Editor: Hà Vĩ
Beta: Mạc Y Phi
Chủ nhật, ánh mặt trời rất đẹp, mấy khóm hoa trong sân nở rộ, rau má trong bồn tròn vươn mình sinh sôi đầy sức sống. Cỏ mèo Nhiếp Vũ Tranh trồng trong chậu cây đã mọc dài 10cm, nhà cây đồ chơi cho mèo, ổ mèo và đồ chơi mà Chúc Cẩn Niên mua lần lượt được đưa đến, Nãi Bao đã hoàn toàn thích ứng với cuộc sống ở đây.
Vẻ mặt Thẩm Tử Bình ảm đạm dừng xe ở cửa rồi ôm một hộp lớn phủ đầy bụi xuống, thấy Chúc Cẩn Niên và Nhiếp Vũ Thiến đang ngồi ở ghế đá chải lông cho một con mèo trắng vàng nhỏ, còn Nhiếp Vũ Tranh thì ở bên cạnh lắp ráp nhà cây cho mèo, khung cảnh hòa thuận vui vẻ thế này, anh ta không khỏi lên tiếng: “Ôi ngại quá, tôi đã quấy rầy niềm vui gia đình của một nhà bốn người rồi!”
“Không đâu ạ, anh phải nói là một cái bóng đèn và niềm vui gia đình ba người.” Nhiếp Vũ Thiến không quen biết Thẩm Tử Bình, dứt lời, cô ấy xoay người tự giễu với anh trai mình, “Trước kia em ở đây rất tự nhiên, bây giờ em mà muốn đến đây ăn chực uống chùa không báo trước, anh của em chắc chắn sẽ đánh chết em.”
Nhiếp Vũ Tranh đóng thùng dụng cụ lại, nghiêng đầu nhìn cô ấy, “Trước mặt đội trưởng đội cảnh sát hình sự nói chuyện phải chú ý câu chữ, đánh là chắc chắn, nhưng nhất định sẽ không đánh chết.”
Nhiếp Vũ Thiến tức tối phẫn nộ nhăn mặt với anh trai.
Nhiếp Vũ Tranh chỉ vào ghế đá, ý bảo Thẩm Tử Bình đặt hộp giấy lên đó, nhướng mày hỏi: “Nghĩ thông rồi à?”
Thẩm Tử Bình có phần xấu hổ: “Là tôi luôn có thành kiến… Cái đó, tôi đã tìm tất cả những thứ năm đó, dù sao cậu có quyền tìm đọc hồ sơ vụ án, tôi cũng không sợ vi phạm kỷ luật gì.”
“Ai thế? Ai mất tích ạ?” Nhiếp Vũ Thiến tò mò mở hộp giấy ra, chỉ cảm thấy có một thứ gì đó đen sì chạy ra ngoài, cô ấy tập trung nhìn kỹ rồi chỉ vào Chúc Cẩn Niên: “Ơ kìa, có con gián chạy lên chân chị rồi.”
Chúc Cẩn Niên chỉ cảm thấy lông tơ cả người dựng đứng lên, nhìn xuống dưới thì thấy đúng là có một con gián lớn bò trên ống quần cô, hai sợi râu đung đưa qua lại.
Kế tiếp là một tiếng hét chói tai long trời lở đất.
Thẩm Tử Bình và Nhiếp Vũ Thiến vội vàng đập gián, Nhiếp Vũ Tranh vươn hai tay ra đứng bên bàn đá chuẩn bị bất cứ lúc nào đón lấy Chúc Cẩn Niên - người đã nhảy lên bàn theo bản năng, cô sợ tới mức vừa giậm chân vừa hét, khung cảnh cực kỳ hỗn loạn.
“Chết rồi chết rồi!” Nhiếp Vũ Thiến thở hổn hển ném con gián vào thùng rác, vừa rửa tay vừa thông báo.
Sắc mặt Chúc Cẩn Niên trắng bệch ngồi xổm trên bàn, cảm thấy cực kỳ mất mặt, đây là lần đầu tiên cô thất lễ trước mặt mọi người như vậy.
“Thì ra cảnh gà bay chó sủa là như vậy.” Mặc dù Nhiếp Vũ Tranh che chở, ôm cô xuống như bảo bối nhưng ngoài miệng lại không bỏ qua cho bất kỳ kẻ nào, đả kích tất cả một lần.
Thẩm Tử Bình đang lật đi lật lại đồ trong thùng giấy xem bên trong còn con gián nào nữa không thì nghe Nhiếp Vũ Tranh lên tiếng: “Cậu làm người phụ nữ của tôi sợ, bây giờ định thế nào đây?”
“Xin lỗi! Xin lỗi!” Thẩm Tử Bình chắp tay lại, cười khổ sở, “Trưa nay tôi mời mọi người ăn cơm!”
“Nghe thấy chưa? Em chọn địa điểm đi.” Anh xoa đầu Chúc Cẩn Niên tỏ vẻ dịu dàng an ủi.
Chúc Cẩn Niên vẫn cảm thấy mất mặt, giả vờ cho Nãi Bao uống nước rồi trốn vào trong phòng. Nhiếp Vũ Tranh dùng ánh mắt sai bảo Nhiếp Vũ Thiến, cô ấy ngoan ngoãn đi theo.
Thẩm Tử Bình nhìn bóng lưng của bọn họ, sờ cằm: “Lần đầu tiên hai người gặp nhau xảy ra chuyện gì thế, tôi đã nghe mấy người Trần Dục kể lại. Nói thật, từ lần đầu thấy dáng vẻ hai người tiếp xúc với nhau, tôi đã mơ hồ cảm thấy các cậu có thể có kết quả. Tôi luôn có một vấn đề muốn hỏi cậu, trước kia có phải cậu…”
“Không phải, tôi không có ấn tượng sâu sắc với Hòa Thi Nhụy, lần đầu tiên gặp Cẩn Niên chỉ cảm thấy cô ấy hơi quen thôi.” Năng lực nhìn thấu của Nhiếp Vũ Tranh cực kỳ mạnh, anh ta muốn hỏi gì là anh đoán phát trúng luôn.
Thẩm Tử Bình không ngừng bật lửa, châm điếu thuốc, “Tôi cảm thấy đã khiến vợ mình chịu thiệt thòi… Công việc của tôi vốn chẳng thể quan tâm đến gia đình, cô ấy cũng rất ít khi oán trách tôi. Hòa Thi Nhụy là một mối tình của tôi, hơn nữa lại là đương sự vụ án đầu tiên tôi tiếp nhận sau khi gia nhập đội cảnh sát hình sự, vậy nên không vượt qua được điểm mấu chốt này, cả đời lòng tôi cũng không bình yên được.”
Nhiếp Vũ Tranh không tiếp lời về đề tài này, anh cúi người nâng hai chậu hoa bị đổ khi bọn họ đập con gián lúc nãy.
“Tôi nói này, sau khi kết hôn, nếu cậu bị cám dỗ thì có thể cưỡng lại được không?” Thẩm Tử Bình ngậm điếu thuốc, từ đề tài này mà nói rộng ra rồi trêu ghẹo anh.
Anh không chút nghĩ ngợi đã đáp, “Tôi không có cơ hội “bị cám dỗ”.”
“Làm trò, cậu soi gương đi.”
Nhiếp Vũ Tranh ngước lên nhìn anh ta.
Một tay Thẩm Tử Bình đút vào túi, híp mắt cười, “Tôi khen cậu mà!”
“Có thứ gì cậu cực kỳ ghét không?” Anh bỗng nhiên hỏi.
“Hả…” Thẩm Tử Bình suýt thì sặc, một lúc sau mới đáp: “Sầu riêng, thối vô cùng, vừa ngửi đã muốn nôn rồi.”
“Cẩn Niên thích.” Nhiếp Vũ Tranh nói một nửa rồi bỗng nhiên dừng lại, không tiếp tục nữa.
Thẩm Tử Bình nghiền ngẫm hồi lâu, nghi ngờ lên tiếng: “Không phải cậu muốn nói, trưa nay có khả năng cô ấy sẽ chọn nhà hàng chuyên về sầu riêng đấy chứ?”
Tính giác ngộ kiểu này khiến Nhiếp Vũ Tranh cảm thấy bất đắc dĩ, “Lòng hướng về ai thì mới bị cám dỗ.”
Anh ta kịp phản ứng, “Cậu xác định rằng trên thế giới này không có người phụ nữ nào xinh đẹp và gợi cảm hơn Chúc Cẩn Niên à?”
“Luôn luôn có.” Nhiếp Vũ Tranh đáp, “Nhưng tôi không thích.”
Thẩm Tử Bình vân vê điếu thuốc, một lúc lâu sau mới lên tiếng: “Nếu cuối cùng cậu và Chúc Cẩn Niên không thể ở bên nhau thì có phải mười năm sau cậu cũng giống như tôi, vẫn vội vàng làm chuyện gì đó cho cô ấy, dù cô ấy không hề hay biết, cũng sẽ không quan tâm không? Có lẽ phải đến lúc đó, cậu mới có thể hiểu được tôi của hôm nay, mới không còn cảm thấy tôi là một người đàn ông phản bội gia đình.”
“Hoan nghênh cậu đến Sa Mạc Cam Tuyền để khơi thông tâm lý.” Có thể nhận ra, Nhiếp Vũ Tranh không dám gật bừa trước “nút thắt tình cảm” của anh ta.
Thẩm Tử Bình không cho là đúng.
Nhiếp Vũ Thiến nghe lén qua khe hở cánh cửa rồi lặng lẽ đóng cửa lại, vội chạy đến trước mặt Chúc Cẩn Niên, “Em nghe thấy anh và người cảnh sát kia nói chuyện!”
“Sau khi bị anh em biết, anh ấy sẽ không “đánh chết” em chứ?” Chúc Cẩn Niên mỉm cười xấu xa hỏi.
“Đánh chết em cũng muốn nói.” Nhiếp Vũ Thiến đáp xong, thêm mắm dặm muối vào lời thoại của hai người họ, khua chân múa tay bắt chước, còn tự ý tổng kết: “Nhiếp Vũ Tranh nói anh ấy thật sự yêu chị muốn chết, những người đẹp khác cho dù cởi hết quần áo xông lên, anh ấy cũng không thèm liếc một cái.”
“Anh ấy mà nói ra được những lời như thế á?” Vẻ mặt Chúc Cẩn Niên đầy hoảng sợ, “Ngoại trừ công việc, 90% thời gian anh ấy sẽ tổn thương chị bằng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào đó, loại người nội tâm u ám ngoài miệng càng u ám như anh ấy chắc chắn đã thua cược mới phải nói những điều đó.”
“Chị không tin à, người không thích gửi tin nhắn nói chuyện như anh ấy, trong WeChat chỉ có một mình chị là “bạn tốt”, bao nhiêu lần em lén lút thêm anh ấy đều bị anh ấy xóa. Anh ấy chỉ thích nói chuyện tỉ tê, anh anh em em với chị thôi, còn đối với bọn em thì không có một chút tình người hay tình thân nào!”
“Sao lại không có? Biệt danh “Tráng Tráng” của em do anh ấy đặt mà.”
Vẻ mặt Nhiếp Vũ Thiến đầy khó chịu, “Thôi chị đừng nhắc nữa, biệt danh như thế… chị muốn thì cứ lấy đi.”
Chúc Cẩn Niên không nhịn được, khẽ bật cười thành tiếng.
“Cũng không biết anh ấy nghĩ gì, chẳng lẽ là vì lúc nhỏ em thường xuyên đi tiểu trên người anh ấy à? Em đã tranh luận với bố mẹ nhiều lần rồi, không cho bọn họ gọi biệt danh của em nhưng không ai đồng ý, cũng không chịu nói cho em biết vì sao lại đặt cho em cái tên như vậy.”
“Có thể là vì hy vọng em khỏe mạnh trưởng thành, trắng trẻo mập mạp cũng nên. Chị nghe nói chỉ có người nhà mới không chê em béo thôi.”
Nhiếp Vũ Thiến xua tay tỏ vẻ bản thân cũng không tin, “Chắc chắn anh ấy trêu em…”
“Anh của em rất chiều chuộng em, chỉ là ngoài miệng anh ấy luôn không buông tha cho ai. Với chị cũng không phải như thế sao? Có khi bị anh ấy làm tức giận không nói nên lời ấy chứ.”
“Trước lúc chị xuất hiện thì chiều chuộng em, sau khi chị xuất hiện thì em hoàn toàn thất sủng rồi.”
Mặt Chúc Cẩn Niên nóng lên, thoáng nhìn ánh nắng chiếu qua lớp rèm cửa, tâm trạng còn tươi đẹp hơn so với ánh mặt trời kia.
Em thật sự là người duy nhất của anh à?
Thế giới rộng lớn như vậy, cảm ơn vì đã để em gặp được anh.
Mọi người ăn xong bữa trưa rồi đi vòng lại để đưa Nhiếp Vũ Thiến về ký túc xá, Chúc Cẩn Niên vào siêu thị gần đó mua thịt nạc và trứng muối, chuẩn bị để nấu cháo vào buổi tối. Cả tháng nay, gần như cuối tuần cô đều ở chỗ Nhiếp Vũ Tranh, hơn nữa có thêm một con mèo, cô thật sự cần suy nghĩ xem có nên chuyển tới đây ở không.
Nhưng mà lại có phần ngại ngùng.
Cô rửa sạch tay, đi ra thì thấy Nhiếp Vũ Tranh chỉ mặc quần thể thao đang đưa lưng về phía cô, anh sắp xếp lại tài liệu Thẩm Tử Bình đưa tới, từng cử động khiến cơ bắp lên xuống theo, trông cực kỳ gợi cảm và tràn ngập sự công kích ngang tàng. Cô rót cốc nước đi qua, anh xoay người, cơ bụng và cơ ngực rắn chắc, hoàn toàn khác dáng vẻ mặc âu phục phẳng phiu khi ngồi ở văn phòng, trông nam tính và mạnh mẽ hơn nhiều.
Đúng rồi, thời tiết dần nóng lên, “cảnh đẹp” như vậy sau này còn nhiều nữa.
“Chỉ nhìn thôi thì có ý nghĩa gì?” Anh đã nhận ra cô ngẩn ngơ trong phút chốc, nhận lấy cốc, Nhiếp Vũ Tranh nắm tay kia của cô đặt lên ngực mình, “Ra tay đi.”
Chúc Cẩn Niên véo vài cái, xúc cảm ấm áp và rắn chắc trong ngực người đàn ông khiến trái tim cô run lên, ngẩng đầu nhìn anh, anh cũng nhìn cô, vừa chuyên tâm lại mang theo chút đắc ý quen thuộc.
“Thôi thôi, quân tử động khẩu không động thủ.” Chúc Cẩn Niên rụt tay về, không dám hành động thiếu suy nghĩ.
“Em đã nói muốn động khẩu…” Tay Nhiếp Vũ Tranh chuyển qua dây lưng quần thể thao.
“Sắp xếp lại đồ của anh đi, đừng không có việc gì lại làm trò!” Cô thở hổn hển chạy đi.
Nụ cười Nhiếp Vũ Tranh mang theo sự cưng chiều, nhìn cô một lát rồi mới tiếp tục phân loại. Tài liệu mà Thẩm Tử Bình mang đến chia thành phần ghi chép người báo án của đồn cảnh sát, thông báo tìm người, bản sao thông báo điều tra thẩm vấn và sổ ghi chép của cảnh sát hình sự sau khi lập hồ sơ vụ án, camera theo dõi, tin tức cơ bản của Hòa Thi Nhụy, số liệu ADN của dòng họ, tất cả số liệu bản gốc máy tính của cô ta, tài liệu thông tin ghi lại trước khi mất tích hai tuần và những nhân viên từng tiếp xúc, vân vân… Đây là tài liệu trực tiếp có giá trị, tin chắc rằng ẩn số vụ mất tích của Hòa Thi Nhụy nhất định nằm trong bản ghi chép điều tra này.
Chúc Cẩn Niên bận rộn một lúc, thấy công việc trong tay anh đã sắp kết thúc thì có lòng tốt nhắc nhở anh: “Tốt nhất anh cứ dốc hết ra đi, đừng để lại trứng gián, trứng chuột rồi nở ra một đống gián con chuột con cắn rách cả nhà anh.”
Nhiếp Vũ Tranh nhặt râu của một con gián đưa cho cô nhìn, bình tĩnh đáp lời, “Sợ hãi quả nhiên có thể phá hủy lý trí và chỉ số thông minh của con người, lần đầu tiên anh nghe nói chuột sẽ đẻ trứng đấy.”
Ngũ quan Chúc Cẩn Niên xoắn lại với nhau, biểu cảm như sắp nôn ra, cô quay đầu đi, “Đứng nói chuyện không đau lưng, ai cũng sợ một thứ gì đó. Chẳng lẽ anh không có à?”
“Có chứ.”
Cô lập tức hứng thú hẳn lên, mở to mắt hỏi: “Cái gì thế?”
Nhiếp Vũ Tranh nhìn cô, cong môi nói từng từ một: “Cọp cái.”
Chúc Cẩn Niên bĩu môi, “Mặc kệ anh, em đi nấu cơm đây.”
Nhiếp Vũ Tranh ôm Nãi Bao đang vừa cào vừa ngửi trên mặt bàn lên, “Vợ à, chúng ta càng ngày càng giống gia đình ba người rồi.”
Cô khịt mũi coi thường, thật sự không để ý đến anh nữa.