiến cô giáo trẻ thiếu chút nữa không thể giữ được.

Cô giáo Trương chứng kiến tình huống này cũng bị dọa cho sợ, trước tiên lấy điện thoại ra gọi cho Tô Tầm.

Không ngờ Tô Tầm lại đến nhanh như vậy, cô giáo Trương bất đắc dĩ nhìn Tô Tiểu Tông giằng co nửa canh giờ rốt cuộc cũng lộ ra vẻ mặt khác, ôm chân của mẹ muốn khóc nhưng lại không khóc, nhìn rất đáng thương nên ngữ khí nói chuyện của cô giáo cũng khách khí hơn: “Bình thường đứa nhỏ Tô Tiểu Tông này rất ngoan ngoãn, hôm nay đánh nhau với Chu Minh Thần cũng vì đứa bé nói đùa một câu thôi.”

Tô Tầm ngồi xuống bế lấy Tô Tiểu Tông, lấy cỏ khô trên tóc bé xuống, phủi bùn đất trên người bé, rồi quan sát bé một chút, ngoại trừ trên mặt hơi hồng một chút thì nhìn không ra chỗ nào bị thương.

Vừa rồi từ trong lời nói của Tô Tiểu Tông thì cô đã biết nguyên nhân bé đánh nhau rồi, bế lấy con trai nhìn về phía cô giáo Trương, mở miệng hỏi: “Đứa bé bị thương kia thế nào rồi? Có nghiêm trọng không?” Giọng nói của cô rất khàn.

“Cái gáy bị sưng một cục, may là không có chảy máu, đã được mang đi thoa thuốc rồi, bố mẹ bé chạy tới muốn đưa bé đi bệnh viện kiểm tra, khả năng …” Lời nói của cô giáo Trương đột nhiên dừng lại, kinh ngạc nhìn bên cạnh Tô Tầm đột nhiên có một người đàn ông anh tuấn cao lớn, vươn tay bế Tô Tiểu Tông ở trong lòng Tô Tầm qua người mình.

“Chúng tôi sẽ chịu tiền thuốc men.” Lục Trình Dương nhàn nhạt nói, cậu nhóc vặn vẹo thân thể muốn ôm mẹ, anh trấn an vỗ lưng của bé, Tô Tiểu Tông từ từ nằm bất động ở đầu vai anh.

Cô giáo Trương sững sờ nhìn Lục Trình Dương một hồi lâu, mặt mày của Tô Tiểu Tông giống anh y đúc nên không khỏi nhìn về phía Tô Tầm muốn chứng thực: “Vị này là …” Không phải nói là đứa nhỏ không có bố sao? Bình thường đều là Tô Tầm và cậu đến đó Tô Tiểu Tông, đây là lần đầu tiên cô gặp người đàn ông này.

Lục Trình Dương nhìn Tô Tầm đang yên lặng không nói thì trầm giọng mở miệng: “Bố của bé không chết cũng không có không cần bé, điều này còn phiền cô giáo nói với các bạn nhỏ trong lớp một tiếng để tránh lần sau lại xảy ra chuyện như ngày hôm nay.”

“À … được.” Cô giáo Trương có chút không kịp phản ứng, người đàn ông này đang nói anh ta là bố của đứa trẻ sao?

Tô Tầm mím môi hỏi: “Chu Minh Thần như thế nào? Bé đâu rồi?” Từ nãy đến giờ vẫn không thấy đứa bé kia, dù sao đi nữa cũng là do Tô Tiểu Tông ra tay trước, trách nhiệm thuộc về bọn họ, nếu như đứa bé bởi vì chuyện này mà bị thương thì cô sẽ cảm thấy rất áy náy.

“Chu Minh Thần cũng không bị sao cả, hai đứa bé này không ai chịu nhường ai cả, cô giáo Mạc đã dẫn bé đi rồi để tránh hai đứa lại đánh nhau.” Lúc nói chuyện ánh mắt cô giáo Trương không nhịn được lại nhìn Lục Trình Dương, rồi lại nhìn Tô Tầm, trong một thời gian ngắn thì trong đầu của cô giáo Trương đã nghĩ ra rất nhiều câu chuyện xưa.

Sự lo lắng của Tô Tầm buông lỏng, thành tâm nói: “Vậy là tốt rồi, đã khiến các cô thêm phiền toái rồi.”

Nói xong thì xoay người xem Tô Tiểu Tông, cu cậu đang ôm cổ Lục Trình Dương, đầu gối ở trên vai anh nhìn cô, đôi mắt có chút hồng nhưng không khóc.

Cầm lấy bàn tay nhỏ của bé, Tô Tầm mềm giọng hỏi: “Có bị đau ở chỗ nào hay không?”

Tô Tiểu Tông lắc đầu rồi lại gật đầu, mím môi không nói lời nào, đúng lúc này bố mẹ của đứa nhỏ bị thương đến, hai người kia đang nổi giận đùng đùng.

Lục Trình Dương nhét Tô Tiểu Tông vào trong lòng Tô Tầm, nhỏ giọng nói: “Em dẫn bé đi rửa mặt đi, kiểm tra một chút xem có bị thương ở đâu không, chỗ này để anh giải quyết.”

Lúc này Tô Tầm cũng không có cậy mạnh với anh, bế Tô Tiểu Tông đi đến nhà vệ sinh.

Kéo áo con trai lên kiểm tra cẩn thận, giấu dưới lớp quần áo có vài chỗ bị bầm, bả vai bị sưng đỏ khá nghiêm trọng, đoán chừng là bị đập vào tảng đá, Tô Tầm đau lòng thổi cho con, hỏi Tô Tiểu Tông: “Có phải là đau lắm không?”

Tô Tiểu Tông im lặng một chút rồi gật đầu, chủ động giải thích: “Mẹ ơi, Chu Minh Thần nói là bố bạn ấy bảo mẹ bạn ấy chết rồi, nói là bố con cũng có thể đã chết giống như mẹ bạn ấy, con rất tức giận nên mới đánh bạn, bạn ấy cũng đánh con, mẹ ơi, bố con không chết phải không?” Đôi mắt ướt nhẹp nhìn Tô Tầm, muốn nghe chính miệng mẹ nói cho bé biết, bé thật sự bố giống như lời nói của Chu Minh Thần, chết rồi …

“Bố con rất khỏe, con … rất nhanh sẽ …” Sẽ thế nào, sẽ gặp được anh ư? Hai cha con đã gặp mặt nhau rồi, nói là con có biết người đó sao? Tô Tầm yên lặng, bế lấy Tô Tiểu Tông đi ra chỗ lúc nãy, nói tiếp: “Bố con không chết, cũng không có không cần con, sau này đừng vì chuyện này mà đánh nhau với bạn nữa, được không?”

Tô Tiểu Tông bị bạn nói như vậy, trái tim nhỏ của bé bị tổn thương đã được mẹ trấn an nên ngoan ngoãn gật đầu: “Vâng ạ.”

“Phải xin lỗi với Chu Minh Thần, biết chưa?” Tô Tầm nghĩ đến lời nói vừa rồi của Tô Tiểu Tông, mẹ của Chu Minh Thần thật sự đã chết rồi sao? Nếu đúng là như vậy thì Chu Minh Thần cũng là đứa bé đáng thương.

“Bạn ấy cũng đánh con!” Tô Tiểu Tông không muốn xin lỗi, cu cậu còn đang tức giận việc Chu Minh Thần nói bố của bé đã chết.

Tô Tầm dừng bước, nghiêm túc nhìn bé: “Tô Tiểu Tông, là con ra tay đánh người trước cho nên con phải xin lỗi trước. Chu Minh Thần cũng đánh con, bạn ấy cũng sẽ nói xin lỗi con, các con hãy làm hòa đi, một lần nữa là bạn tốt của nhau, nam tử hắn không thể mang thù, biết chưa?”

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Tiểu Tông nhăn lại một lúc sau đó mới dùng sức gật đầu.

Lục Trình Dương đang nói chuyện với hai vợ chồng kia, thân hình cao lớn thon dài cao hơn người đàn ông kia gần một cái đầu, thái độ của anh rõ ràng nhưng hết sức khiêm tốn nhã nhặn lại khiến cho người khác có một cảm giác khí thế bức người, Tô Tầm đi đến bên cạnh đúng lúc nghe được anh nói: “Bây giờ tôi sẽ đưa hai người và cháu bé đến bệnh viện kiểm tra, tôi chịu tất cả phí tổn, cả phí tổn thất về tinh thần tôi cũng sẽ chịu.”

“…” Đã nghiêm trọng đến mức phải bồi thường phí tổn thất tinh thần sao? Nhìn về đôi vợ chồng đối diện, đứa bé an ổn ở trong lòng của người mẹ, nhìn qua thì thấy không có việc gì cả.

“Được, nếu Lục tiên sinh đã thông tình đạt lý như vậy thì chúng ta cứ thỏa hiệp như vậy đi.” Người đàn ông kia hài lòng cười.

Tô Tầm đã hiểu ra chút ít, là do đối phương nhất quyết không tha.

Lục Trình Dương nhìn Tô Tầm và con trai, ánh mắt trở nên nhu hòa hơn: “Thuận tiện mang Tiểu Tông đi kiểm tra một chút.”

“Bé không sao, chỉ bầm một chút mà thôi, chút nữa tôi đi mua ít thuốc bôi lên là được rồi.” Cánh tay Tô Tầm có chút mỏi, để Tô Tiểu Tông đứng xuống, “Tôi dẫn Tiểu Tông đi gặp Chu Minh Thần một chút, chính là đứa bé đánh nhau với Tiểu Tông.”

Lục Trình Dương nhìn Tô Tiểu Tông, xác định cậu nhóc không có việc gì nên sờ vào mái tóc xoăn của bé, nhìn về phía Tô Tầm: “Anh xử lý xong việc này sẽ đi tìm hai người.”

Tô Tầm nhìn anh một cái, nhàn nhạt nói: “Được.” Đúng lúc cô cũng có chuyện muốn nói với anh.



Lúc Tô Tầm dẫn Tô Tiểu Tông đi tìm Chu Minh Thần thì bé vừa cúp điện thoại, đang trả lại điện thoại cho cô giáo.

Tô Tầm vỗ đầu Tô Tiểu Tông, cu cậu không tình nguyện đi tới, Chu Minh Thần cho là bé lại muốn đánh nhau nên cả người bật dậy, tư thế chuẩn bị nghênh chiến …

Tô Tiểu Tông ngoảnh đầu lại nhìn Tô Tầm, cô gật đầu với bé.

Tô Tiểu Tông nghiêng đầu nhìn Chu Minh Thần, nhỏ giọng nói: “Chu Minh Thần, thật xin lỗi, mình không nên đánh nhau với bạn.”

Chu Minh Thần sững sờ, gãi gãi đầu, giọng điệu ra vẻ người lớn: “Không sao, mình không giận bạn.”

“Bạn cũng đánh mình nên bạn cũng phải xin lỗi mình! Bạn còn nói là bố mình chết rồi nhưng mẹ mình nói bố mình rất khỏe! Không có chết! Bạn không thể nói lung tung được!” Tô Tiểu Tông nói đến điều này lại cảm thấy tức giận.

Chu Minh Thần nhìn về phía sau Tô Tiểu Tông, rũ mắt xuống, lông mi thật dài run rẩy: “Vậy mình cũng xin lỗi bạn, thật xin lỗi.” Ngẩng đầu lên nhìn Tô Tầm một chút lại rũ mắt xuống nhỏ giọng nói: “Mẹ bạn thật tốt, mình không có mẹ, mình đánh nhau mà bố cũng không đến đón mình, bố nói sau khi tan học thì tài xế sẽ đến đón mình.”

Tô Tiểu Tông im lặng, giống như là cu cậu không biết nên nói cái gì.

Tô Tầm nhìn Chu Minh Thần cũng cao bằng Tô Tiểu Tông, là một bé trai rất xinh đẹp, có lẽ bởi vì đã làm mẹ nên lúc nào cô cũng có tình thương với mấy đứa nhỏ.

Tô Tầm đi tới, nắm tay của hai đứa nhỏ: “Nào, bắt tay làm hòa đi, sau này nhớ không được đánh nhau nữa đấy.”

Hai đứa nhỏ cảm thấy không được tự nhiên nắm tay nhau, Tô Tầm hỏi Chu Minh Thần: “Trên người có chỗ nào bị đau không?”

Chu Minh Thần lắc đầu, lúc nãy cô giáo đã bôi thuốc cho bé rồi, bé có chút thẹn thùng nói: “Cháu đói.”

Tô Tiểu Tông cũng nói: “Mẹ ơi, con cũng đói.”

Tô Tầm: “…” Đánh nhau dữ quá nên giờ đói sao?

Cầm lấy thuốc cô giáo đưa bôi cho Tô Tiểu Tông xong, Tô Tầm dắt hai đứa nhỏ đến tiệm bánh ngọt gần nhà trẻ ăn chút gì đó.



Tô Tầm mang Tổ Tiểu Tông về nhà lúc sáu giờ, cô đã gọi cho Tô Thậm bảo anh trực tiếp đến nhà.

Lẽ ra lúc này cô và Lục Trình Dương phải đi đến sân bay nhưng Lục Trình Dương cũng không gọi điện thoại đến nên Tô Tầm cũng không hỏi, đối với cô mà nói, lần này tốt nhất là không cần đi.

Đang nghĩ ngợi thì Lục Trình Dương gọi tới, chỉ hỏi một câu: “Về nhà rồi?”

“Vâng.”

“Ở nhà chờ anh.” Lục Trình Dương nhỏ giọng nói, sau đó liền cúp điện thoại. Ở nhà chờ anh đến đón cô tới sân bay sao? Tô Tầm ném di động lên sofa, cô không muốn nghĩ nhiều nữa.

Một lát sau chuông cửa liền vang lên, Tô Tầm đi mở cửa, người đến là Tô Thậm, Tô Tầm chợt nhớ ra chút nữa Lục Trình Dương cũng tới.

Tô Thậm thấy ánh mắt của Tô Tầm nhìn mình cổ quái thì anh đưa tay sờ mặt, nhíu mày hỏi: “Sao vậy? Trên mặt anh có dính gì à? Hay là hôm nay nhìn anh rất đẹp trai?”

“… Không có.” Cô chỉ nhớ là Tô Thậm vẫn luôn muốn đánh Lục Trình Dương, nếu chút nữa …

Tô Tầm xoay người lại sofa cầm lấy điện thoại gọi liền cho Lục Trình Dương, điện thoại rất nhanh đã thông, cô nói thẳng: “Anh đừng tới đây, nếu như là muốn đi đến sân bay thì tôi sẽ trực tiếp bắt xe đến đó.”

Giọng nói trầm thấp của Lục Trình Dương truyền đến: “Hôm nay không đi nữa, anh đã cho người đổi vé rồi, bây giờ anh đang ở dưới lầu, sẽ lên ngay đây.”

Tô Tầm nhìn thoáng qua Tô Thậm rồi cúp điện thoại.

“Ai tới vậy? Người kia sao?” Tô Thậm híp mắt nhìn Tô Tầm, cô gật đầu, nhìn anh nói: “Không cho phép đánh nhau trong nhà của em.”

“Được, anh sẽ đánh anh ta ở ngay ngoài cửa.” Tô Thậm bẻ ngón tay, khớp xương kêu lên rôm rốp.

Tô Tiểu Tông tắm rửa xong đang ở trong phòng mặc quần áo, nghe thấy giọng nói thì liền để chân trần chạy ra ngoài, gọi một tiếng: “Cậu!”

Một tay Tô Thậm bế lấy đầu xoăn nhỏ, mở miệng liền khen: “Giỏi lắm, còn có thể đánh nhau nữa.”

Tô Tầm hung hăng lườm anh một cái, nói nhăng nói cuội cái gì đấy? Tô Thậm nhìn thấy sắc mặt của em gái, ho khan hai tiếng hỏi đầu xoăn nhỏ: “Đánh nhau có đau hay không?”

Tô Tiểu Tông lắc đầu, sau đó chỉ vào bả vai của mình: “Nơi này có chút đau.”

Tô Thậm, người còn nhỏ hay đánh nhau, nhìn qua một chút thì thấy đúng là rất sưng và đỏ nhưng anh sẽ không an ủi đầu xoăn nhỏ, chỉ vỗ nhẹ vào đầu bé: “Không sao, hai ngày nữa sẽ hết đau thôi.”

“Vâng.” Tô Tiểu Tông nhỏ giọng đáp lời, từ trên người anh giãy giụa muốn xuống.

“Leng keng.” Chuông cửa vang lên, Tô Tầm muốn đi mở cửa nhưng Tô Thậm đã ngăn cô lại, anh nói: “Để anh.”

“Con mở!” Tô Tiểu Tông chân trần lạch bạch chạy tới.