Nói Chuyện Với Thế Giới Của Người

Chương 68: Tôi nhìn thấy nỗi lòng của người [1]




Editor: Hà Vĩ

Beta: Mạc Y Phi

Trong phòng bếp vang lên tiếng leng keng của nồi niêu xoong chảo và vài câu lẩm bẩm của cô. Mỗi cuối tuần có cô bầu bạn đều khiến anh cảm thấy bình thản nhàn nhã như thế và cực kỳ khiến người ta chờ mong.

Nhiếp Vũ Tranh phủi bụi, tiện tay cầm mấy quyển sổ lật đi lật lại, một lát sau, anh nhìn thoáng qua cái tên “Tào Nghĩa Lê”, hai mắt không thể không trợn lên.

Là viện trưởng Học viện Chính trị và Hành chính cộng đồng, tên của Tào Nghĩa Lê lại xuất hiện trong lịch sử cuộc gọi của Hòa Thi Nhụy, trong vòng nửa tháng trước khi cô ta mất tích, tổng cộng bọn họ gọi điện hai lần, lần đầu tiên chưa được kết nối, lần thứ hai nói chuyện vẻn vẹn chưa đến ba mươi giây.

Ấn đường Nhiếp Vũ Tranh nhăn tít, lại lật vài tờ, anh phát hiện nội dung câu hỏi của Tào Nghĩa Lê chỉ xuất hiện một lần, hiển nhiên câu trả lời của ông ta cũng không cung cấp cho cảnh sát được thông tin gì có giá trị, nhưng nhìn qua cứ cảm thấy không thích hợp cho lắm.

Tạm thời anh không nghiên cứu sâu thêm xem đó hoàn toàn là phỏng đoán của giác quan thứ sáu hay là suy luận của lý trí.

Đến bây giờ, Tào Nghĩa Lê đã mất tích hơn ba năm, sống không thấy người chết không thấy xác như Hòa Thi Nhụy, không biết đó có phải là một sự trùng hợp không? Nếu đúng thì chỉ có thể cảm thán rằng vận mệnh trêu đùa, nếu không phải thì lại không tìm ra điểm liên quan.

Xem ra lượng công việc anh phải tiếp nhận sẽ không nhỏ.

Có lẽ sắp có một trận mưa lớn, bầu trời vốn nắng đẹp thì lại có mây đen ùn ùn kéo đến. Nhiếp Vũ Tranh tắm xong đi ra thì phát hiện bên ngoài đã bắt đầu mưa to, âm thanh lộp bộp rất lớn. Mùi hơi đất bốc lên trộn lẫn với mùi khét trong không khí, có vẻ hơi kỳ lạ.

“Mưa đá!” Giọng của Chúc Cẩn Niên vọng lại, cô chạy từ bên ngoài vào, vẫn còn đeo tạp dề, nâng cao hai hạt mưa đá to cỡ hạt nhãn như dâng vật quý, “Anh xem này! Có mưa đá!”

Nhiếp Vũ Tranh ôm cô vào lòng.

Cô không biết bây giờ mình đáng yêu biết bao nhiêu đâu, bình thường luôn là dáng vẻ người phụ nữ tinh anh kết hợp với vẻ mặt nghiêm túc khẽ cau mày giảng giải cái này phân tích cái kia, lúc ở bên anh cũng rất kiềm chế, đâu giống như bây giờ, buộc tóc đuôi ngựa rồi để lộ bờ vai nhỏ, nhặt được vài hạt mưa đá rơi từ trên trời xuống mà phấn khích mãi không thôi.

Được anh ôm vào lòng, cô còn thật cẩn thận cầm mưa đá, tiếc rằng viên đá không chịu được nhiệt độ cơ thể, thoáng cái đã tan thành nước.

“Hết rồi.” Cô bĩu môi, cất giọng ngang ngược làm nũng với anh, “Tại anh cả.”

“Ừ, tại anh. Phạt anh đêm nay không được ngủ.”

“Không được, anh ngủ hay không em cũng không nhìn thấy, lỡ như nhân lúc em không ở đó anh lén lút ngủ thì sao?”

“Không bằng mời quan lớn Chúc hao phí chút tấm lòng, cả đêm giám sát anh nhé?”

“Em không thèm vụ làm ăn lỗ vốn này.” Chúc Cẩn Niên xua tay, “Em vào xem cháo thế nào đã…”

“Không cần xem.” Anh cười, “Cháy rồi.”

Chúc Cẩn Niên sửng sốt, ngửa đầu ngửi thử, đúng là có mùi khét thoang thoảng thật, vẻ mặt cô không còn gì lưu luyến, ủ rũ lẩm bẩm: “Em… đi ra ngoài nhặt mưa đá…”

Nhiếp Vũ Tranh rất tự giác lên tầng thay quần áo.

Một lát sau, trận mưa đá đột ngột kéo tới đã biến thành cơn mưa nhỏ tí tách, từ xa có thể thấy bầu trời lại quang đãng. Chúc Cẩn Niên dọn dẹp tác phẩm thất bại trong phòng bếp xong, lúc ngồi vào ghế lái phụ cô vẫn còn thấy chán nản, thấp giọng hỏi: “Này, ở bên em lâu như vậy, có phải anh phát hiện thật ra em cũng không giỏi giang gì cho lắm không?”

“Trước đây em giỏi giang lắm à?” Anh hỏi ngược lại.

Cô trừng mắt, bản lĩnh dùng một câu chặn hết sự nhiệt huyết người khác của anh thật sự có được từ khi sinh ra, hơn nữa còn rất thản nhiên.

Nhiếp Vũ Tranh nghiêng về một bên lái xe ra ngoài rồi nói, “Thứ nhất, chúng ta ở bên nhau còn chưa đủ lâu, ít nhất phải trải qua 40, 50 năm mới xứng với chữ “lâu” này. Thứ hai, dựa vào việc giặt quần áo, nấu cơm, quét dọn để đánh giá em có phải là một người giỏi hay không ư, em là nhân viên của công ty giúp việc gia đình nào thế?”

“Vậy anh nói thật xem, anh dùng tiêu chuẩn gì để đánh giá em?”

Nhiếp Vũ Tranh quay đầu nhìn cô, “Đối với em, anh không có nguyên tắc, cũng chẳng cần tiêu chuẩn.”

“Lời ngon tiếng ngọt.” Nhưng tâm trạng thì tốt hơn rất nhiều.

“Anh rất ít khen ai nhưng luôn cố gắng hết sức để khen em, điều đó chứng minh cho tất cả.”

Chúc Cẩn Niên ra vẻ khó mà tin được, “Em thật sự không nghe ra được câu nào của anh là đang khen em…”

“Mỗi một câu.”

“Cách khen người khác của anh đáng sợ quá đấy.” Cô chịu đựng gật đầu.

Nhiếp Vũ Tranh híp mắt cười, “Em thích không?”

“À…” Cô miễn cưỡng đáp, “Thích.”

“Thích cách khen em của anh hay thích anh?” Nhiếp Vũ Tranh truy hỏi.

“Thích anh hơn.”

Anh hết sức hài lòng với câu trả lời này.

Chúc Cẩn Niên đã hiểu rõ cách nói chuyện của anh từ lâu, lúc này mới tiếp tục: “Bởi vì vẻ ngoài của anh đẹp đẽ hơn nội tâm.”

Anh cũng không nóng vội, thản nhiên hỏi: “Em nhìn thấy trái tim của anh rồi à?”

Chúc Cẩn Niên gặp nạn, cô đáp bừa: “Thấy rồi.”

“Nhìn lén anh tắm à?”

“Nội tâm cơ mà! Cái này có liên quan gì đến việc anh tắm hả?” (1)

(1) Từ vừa có nghĩa trái tim vừa có nghĩa nội tâm.

Tốc độ lái xe của anh ổn định, không nhanh không chậm đáp: “Trong hai cái đó, em hứng thú với cái nào hơn?”

“Nội tâm!” Chúc Cẩn Niên cảm thấy mình bị anh cho đi lòng vòng như lên thuyền giặc.

“Cũng đúng, quả thật con người rất tò mò với thứ mà mình chưa từng được thấy.”

“Em thấy anh tắm lúc nào…” Cô bỗng nhiên dừng lại, chột dạ nhìn ra ngoài cửa sổ.

“Khi nào à? Để anh nghĩ xem…” Anh giả vờ nghiêm túc suy nghĩ, “Lần đó chúng ta đi suối nước nóng Bích Thủy Loan…”

“Bữa cơm này em mời!” Chúc Cẩn Niên giơ tay đầu hàng, còn nói nữa à, lần đó suýt thì lau súng cướp cò rồi.

Nhiếp Vũ Tranh nắm tay trái cô, ngón cái gãi vào lòng bàn tay cô, “Em vẫn nên mời anh đi Bích Thủy Loan một lần nữa thì hơn.”

“Trời nóng, ai còn đi ngâm suối nước nóng làm gì…”

“Ít người hơn, rất tốt.” Anh cười cực kỳ vô hại nhưng rõ ràng lại có mưu mô xấu xa.

***

Gia Cát Thiên Huệ cầm con dấu đè thật mạnh lên hợp đồng hạng mục EAP, chính thức bắt đầu hợp tác với văn phòng bất động sản GM.

“Khang tổng cực kỳ tán thưởng trình độ chuyên nghiệp của quý văn phòng, chúng tôi bằng lòng giao “năng lượng chính” của toàn bộ nhân viên trong công ty cho mọi người!” Phó giám đốc văn phòng GM Đoạn Khoa Thư cười nói.

Thiên Huệ và Chúc Cẩn Niên nhìn nhau cười, “Nhờ Đoạn tổng bày tỏ sự quyết tâm của chúng tôi với Khang tổng, tuyệt đối không dám phụ sự nhờ vả.”

Hàn huyên vài câu, mấy người đứng dậy ra về. Lúc xe sắp đến tòa nhà Tùng Hải, Thiên Huệ vỗ bả vai của Chúc Cẩn Niên mấy cái, “Đàm phán rất thuận lợi, trở về sẽ bảo Cách Trí mời cô ăn một bữa cơm. À, hay là để Vũ Tranh làm chủ nhỉ?”

Nói xong, cô ấy lại nhìn Chúc Cẩn Niên đầy hứng thú.

Năng lực quan sát và giác quan thứ sáu của phụ nữ rất mạnh, huống chi Thiên Huệ là một người chín chắn, có lẽ từ khoảng thời gian Nhiếp Vũ Tranh đến văn phòng làm việc đúng giờ thì đã nhìn ra được manh mối giữa anh và Chúc Cẩn Niên, chỉ có điều chưa nói mà thôi. Từ sau khi Chúc Cẩn Niên nhận được bó hoa của Chương Tĩnh Minh, dường như Nhiếp Vũ Tranh bắt đầu “không chú ý đến ảnh hưởng” nữa, mỗi ngày anh đều đỗ xe dưới tòa nhà nhưng lại không đi lên, lâu dần mọi người cũng phát hiện ra.

Tình yêu bí mật dù sao cũng có ngày phải công khai, Chúc Cẩn Niên hào phóng đáp lại, “Vậy để Vũ Tranh mời đi ạ.”

“Ha ha, cô tiết kiệm tiền bữa cơm này hộ Cách Trí, cũng không biết cậu ta nên khóc hay nên cười nhỉ?” Thiên Huệ nói một câu hai nghĩa, nhìn đồng hồ, cô ấy nói với trợ lý Chương Tương của mình: “Có thể chúng ta sẽ chậm trễ vài phút, cô báo trước một tiếng với lễ tân, nếu bốn giờ vị khách kia đến thì nhờ lễ tân tiếp đón hộ tôi nhé.”

Trở về văn phòng, quả nhiên đã muộn mười phút. Thiên Huệ vừa ra khỏi thang máy đã bước về phía ghế sofa tiếp đón khách ở cửa, “Ôi, thật sự rất xin lỗi, đường tắc quá, để cô Ưng đợi lâu rồi!”

Chúc Cẩn Niên vốn định về văn phòng nhưng khi ánh mắt thoáng nhìn qua người đàn ông bên cạnh cô Ưng thì đột nhiên dừng lại.

Lúc này cô Ưng cười lên tiếng, “Không sao. Đúng rồi, đây là chồng của tôi, anh ấy cùng đi với tôi đến đây.”

“Vậy là tốt nhất rồi.” Thiên Huệ nhiệt tình nói, xem ra cô ấy đã biết nội dung tư vấn của hai vợ chồng từ trong ghi chép chẩn đoán ban đầu.

Chúc Cẩn Niên quan sát một lượt, dáng người cô Ưng thon thả, khuôn mặt dịu dàng, áo khoác màu đen không tay, mái tóc quăn, cô ấy mặc áo len màu xám tro kết hợp với váy ba màu sáng dài đến gối, phối hợp với chiếc khăn lụa trên cổ, nhìn qua rất thời thượng và tràn ngập sức sống, đứng cạnh Thu Văn Phạm khá xứng đôi.

“Tiểu Nhiên, em vào trước đi, để anh nói vài lời với người bạn này.” Thu Văn Phạm ôm vai vợ mình, khẽ bảo.

Ưng Nhiên đồng ý, nhìn về phía Chúc Cẩn Niên, hơi gật đầu xem như chào hỏi, không hỏi gì nhiều đã đi theo Thiên Huệ, có lẽ cũng biết, có điều không nói thôi.

“Anh còn nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật quá nhỉ.” Chúc Cẩn Niên cũng không muốn nói chuyện nhiều với anh ta, lạnh lùng lên tiếng.

Thu Văn Phạm rút danh thiếp cô đưa từ trong cặp công văn ra, “Chúc Cẩn Niên, tôi có thể thuyết phục vợ mình đến đây, điều đó đã thể hiện việc tôi bắt đầu dùng thái độ tích cực đối mặt với những chuyện không tốt trước đây. Thánh nhân có nói, biết sai có thể sửa, đó là điều rất tốt.”

Lại thêm một người nữa thích nói có sách mách có chứng rồi.

“Mặc dù sở trường của chị Thiên Huệ thiên về can thiệp chướng ngại tâm lý sau khi tổn thương, nhưng anh lại không chọn một người hiểu rõ tình hình như tôi, tôi rất bất ngờ.” Cô nghiêm túc hỏi, “Anh xử lý chuyện của Đặng Hàm Hi thế nào?”

Anh ta rất cẩn thận, cũng không lập tức đáp lại mà cúi đầu, dáng vẻ như cười như không.

Chúc Cẩn Niên cực kỳ ghét vẻ mưu toan và cẩn thận che giấu hết tất cả của anh ta.

Lúc này, anh ta ngẩng đầu lên, ánh mắt lạnh lùng cố chấp, “Cô không tín nhiệm tôi, mà tôi cũng không tin tưởng cô. Mối quan hệ như vậy thích hợp thực hiện tư vấn à?”

Nói xong, anh ta xoay người đi về phía phòng khơi thông tâm lý.

Chúc Cẩn Niên nghẹn lời, tự cảm thấy khó chịu, cô vừa tìm số của Nhiếp Vũ Tranh trong danh bạ rồi lại phẫn nộ bỏ điện thoại di động xuống. Mấy ngày nay anh đang sửa sang lại tài liệu vụ án mất tích của Hòa Thi Nhụy, không nên làm anh phân tâm.

Đang buồn phiền thì di động vang lên, người gọi tới là Thẩm Tử Bình.

“Tiểu Chúc, cô ở đâu đấy?” Anh ta vội vàng hỏi.

“Đi làm, sao vậy?”

“Ở văn phòng à?” Anh ta xác nhận lại.

“Đương nhiên, tôi có đổi việc đâu.”

“Trong khoảng thời gian từ ba đến bốn giờ, cô ở đâu?”