Nói Chuyện Với Thế Giới Của Người

Chương 90: Giấc mơ sáng suốt [2]




Editor: Hà Vĩ

Beta: Mạc Y Phi

Một tiếng trôi qua rất nhanh, Nguyên Dung xoa lưng, trả bảy cái thẻ màu cầu vồng vừa rút ra cho Chúc Cẩn Niên, “Đúng rồi Tiểu Chúc à, chồng tôi bảo anh ấy sẽ đến đón tôi, hỏi cô và Nhiếp tổng có tiện không thì đi uống cà phê với nhau.”

Chúc Cẩn Niên cười, “Nhiếp tổng không hay đến văn phòng, hơn nữa bây giờ anh ấy đang có chuyện rất quan trọng nên có lẽ sẽ không có thời gian uống cà phê đâu.”

“Không khéo rồi nhỉ, thế phải để cô chịu thiệt làm bóng đèn của bọn tôi thôi vậy.” Nguyên Dung nói xong thì kéo Chúc Cẩn Niên ra ngoài.

Khang Kiên Dương thật sự đang chờ trong quán cà phê ở đối diện, Chúc Cẩn Niên và anh ta trò chuyện, cô hỏi cảnh sát tìm anh ta để hỏi chuyện người phụ nữ dẫn đường đi bộ qua sông băng. Anh ta vỗ đùi, phàn nàn: “Tôi còn tưởng chuyện Sọc Trắng Đen có tiến triển, ai ngờ bọn họ hỏi tôi chuyện người dẫn đường. Tôi đưa toàn bộ ảnh có lưu lại cho bọn họ, bọn họ xem hết thì rất thất vọng, hỏi tôi có phải người dẫn đường luôn che mặt trong toàn bộ hành trình không. Trong lòng tôi rất bực bội, hỏi bọn họ người phụ nữ dẫn đường có vấn đề gì à, chẳng lẽ có liên quan đến Sọc Trắng Đen sao? Họ cùng một nhóm ư? Nhưng bọn họ chỉ nói với tôi, cô ta là một người quan trọng trong một vụ án khác, nếu nhớ được nội dung gì mới thì hãy liên hệ với cảnh sát. Cô nói xem, tôi đã gặp những chuyện gì rồi, còn chưa đủ hay sao?”

Chúc Cẩn Niên ngồi vào chỗ của mình, trấn an anh ta vài câu theo thói quen rồi hỏi: “Lúc ấy tôi đã tò mò vì sao người dẫn đường lại là nữ. Theo lý thuyết thì sông băng kia rất nguy hiểm, cuộc sống thôn trang khép kín thì càng phải theo con đường truyền thống “đàn ông là lao động chính, phụ nữ chăm sóc gia đình” chứ, cho dù làm người dẫn đường kiếm thêm thu nhập thì cũng nên là đàn ông. Lúc các anh lập kế hoạch xuất phát thì có ai từng dị nghị hay lo lắng về khả năng của người dẫn đường không?”

“Không. Người dẫn đường này do một số bạn bè trên diễn đàn giới thiệu, tôi có quen chủ của một diễn đàn khác cũng ở thành phố Bằng, anh ấy giới thiệu cô ta, nói rằng rất đáng tin, là người tốt nhưng thích bắt bẻ, không phải tất cả các đoàn thám hiểm đều nhận mà còn phải xem “duyên phận”. Anh ấy đã nói như vậy đấy. Sự thật chứng minh anh ấy đã đúng, người ta còn từng cứu tôi một mạng.” Cầm menu, khí chất nhà giàu của Khang Kiên Dương nổi bật, anh ta gọi rất nhiều bánh ngọt, đừng nói trà chiều mà còn đủ ăn đến bữa sáng ngày mai.

Nguyên Dung lắc tay anh ta, “Gọi nhiều vậy anh…”

“Ăn nhiều đồ ngọt tâm trạng sẽ tốt, em ăn nó cũng ăn mà.” Anh ta cười, xoa cái bụng lớn của cô ấy.

“Phải xem “duyên phận”...” Chúc Cẩn Niên không thể tưởng tượng được mà lẩm bẩm, nghĩ bụng Hòa Thi Nhụy mai danh ẩn tích làm giáo viên tình nguyện ở làng Ô Lai, kiếm tiền để sống có thể hiểu được, nhưng dẫn đoàn tới sông băng mà còn chọn người thì rất kỳ lạ, có lẽ còn phải có tiêu chuẩn đặc biệt gì nữa.

“Cô ta tin Phật à? Sao cô ta biết có duyên phận hay không?" Cô giả vờ lơ đãng hỏi, “Nhìn vẻ ngoài sao?”

“Đúng vậy!” Khang Kiên Dương gật đầu, “Tôi phụ trách liên lạc với cô ấy, làng bọn họ không có internet, nhanh nhất cũng phải một tuần cô ấy mới trả lời. Cô ấy nói với chúng tôi cần danh sách thành viên tham gia, còn phải kèm theo những bức ảnh ngoài đời. Lúc chúng tôi xuất phát, cô ấy từng nói, bảo cảm thấy có duyên phận đặc biệt với tôi nên dọc đường thường hay trò chuyện.”

“Nói chuyện gì?” Hai người phụ nữ đối diện anh ta đồng thời đặt câu hỏi, cô và Nguyên Dung nhìn nhau rồi bật cười.

“Tôi quên rồi, phần lớn đều về thành phố Bằng, tôi thấy cô ấy rất hứng thú nên còn mời cô ấy có rảnh thì tới đây du lịch, tôi sẽ chịu trách nhiệm tiếp đón nhưng không ngờ cô ấy lại từ chối, bảo cả đời cũng không định rời khỏi làng Ô Lai. Trước đây tôi cảm thấy cô ấy là người có đạo đức…” Khang Kiên Dương gãi ót, “Sau khi cảnh sát gặp tôi để tìm hiểu tình hình thì lại cảm thấy không phải cô ấy đang… trốn tránh đấy chứ? Ôi! Không hiểu nổi.”

***

Giả Á Liệt thấy cảm xúc của Hòa Thi Nhụy vẫn ổn thì tiếp tục đặt câu hỏi: “Được, cô nói tiếp đi, sau chuyện kia, Tào Nghĩa Lê có quấy rối hoặc làm loạn lần nào với cô nữa không?”

Hòa Thi Nhụy cụp mắt lắc đầu, thấp giọng nói: “Trong lòng tôi tràn ngập nỗi oán hận và đau khổ, Tào Nghĩa Lê thì lại giống như chưa có chuyện gì xảy ra. Lúc ấy tôi thật sự quá ngu ngốc, hay phải nói là khi đã tuyệt vọng thì cái gì cũng dám làm, tôi bám lấy Tào Nghĩa Lê, yêu cầu ông ta, hoặc phải coi đó là uy hiếp ông ta, bắt ông ta thương lượng với Học viện Luật đuổi học Chương Tĩnh Minh. Có lẽ ông ta đoán được tôi không dám báo cảnh sát nên bắt đầu giả câm vờ điếc. Bởi vì ngay từ đầu không có ý định báo cảnh sát nên tôi không có chứng cứ trong tay, chuyện cũng đã xảy ra được vài ngày rồi, chỉ nói mà không có bằng chứng, dù muốn báo cảnh sát thì cũng vô dụng, chỉ khiến bản thân trở nên khó coi hơn mà thôi.”

Thẩm Tử Bình lên tiếng: “Sau khi cô mất tích, chúng tôi từng điều tra hoạt động ít nhất trước đó hai tuần, cũng không phát hiện cô và Tào Nghĩa Lê qua lại hay liên lạc.”

“Tôi hoàn toàn không muốn gặp lại ông ta mà đều liên lạc qua điện thoại, gọi bằng điện thoại của mình hai lần, ông ta cố ý tắt máy. Nhưng khi tôi tìm điện thoại khác gọi tới văn phòng của ông ta thì không quá khó khăn nữa.”

“Thì ra là thế.” Thẩm Tử Bình lấy điện thoại ra ghi chép, “Cô gọi bằng điện thoại của mình cho ông ta hai lần, một lần nghe máy còn một lần không. Hai người đã nói những gì?”

“Ông ta bảo tôi một điều nhịn chín điều lành, đừng liên lạc với ông ta và vĩnh viễn không được nói chuyện ấy ra. Ông ta liên tục nhấn mạnh đó là vì yêu tôi, cũng nhất thời do mất khống chế, ông ta còn muốn đưa tiền cho tôi. Tôi kiên quyết không đồng ý. Tiền ư? Ông ta xem tôi là gì? Tôi không phải loại người như vậy. Tôi cảm thấy mình đã phải trả một cái giá lớn đến thế thì không thể cứ vậy mà bỏ qua, ít nhất Chương Tĩnh Minh cũng phải bị đuổi học. Lúc ấy tôi cũng không biết, chút mối quan hệ mà Chương Tinh Minh có lại liên quan với Tào Nghĩa Lê. Vì hai ba câu trong điện thoại không thể đạt được thỏa thuận nên ông ta hẹn tôi gặp mặt rồi nói chuyện, tôi nhớ đến chuyện cũ nên mua một con dao để trong túi, nếu ông ta có ý đồ bất chính thì tôi cũng có thứ đề phòng, chỉ bằng sức của tôi, cho dù có tỉnh táo thì cũng không thể đánh lại ông ta.”

Giả Á Liệt hỏi, “Dao gì?”

“Một con dao gấp.”

Giả Á Liệt rút ra một tấm ảnh, “Con dao này à?”

“Đúng vậy.”

Thẩm Tử Bình hỏi: “Hai người hẹn nhau ở đâu?”

Hòa Thi Nhụy chìm vào hồi ức, “Khi đó trường chúng tôi đang mở rộng về phía Bắc nên khu Bắc tiện hơn, việc xanh hóa cũng chưa hoàn thành, ông ta hẹn tôi ở một nơi không người tại khu Bắc. Khu Bắc ít người nhưng với tôi cũng coi như quen thuộc, trước kia tham gia câu lạc bộ cứu trợ động vật nhỏ, tôi có nhặt được vài con mèo lang thang ở đó. Tối hôm đó, tôi mang theo dao tới, Tào Nghĩa Lê cũng không làm gì cả, chỉ không ngừng nói ông ta có được vị trí hiện tại không dễ dàng như thế nào, hoàn toàn không thấy việc mang đến cho tôi tổn thương lớn như vậy là sai, bởi vì ông ta cực kỳ say mê tôi. Tôi rất tức giận, uy hiếp ông ta, nếu như không đuổi Chương Tĩnh Minh thì tôi sẽ công khai chuyện đó. Thật ra tôi không dám, cá chết lưới rách cũng không phải kết cục tốt đẹp gì với tôi. Ông ta vẫn muốn cho tôi tiền, giá cả tăng lên gấp đôi. Tôi thật sự không cần tiền nên vẫn không thể đạt được sự thống nhất như trước. Nhưng không ngờ, chuyện ngày đó bị Tằng Đại Cường nghe thấy, hắn vừa kết thúc công việc được một lúc nên nghe thấy hết rồi…”

Nhắc tới Tằng Đại Cường, cô ta co rúm lại, có vẻ rất sợ hãi, mắt rớm lệ. Một lát sau, cô ta nhẹ nhàng vén tay áo lên. Những vết sẹo lớn nhỏ trải rộng trên cánh tay cô ta, phần lớn là những vết sẹo bị bỏng do thuốc lá. Kế tiếp là bả vai, bắp chân, đủ loại vết thương hiện ra trước mặt mọi người, không tiếng động kể lại khoảng thời gian tàn bạo kia. Một cô gái bị nhốt rồi bị ngược đãi là chuyện quá quen thuộc, nhưng với người trong cuộc thì từng vết sẹo đại điện cho một khoảng ký ức thê thảm và đau đớn.

Thẩm Tử Bình nhíu mày, “Những cái này…”

Hòa Thi Nhụy che mặt, không ngừng lắc đầu rồi òa khóc nức nở, ngón tay cũng run rẩy, gần như không nói thành lời. Khóc một lúc, cô ta liên tục nôn ọe, cả khuôn mặt đỏ bừng.

Thẩm Tử Bình dùng ánh mắt hỏi ý kiến Nhiếp Vũ Tranh, anh khẽ gật đầu một cái.

Hòa Thi Nhụy lau nước mắt, đứng dậy đi gần tới cửa thì bỗng đứng lại, nhìn Nhiếp Vũ Tranh rồi hỏi: “Anh là Nhiếp Vũ Tranh của Học viện Tâm lý và Xã hội năm đó sao?”

Anh gật đầu.

“Anh là cảnh sát à?”

“Không phải.”

“Không phải cảnh sát nhưng xuất hiện ở đây?” Hòa Thi Nhụy nhìn thoáng qua Thẩm Tử Bình.

Thẩm Tử Bình hắng giọng một cái, “Tổ trưởng Nhiếp đảm nhận vị trí chuyên gia tâm lý ở tổ chuyên án, cũng có thể nói là một thành viên trong tổ.”

Hòa Thi Nhụy cúi đầu, im lặng bước đi.

Thẩm Tử Bình cũng bước ra ngoài, mở cánh cửa sổ ở hành lang rồi đốt một điếu thuốc, chua xót nói: “Xem ra cô ấy vẫn nhớ cậu.”

Nhiếp Vũ Tranh không để ý, đứng bên cạnh anh ta ngắm nhìn tán cây tuyết tùng ở phía xa. Làn gió khô nóng thổi vào, tiếng ve kêu không dứt bên tai, ở cổng vẫn có mấy phóng viên chưa từ bỏ ý định đang canh gác.

Đồng nghiệp bên đội điều tra đi ngang qua, nói chuyện mấy câu với anh ta về chuyện vợ Tào Nghĩa Lê tự sát, có di thư, cũng có người thân và bạn bè cung cấp bằng chừng “tâm lý bất ổn”, kết quả kiểm tra thi thể chứng minh bà ấy treo cổ tự tử, người nhà của bà ấy sẽ nhanh chóng xử lý chuyện hậu sự.

Di động của Nhiếp Vũ Tranh rung lên, anh đi sang một bên nghe máy, nghe Chúc Cẩn Niên nói tin tức mà Khang Kiên Dương cung cấp. Cúp máy, anh quay lại hỏi, “Còn cảnh sát ở làng Ô Lai nữa không?”

Thẩm Tử Bình hoàn hồn, gạt tàn thuốc, “Có, sao thế?”

“Điều tra hai chuyện, xem như thử vận may. Làng Ô Lai không có internet nhưng Hòa Thi Nhụy thỉnh thoảng sẽ lên mạng, nếu như tìm được máy tính cô ta dùng để lên mạng thì kiểm tra lịch sử truy cập, nói không chừng sẽ có một vài thu hoạch. Còn một chuyện khác, mấy năm nay những đoàn thám hiểm mà cô ta lựa chọn dẫn đường đều có điểm đặc biệt hoặc điểm giống nhau nào đó, tốt nhất có thể tìm được vài người trong số bọn họ để hỏi xem có ý kiến hay ấn tượng gì với người dẫn đường hay không.”

Thẩm Tử Bình ngạc nhiên, “... Có ích gì không?”

“Không biết.” Nhiếp Vũ Tranh nhìn anh ta, “Tôi nhắc nhở cậu, bởi vì hai người khác có liên quan đến vụ án đều đã chết nên với tư cách người duy nhất biết rõ chuyện, bản thân cô ta tồn tại điểm đáng ngờ rất lớn. Sự xuất hiện của cô ta tuyệt đối không phải chấm dứt, mà trái lại, đó mới là bắt đầu.”

Thẩm Tử Bình gật đầu, lập tức gọi điện thoại cho đồng nghiệp ở khu Xương Đóa, sau đó nói: “Bọn họ cũng chú ý tới chuyện thỉnh thoảng Hòa Thi Nhụy tiếp xúc với internet, trước mắt đã hỏi thăm được nơi mà cô ấy mượn máy tính, đó là ở nhà một người thân thích của ông hiệu trưởng ở huyện Qua Cống, con trai người nọ ra ngoài làm công, trong nhà có một cái máy tính cũ, mấy năm nay, lúc Hòa Thi Nhụy cần dùng đều đến đó mượn. Bọn họ đã chuyển máy tính về, tin rằng rất nhanh sẽ điều tra ra. Còn chuyện thứ hai mà cậu nói là phương hướng mới với chúng tôi, cũng sẽ được điều tra luôn.”

“Phải hết sức nhanh chóng, tốt nhất việc bổ sung tin tức và thẩm vấn nên tiến hành song song.”

Thẩm Tử Bình híp mắt, “Có vẻ cậu… không quá tin tưởng Hòa Thi Nhụy, có thể nói cho tôi biết lý do không?”

Nhiếp Vũ Tranh im lặng, trong đầu không ngừng hiện lên cảnh Hòa Thi Nhụy trả lời câu hỏi, cuối cùng nhẹ nhàng lắc đầu.