Editor: Hà Vĩ
Beta: Mạc Y Phi
Lễ truy điệu bắt đầu trong không khí trang nghiêm. Lúc nhìn người đã khuất, Chúc Cẩn Niên cầm một đóa hoa cúc trắng, đi theo hàng người dài tiến lên phía trước. Di thể của Trịnh Văn Tú được đặt đoan trang và yên lặng, nhìn như đang ngủ, gương mặt được che lại bởi một tấm lụa trắng, đôi tay đan vào nhau đặt trên bụng, quanh người là hoa cúc vàng và hoa cúc trắng.
Chúc Cẩn Niên khom lưng nhẹ nhàng đặt đóa hoa cúc trắng xuống, khẽ thở dài. Cô cúi chào thật sâu với di thể, không khỏi nghĩ tới quá trình tư vấn ngắn ngủi của Trịnh Văn Tú. Nhìn thoáng qua tay bà ấy, Chúc Cẩn Niên bỗng nhớ lại, trong lần tư vấn ấy vẫn còn một nghi vấn nhưng dạo này có quá nhiều chuyện nên nhất thời cô quên mất.
Lễ truy điệu kết thúc, cô và Nhiếp Vũ Tranh rời khỏi hội trường, “Tào Tiểu Liễu nằm viện, di vật của cô Trịnh do ai chịu trách nhiệm sắp xếp lại thế anh? Có lẽ bà ấy sẽ có một vài ghi chép, hay nói là nhật ký. Em nghĩ, nếu không thì hỏa táng chung với bà ấy, hoặc là chờ Tào Tiểu Liễu ổn định hơn thì giao cho cô ta xử lý.”
Nhiếp Vũ Tranh dừng chân, “Ghi chép và nhật ký? Lúc tư vấn bà ấy có nhắc tới à?”
“Cái này chỉ là phán đoán của em thôi.” Chúc Cẩn Niên vươn tay phải, duỗi năm ngón tay ra, “Lúc đi học, vì mỗi ngày phải cầm bút làm bài tập nên đốt thứ nhất ở ngón giữa của em có một vết chai rất rõ. Em thấy nhiều người xung quanh đều vậy, anh cũng thế. Không chỉ vậy, ngón trỏ và trước ngón tay cái cũng có vết chai mỏng, nhưng không rõ như ở ngón giữa. Mấy năm nay không cầm bút nữa mà đổi sang dùng máy tính nên vết chai từ từ mờ đi. Nhưng Trịnh Văn Tú không giống thế, lúc bà ấy đến tư vấn thì em đã phát hiện ngón tay giữa của bà ấy có vết chai rất dày, vết chai ở ngón trỏ và ngón cái cũng khá rõ. Cầm dao điêu khắc hay bút đều có khả năng, nhưng em thấy xác suất cầm bút lớn hơn, với cảm xúc của bà ấy thì không thể nào hoàn thành mấy việc như điêu khắc. Ngoại trừ thường xuyên cầm bút, em không nghĩ ra được việc gì trong cuộc sống hằng ngày có thể hình thành vết chai đó.”
“Em nói tiếp đi.” Nhiếp Vũ Tranh dứt khoát dừng lại, ánh mắt sáng quắc.
“Sau khi Tào Nghĩa Lê mất tích, áp lực mà bà ấy phải chịu lớn hơn nhiều so với chúng ta tưởng tượng, bà ấy chịu đựng hai, ba năm, khuynh hướng trầm cảm nhẹ hơn so với dự đoán của em, em nghi ngờ bà ấy có một vài cách để giải tỏa. Em nhớ hôm bà ấy qua đời, lượng mực trong bút máy để viết di thư chỉ còn lại một phần ba, cảnh sát còn tìm thấy một hộp ruột bút máy. Sau khi em tốt nghiệp, đến tận bây giờ mấy chiếc bút máy để ở nhà vẫn chưa dùng hết, hoàn toàn không cần mua một số lớn ruột bút để dự bị. Em cảm thấy hẳn là bà ấy viết gì đó để giải tỏa tâm trạng, nếu không sẽ không thể giải thích vì sao trên tay bà ấy có những vết chai đó và lý do vì sao chuẩn bị nhiều ruột bút như vậy.” Chúc Cẩn Niên lại thể hiện khả năng suy luận với các chi tiết nhỏ của mình, dứt lời, cô phẩy tay, tự giễu: “Có thể do em nhiều chuyện, nếu bà ấy viết gì đó thật thì dù sao cũng coi như đồ đạc riêng tư, không đưa nó cho những người không thân thiết có lẽ sẽ tốt hơn.”
“Khó khăn của bọn anh nằm ở chỗ Tào Nghĩa Lê và Tằng Đại Cường đều đã chết, tất cả những chuyện xảy ra đều dựa vào lời nói một phía của Hòa Thi Nhụy, cô ta nói gì thì bọn anh phải chứng minh nó đúng nên rất bị động. Anh không biết những thứ mà Trịnh Văn Tú viết có tác dụng gì với việc này không, nhưng có còn hơn không.” Nhiếp Vũ Tranh không che giấu sự ca ngợi trong mắt.
Nghe anh nói vậy, Chúc Cẩn Niên suy nghĩ kỹ, “Tư tưởng của cô Trịnh khá bảo thủ, tính cách hướng nội, suy đoán từ thái độ về việc Tào Nghĩa Lê mất tích thì bà ấy là người sẽ đặt tất cả trứng gà vào trong một giỏ. Em đoán, nếu bà ấy có viết gì thì cũng sẽ khóa nó trong phòng ngủ hoặc phòng sách, rất có thể được đặt chung với sổ tiết kiệm và tiền mặt.”
“Cũng không biết tiền mặt trên người anh có đủ không…” Bỗng nhiên Nhiếp Vũ Tranh nói một câu không đầu không đuôi.
Suýt nữa Chúc Cẩn Niên không kịp phản ứng, ngơ ngác chớp mắt mấy cái, “Anh muốn mua gì à?”
Nhiếp Vũ Tranh nắm tay cô, mười ngón tay đan vào nhau, “Anh định gửi tiền mừng cưới cho Hách Dịch Kỳ trước, cảm ơn anh ta đã thể hiện tất cả những điều không thích hợp trước mặt em.”
“Lần đầu tiên anh nghe hết phân tích của em mà không đưa ra kết luận trái ngược đấy, em thật sự vừa mừng vừa lo.”
“Lần này em thắng.”
Chúc Cẩn Niên nhướng mày, được anh khích lệ thì bắt đầu không nể mặt, “Có lẽ lúc ấy lòng dạ anh đều dành cho Tào Tiểu Liễu nên mới không chú ý đến những chi tiết vốn không nên lơ là ấy.”
Nhiếp Vũ Tranh không đáp, bỗng nhìn ra sau lưng Chúc Cẩn Niên, “Anh Hách có chuyện gì à?”
Hách Dịch Kỳ đi theo ra đây hả? Chúc Cẩn Niên hơi giật mình, quay người lại nhìn thì phát hiện phía sau trống trơn, chiếc ô che nắng trong lòng bàn tay cũng biến mất, anh rút nó khỏi tay cô, bước nhanh về bãi đỗ xe.
“Nhiếp Vũ Tranh, đồ khốn kiếp! Anh quay lại đây! Trả ô cho em!” Cô tức giận giậm chân.
Nhiếp Vũ Tranh làm như không nghe thấy, sải bước về phía trước, trong lòng lại lẩm bẩm: anh và bạn trai cũ của em oan gia ngõ hẹp gặp mặt, anh đã cố gắng không thể hiện sự ghen tuông rồi, thế mà em còn trêu chọc ngược lại anh.
Thấy việc lấy lại ô che nắng đã vô vọng, vẻ mặt Chúc Cẩn Niên đầy đau khổ nhìn ánh mặt trời rực rỡ, bản thân trở nên hồ đồ vì mấy câu dỗ ngon dỗ ngọt của Nhiếp Vũ Tranh, lại quên mất anh chính là tên cầm thú tính toán chi li.
“Em phơi nắng đến đen luôn rồi!” Vào trong xe, gáy cô đổ mồ hôi, trợn mắt nổi giận quát Nhiếp Vũ Tranh.
“Đen đâu? Anh thấy em vẫn rất trắng đấy chứ.” Anh liếc Chúc Cẩn Niên, đầu ngón tay lướt qua cánh tay cô, “Không có việc gì thì phơi nắng nhiều hơn đi, thúc đẩy hấp thụ canxi, giúp ghi nhớ lâu nữa.”
Cô nghẹn lời, quay đầu đi chỗ khác không để ý tới anh.
“Cẩn Niên.”
“Không để ý tới anh nữa.”
“Giận thật đấy à?” Nhiếp Vũ Tranh cười hỏi.
“Hừ.”
“Để về anh giúp em bôi…” Hiển nhiên anh đã quên mất danh từ kia, thử hỏi, “Kem dưỡng da nhé?”
“Chữa trị sau phơi nắng!” Chúc Cẩn Niên giận quá thành cười.
***
Đúng như suy đoán của Chúc Cẩn Niên, ngăn kéo thứ nhất ở tủ quần áo trong phòng ngủ của Trịnh Văn Tú để số tiết kiệm và hộ chiếu của bà ấy, ngăn kéo thứ hai có mấy quyển nhật ký. Trong một, hai quyển ban đầu, độ dài nhật ký mỗi ngày đều rất ngắn, ghi lại một số việc vặt trong cuộc sống và cảm nhận cá nhân, về sau dần dần nhiều hơn, nhất là trong mấy năm Tào Nghĩa Lê mất tích, gần như ngày nào bà ấy cũng viết kín một trang, nội dung về quá khứ từng có rồi lại bực tức với tình trạng bây giờ của mình.
Hóa ra Trịnh Văn Tú đã biết chuyện Tào Nghĩa Lê bị Tằng Đại Cường tống tiền từ lâu, ông ta nói với bà ấy rằng Tằng Đại Cường tình cờ phát hiện giao dịch ký tên luận văn của ông ta và sinh viên, lợi dụng chuyện này để thỉnh thoảng đòi ông ta phí bịt miệng, thường đòi một đến hai ngàn. Trịnh Văn Tú tin tưởng không nghi ngờ chuyện này, nhiều lần muốn báo cảnh sát nhưng đều bị chồng mình ngăn lại. Sau này, bà ấy nghi ngờ chồng mình có người phụ nữ khác ở bên ngoài, cuối cùng tìm được cơ hội nghe lén điện thoại của Tào Nghĩa Lê, thế nên nghe trộm được hai lần bọn họ nói chuyện.
Cuộc trò chuyện đầu tiên, giọng điệu của Tào Nghĩa Lê rất mất kiên nhẫn, than phiền rằng mua gì đấy quá đắt, nhưng vẫn bất đắc dĩ nói sẽ trả tiền rồi lại bảo Tằng Đại Cường đóng gói những thứ gì đó đã dùng hết.
Cuộc trò chuyện thứ hai, Tào Nghĩa Lê có vẻ rất tức giận, trách cứ tâm trí Tằng Đại Cường đã bị mất phương hướng, chất vấn rốt cuộc hắn đứng ở phe nào, còn mắng hắn là con rối và tay sai của “tā” (1), bảo muốn cùng nhau chết.
(1) Trong tiếng Trung, anh ta và cô ta đều phát âm là “tā”, khi nghe, Trịnh Văn Tú không xác định được giới tính nên chỉ viết cách phát âm.
Trịnh Văn Tú còn viết, có lần Tào Nghĩa Lê uống say đã phàn nàn chuyện của Tằng Đại Cường với bà ấy, nói rằng, nếu không phải muốn bảo vệ danh dự của mình thì ông ta tuyệt đối sẽ không qua lại với loại người này. Vì vậy mà Trịnh Văn Tú cũng vô cùng lo lắng cho sự an toàn của Tào Nghĩa Lê. Nhưng lúc đó Tào Nghĩa Lê cam đoan với bà ấy, an toàn không phải vấn đề mà là chuyện tiền nong.
Khi cảnh sát điều tra nguyên nhân cái chết của Tằng Đại Cường, Trịnh Văn Tú đều không tiết lộ những chuyện này, lúc ấy trong lòng bà ấy vẫn có ảo tưởng, tin chắc Tào Nghĩa Lê sẽ không giết người, cố gắng hết sức giữ gìn danh dự của ông ta, không chịu nói vì sao ông ta bị tống tiền. Bà ấy cố chấp cho rằng chỉ cần cảnh sát không thể tìm được chứng cứ mang tính quyết định từ Tào Nghĩa Lê thì sẽ điều tra người khác.
Nhiếp Vũ Tranh đã mất một tuần chỉ để đọc hết những quyển nhật ký này. Anh kết luận, trong quá trình nhốt Hòa Thi Nhụy, không phải Tằng Đại Cường vẫn luôn sắm vai người khống chế, hắn đối xử với Hòa Thi Nhụy tuyệt đối không phải đơn giản là “buông lỏng cảnh giác” và “lương tâm xuất hiện”. Một danh từ tâm lý học xuất hiện trong đầu Nhiếp Vũ Tranh, loại tâm lý này cực kỳ hiếm thấy, tư liệu có thể tìm được trên toàn thế giới khá ít ỏi, không có mấy, Tằng Đại Cường thật sự sẽ xuất hiện tâm lý dị dạng này sao?
Nhóm cảnh sát hình sự điều tra khoảng thời gian bảy năm trước khi Tằng Đại Cường chết cũng đã có kết quả. Một công nhân làm cùng nói rằng tính cách hắn lập dị, rất nóng nảy, từng bị bắt hai, ba lần vì đánh nhau, sau đó “cải tà quy chính”. Hắn không chăm chỉ làm việc, không kiếm được nhiều tiền lắm nhưng cuộc sống lại không gặp khó khăn gì. Mọi người từng nói đùa, hỏi hắn có phải có tiền ở chỗ nào khác nữa không, hắn nói mình có tiền do đánh bài khi rảnh rỗi. Có một thời gian bỗng nhiên hắn hỏi thăm khắp nơi xem có ai muốn nhận con nuôi không, bảo là người thân trong nhà thật sự không nuôi nổi đứa con mới sinh nên chuẩn bị mang cho. Mọi người đoán đó là con riêng của hắn, nhưng hắn vẫn luôn sống một mình, cũng không bao giờ có bạn gái cố định nên suy đoán kiểu này không thể tin được. Sau đó, hắn không hỏi nữa nên mọi người cũng quên dần, chuyện này không có kết quả, chỉ nghe nói vì liên quan đến tính cách nên hắn và người thân không còn qua lại, cũng không biết người thân nào nhờ hắn hỏi chuyện này. Có người phản ánh, Tằng Đại Cường từng bị đánh, người khác hỏi thì hắn chỉ nói chơi bài quỵt nợ nên bị đánh. Kể từ đó, trạng thái tinh thần của hắn không quá tốt, rất sa sút, làm việc càng lười biếng hơn.
Giả Á Liệt hừ một tiếng, “Khi điều tra vụ án của Tằng Đại Cường, chúng tôi đã đến hỏi thăm người thân ở quê, không có ai khó khăn đến mức không nuôi nổi đứa bé.”
Biểu cảm của Thẩm Tử Bình đông cứng, “Chẳng lẽ Hòa Thi Nhụy từng mang thai? Đúng rồi…. bị nhốt nhiều năm như vậy cũng không phải không có khả năng này. Nhưng trong nhà Tằng Đại Cường không có bất kỳ đồ đạc nào của trẻ con, hoặc là đứa bé không được sinh ra, không thì sinh ra nhưng vứt đi hoặc…”
Nhiếp Vũ Tranh nhớ lại hoàn cảnh nguy hiểm khi mẹ mình sinh, đối với người bên ngoài mà nói đã là sự kích thích tinh thần cực lớn mà cả đời khó quên, huống chi là người trong cuộc. Anh lấy lại bình tĩnh, lên tiếng: “So sánh mốc thời gian trong nhật ký và mốc thời gian được đồng nghiệp của Tằng Đại Cường cung cấp, có thể thấy sau vài tháng Tằng Đại Cường hỏi thăm khắp nơi, hắn bắt đầu mua mỹ phẩm đắt tiền cho Hòa Thi Nhụy, sau đó có nghi vấn bị đánh, Tào Nghĩa Lê mắng hắn là con rối và kẻ phản bội, tinh thần của hắn trở nên sa sút, một năm sau thì tử vong. Tôi nghĩ, điều thúc đẩy sự thay đổi này không phải tiền của Tào Nghĩa Lê, mà là sự tự thức tỉnh của Hòa Thi Nhụy và việc cô ta điều khiển tâm lý hắn, khiến hắn từ đồng đội biến thành kẻ thù của Tào Nghĩa Lê. Bị nhốt dẫn đến hội chứng Stockholm, điều này rất hợp lý. Nhưng trong tình huống vẫn bị tội phạm khống chế, hội chứng Stockholm có rất ít khả năng tự khỏi. Nếu Hòa Thi Nhụy từng có một đứa bé thì đứa bé không biết tung tích này rất có thể là một điểm quan trọng trong sự thay đổi tâm lý của cô ta.”