Nói Chuyện Với Thế Giới Của Người

Chương 66: Nữ thần trinh tiết [2]




Editor: Hà Vĩ

Beta: Mạc Y Phi

“Anh cứ để anh ấy đi như thế à?” Chúc Cẩn Niên nhìn đồng hồ, chưa đến mười giờ.

Đại Xúc (1) nói có sách mách có chứng trả lời cực kỳ không đứng đắn, “Một khắc xuân tiêu đáng giá ngàn vàng, cậu ấy không biết xấu hổ ở lại đến sáng ngày mai à?”

(1) Đại Xúc: một từ phổ biến trên Internet, là một thuật ngữ cho bậc thầy lĩnh vực ACGN công nghệ cao, và sau này đề cập đến một người rất mạnh trong các lĩnh vực khác nhau. (Nguồn: Baidu)

“Nhưng rõ ràng anh ấy không đưa cho anh tất cả…”

“Cậu ấy sẽ đưa thôi, chẳng qua cần một khoảng thời gian ngắn để giảm xóc và điều chỉnh tâm lý. Cậu ấy luôn nghi ngờ Chương Tĩnh Minh, 80% hắn không phải là chủ mưu của vụ án mất tích, với anh mà nói là bắt đầu mới, còn với cậu ấy thì là…” Nhiếp Vũ Tranh thoải mái, tiến lên vài bước đóng cửa lại, “Kiếm củi ba năm thiêu một giờ, một mớ hỗn độn rối loạn.”

“Em hy vọng các anh nhanh chóng tìm ra Hòa Thi Nhụy.” Chúc Cẩn Niên mím môi, im lặng vài giây rồi nói với anh, “Quá tò mò, trong mười năm nay người giống em như thế rốt cuộc đã trải qua những chuyện gì, đã chôn vùi dưới đất, vĩnh viễn ngủ say hay không biết ở xó xỉnh nào tiếp tục khiến vạn người say mê mình.”

Nhiếp Vũ Tranh đứng sau lưng, dang hai tay ôm lấy cô, thấp giọng thì thầm bên tai cô, “Anh cũng rất tò mò, rõ ràng giống nhau như vậy, vì sao người nào đó lại không có vạn người mê?”

“Củ cải rau xanh cũng có tình yêu.” Cô gian xảo phản bác, “Trong một vạn người say đắm cô ta, anh là cá lọt lưới. Ai biết được, mười năm sau anh bị em vớt lên. Có một bài hát rất hay, mười năm trước, em không biết anh, anh không thuộc về em…” (2)

(2) Trích lời bài hát “Mười năm”.

Nhiếp Vũ Tranh lặng lẽ nghe cô ngâm nga xong đoạn điệp khúc mới mở miệng: “May mà anh có thể nghe rõ lời bài hát, nếu không cũng không thể biết được em hát bài hát nào.”

Chúc Cẩn Niên không có tế bào âm nhạc bị tấn công, cảm nhận được ác ý đến từ phía sau.

Anh không hề thương hoa tiếc ngọc véo cằm cô, nói tiếp: “Nếu anh nhớ không nhầm, Hòa Thi Nhụy từng giành giải nhất trong cuộc thi mười ca sĩ xuất sắc của trường. Xem ra ánh mắt quần chúng sáng như tuyết.”

Cô không thể phản bác, trên phương diện đấu khẩu, cô vốn không thắng anh được mấy lần, thật sự nghẹn chết mà.

Bỗng nhiên trên tầng truyền đến vài tiếng vang là lạ, giống như có cái gì rơi xuống.

“Hả?” Chúc Cẩn Niên cảnh giác, cơ thể cứng lại, “Tiếng gì thế?”

Trong mắt Nhiếp Vũ Tranh thấp thoáng ý cười hiếm thấy.

“Vũ Thiến đúng không?” Chúc Cẩn Niên không nghi ngờ gì, tưởng Vũ Thiến ở trong phòng khách trên tầng.

“… Không phải.” Anh thấp giọng đáp.

Chúc Cẩn Niên sửng sốt, mờ mịt nhìn anh.

Nhiếp Vũ Tranh khẽ thở dài, “… Bại lộ rồi. Em nghe anh giải thích, anh chỉ nhất thời xúc động mới chơi đùa mà thôi, không có tình cảm thật lòng đâu.”

“Em không nghe!” Chúc Cẩn Niên cố ý che tai, giả vờ đau lòng muốn chết.

“Sau này sẽ không thế nữa, cho anh thêm một cơ hội nhé? Anh cam đoan đây là lần cuối cùng.” Những lời này Nhiếp Vũ Tranh nói lưu loát như học thuộc lòng, không hề giống diễn tí nào.

Chúc Cẩn Niên bật cười đẩy anh ra rồi vội chạy lên mấy bậc thang, vừa chạy vừa nói: “Em muốn xem con yêu tinh đó là thần thánh phương nào…”

Còn chưa dứt lời thì cô đã ngẩn ra, mở to mắt nhìn phía trên.

Một con mèo Garfield nhỏ lông vàng trắng ngáp một cái, cái đầu nhỏ đối mặt với cô, vừa nhút nhát vừa mềm mại, nó duỗi móng vuốt muốn đi xuống nhưng lại sợ ngã, khẽ kêu một tiếng như cầu xin sự giúp đỡ khiến trái tim Chúc Cẩn Niên cũng tan chảy theo.

Nhiếp Vũ Tranh không biết đã bước đến cạnh từ khi nào, cô vội vàng hỏi: “Đây là…”

Anh không đáp, ngược lại hỏi cô: “Nếu anh và nó cùng rơi xuống sông, em sẽ cứu ai trước?”

Chúc Cẩn Niên do dự vài giây rồi nịnh nọt: “Đương nhiên là cứu anh rồi.”

Anh rất hài lòng với câu trả lời này, bước vài bước lên tầng, một tay bế con mèo nhỏ bỏ vào lòng cô, “Một trong số món quà sinh nhật lại bị “mở ra” trước thời gian.”

“Em rất thích!!” Chúc Cẩn Niên ngẩng đầu, hai mắt tỏa sáng, cô nhảy nhót, “Cảm ơn anh!!”

“Nhưng mà…” Giọng anh thay đổi, mạnh mẽ ôm con mèo nhỏ đi, “Tạm thời em không thích hợp nuôi nó, gửi nuôi ở chỗ anh có thể vẹn cả đôi đường.”

Chúc Cẩn Niên suy nghĩ, bản thân mỗi ngày hơn bảy giờ phải ra ngoài, buổi tối sớm nhất cũng tám giờ mới về nhà, quả thật không thích hợp chăm sóc con mèo nhỏ như vậy, nhà Nhiếp Vũ Tranh không chỉ rộng rãi mà còn có người giúp việc, nó sẽ không đến mức bị đói khát. Nhưng sao cô lại đánh hơi được mùi âm mưu vậy nhỉ?

“Nếu em muốn mỗi ngày đều ở cạnh nó…” Nhiếp Vũ Tranh gãi cằm con mèo, nó thoải mái ngóc đầu, hai mắt nheo lại, “Có thể chuyển đến chỗ anh.”

Miếng mồi này….

Chúc Cẩn Niên cắn răng, rơi vào sự đấu tranh tư tưởng kịch liệt.

Nhiếp Vũ Tranh cũng không ép buộc cô trả lời ngay, anh lấy thức ăn cho mèo, “Đặt tên gì?”

Cô nghiêng đầu nhìn một lát, “Nãi Hoàng Bao?”

“Nói như vậy, nó họ Nãi, tên là Hoàng Bao?”

“Không không, vẫn nên theo họ em thì tốt hơn, tên là…”

“Chúc Nãi Hoàng Bao?” Vẻ mặt Nhiếp Vũ Tranh đầy ghét bỏ.

Cô lại cân nhắc hồi lâu, “Chúc Nãi Bao.”

Vẻ mặt ghét bỏ của anh vẫn còn.

Chúc Cẩn Niên vỗ tay, “Cứ quyết định như vậy đi.”

“Ngưu Nãi Bao nghe cũng thú vị, Trư Nãi Bao…” Anh cố ý lặp lại một lần, “Là ý kiến kiểu gì vậy?”

Chúc Cẩn Niên không để ý tới anh, cứ gọi vài tiếng “Nãi Bao” với con mèo nhỏ để nó mau chóng nhớ kỹ tên mình. Người nào đó rất bất mãn vì bị lạnh nhạt, anh xách Nãi Bao sang một bên ăn thức ăn cho mèo, ngay tại chỗ bày tỏ sự khiển trách với Chúc Cẩn Niên.

“Này… Anh đừng như vậy, có người nhìn đấy!”

“Ai?”

“Nãi Bao.”

“… Nó nhìn cũng không hiểu.”

Nhưng mà Nãi Bao nhanh chóng ăn no, lăn một vòng rồi chui vào lòng Chúc Cẩn Niên khiến Nhiếp Vũ Tranh lại bị lạnh nhạt.

***

Thành phố Bằng hè đông dài, xuân thu ngắn, giữa tháng năm, thời tiết bắt đầu nóng lên, liên tục mấy ngày trời xanh mây trắng, mặt trời tỏa nắng trên cao, dọc đường đi, các cô gái đều mặc váy hoặc áo ngắn mới mua, khoe ra những chỗ đã phải che trong suốt mùa đông.

Thời gian một tiếng tư vấn đã hết, cô Hoa đặt chén lên khay trà, tỏ vẻ mình chuẩn bị rời đi. Chúc Cẩn Niên miễn cưỡng mỉm cười, đứng dậy tiễn vài bước.

Không ngoài dự đoán, cô Hoa vẫn không chống cự được người đàn ông đã có vợ mà luôn có sự đáp lại và lấy lòng trong vô tình, rồi làm tình nhân bí mật của anh ta.

Nếu không phải Đỗ Cách Trí nhấn mạnh với cô rằng, mục tiêu công việc của chuyên gia tư vấn tâm lý là dẫn dắt khách hàng dùng trạng thái tư tưởng đúng đắn để xử lý khó khăn trong cuộc sống, chứ không phải áp đặt cảm xúc yêu ghét của bản thân lên bọn họ thì Chúc Cẩn Niên nhất định sẽ dùng lời nói khắt khe nhất để châm chọc cô Hoa cam tâm tình nguyện làm kẻ thứ ba, thế mà cô ta còn mang vẻ mặt vô tội mong muốn được người khác an ủi mình.

Chúc Cẩn Niên kết nối di động với camera nhà Nhiếp Vũ Tranh, nhìn Nãi Bao hồi lâu rồi mới trở về văn phòng, gọi điện thoại hỏi thăm khách hàng từng tiếp đón mấy tháng trước.

Mặc dù tên Khang Kiên Dương không nằm trong danh sách gọi điện nhưng Chúc Cẩn Niên liếc đồng hồ, vẫn gọi vào số của anh ta.

“Hi, Tiểu Chúc!” Dường như tâm trạng của anh ta không tồi, lớn tiếng chào hỏi.

Chúc Cẩn Niên đi thẳng vào vấn đề, hỏi anh ta gần đây còn mơ thấy giấc mơ đó nữa không.

“Chắc chắn sẽ không mơ thấy nữa. Cô biết không? Lần trước nghe cô nói như vậy, tôi cũng không so đo hiềm khích trước đó mà liên lạc với mấy người thấy chết không cứu còn chụp ảnh đó! Thì ra anh ta thật sự không phải tự sướng mà là lấy gậy tự sướng gắn vào di động đưa xuống dưới quay video, không chỉ quay được cảnh Tia Chớp mắc kẹt ở bên dưới mà còn quay được hình ảnh tôi ngã xuống rồi lại được cứu lên. Lúc ấy anh ta không dám lấy ra nữa, sau khi về nhà, anh ta cảm thấy xui xẻo nhưng lại không nỡ xóa đi, vội đăng lên lưu trữ đám mây. Sau khi tôi lấy được video thì nhờ người bạn pháp y giúp đỡ, cậu ấy nói với tôi rằng trông Tia Chớp giống như bị siết chết!”

Mặc dù đã sớm nghe Nhiếp Vũ Tranh phân tích nhưng Chúc Cẩn Niên vẫn không khỏi hít một hơi thật sâu.

“Tôi báo cảnh sát, bào giao cho công an địa phương, bây giờ họ lập hồ sơ vụ án rồi, điều tra thế nào tôi không rõ lắm, cũng không xen vào, nhưng tôi cảm thấy cực kỳ thoải mái!” Anh ta kéo dài giọng, “Con mẹ nó, cho dù tôi không ngã xuống, Tia Chớp cũng không sống nổi, thì ra ngay từ đầu cô ta đã bị chồng giết chết! Hơn nữa, may mà có tôi, nếu không cô ta còn không biết chết oan bao lâu. Ôi! Giấc mơ này quả thật rất thần kỳ, cũng không biết Tia Chớp báo mộng cho tôi hay là thật sự giống như cô nói, tiềm thức đã nhớ kỹ chi tiết “với tôi mà nói không quan trọng lắm”.”

“Vậy thì quá tốt rồi.” Chúc Cẩn Niên cười đáp.

“Đúng rồi, tôi nhìn trên trang web, phát hiện các cô cũng làm EAP cho xí nghiệp (3)? Nếu cô có thời gian rảnh thì gửi phương án và chương trình học trước kia đã làm đến hòm thư của tôi, sắp tới công ty chúng ta chuẩn bị đưa hạng mục này vào phúc lợi cho nhân viên. Sa Mạc Cam Tuyền có danh tiếng tốt, hơn nữa còn có chuyên gia tư vấn xuất sắc như Tiểu Chúc và Đỗ tổng, tôi tuyệt đối tin tưởng thực lực của các cô.”

(3) EAP cho xí nghiêp eap (employee assistance program) tức kế hoạch (hạng mục) giúp đỡ tâm lý nhân viên xí nghiệp, còn được gọi là công nghệ quản lý tâm lý nhân viên, giúp cải thiện môi trường và bầu không khí xí nghiệp, giải quyết vấn đề tâm lý và hành vi của nhân viên và người thân, nâng cao hiệu quả làm việc của nhân viên trong xí nghiệp. (Đây là chú thích của tác giả)

“Được, tôi sẽ cẩn thận sắp xếp rồi gửi cho anh.” Chúc Cẩn Niên cố hết sức kìm nén sự hưng phấn trong lòng, bình tĩnh trả lời. Có một điểm Đỗ Cách Trí nói không sai, phục vụ tốt người giàu có như Khang Kiên Dương, quả nhiên có thể kiếm tiền cho văn phòng.

Cúp điện thoại, cô đến chỗ tổng giám đốc thương mại Gia Cát Thiên Huệ nói tỉ mỉ việc này, công ty lớn như văn phòng bất động sản GM đã chủ động đưa ra yêu cầu này, Thiên Huệ lập tức dặn dò trợ lý chuẩn bị tài liệu.

Tạm thời không có khách, Chúc Cẩn Niên buồn chán đi dạo lang thang, ngồi ở trong phòng nghỉ xem đơn hàng trực tuyến rồi lơ đãng thoáng thấy quyển “Phân tích giấc mơ” của Freud trên giá sách. Trước kia cô từng đọc quyển sách này một lần, cô rút ra, lật đi lật lại rồi rơi vào trầm tư.

Freud tin rằng, giấc mơ là để thỏa mãn nguyện vọng của con người. Vị khách luôn mơ thấy cơn mưa máu đã đạt được mục đích tự lên án và nhắc nhở bản thân. Khang Kiên Dương mơ thấy một người phụ nữ mặc quần áo trắng dính máu đứng ở trong phòng, phản ánh nguyện vọng muốn biết rõ chân tướng việc Tia Chớp rơi xuống ngoài ý muốn từ nội tâm.

Đợi chút, cô đã bỏ lỡ một vấn đề quan trọng, vì sao người trong mơ luôn đứng ở phòng ngủ của anh ta? Giả thiết giấc mơ đại diện cho sự để ý về chuyện sông băng trong tiềm thức của Khang Khiên Dương, vậy thì ít nhất cũng phải xuất hiện hình ảnh cảnh sông băng một lần chứ?

Nhưng mà Freud có nói rằng, giấc mơ hoàn toàn khác biệt, thậm chí trái ngược với sự lựa chọn tư liệu logic và trạng thái tỉnh táo của con người, hơn nữa giấc mơ sẽ ngụy trang và bày ra những điều không phải trải nghiệm trực tiếp nhất của bạn, mà muốn bạn phải đi qua vài chỗ ngoặt mới có thể chạm vào đuôi của nó.

“Chị Chúc, đây là sushi em làm lúc sáng, chị nếm thử đi ạ.” Kỳ Kỳ cầm hộp cơm chạy nhanh vào, cắt ngang mạch suy nghĩ của cô.

“À… cảm ơn em.” Chúc Cẩn Niên lấy lại tinh thần, Kỳ Kỳ nhét đôi đũa dùng một lần cho cô. Chỉ mong Khang Kiên Dương sẽ không mơ thấy giấc mơ kia nữa, văn phòng bất động sản GM và Sa Mạc Cam Tuyền cũng có thể đạt được hợp tác xí nghiệp EAP.

Chúc Cẩn Niên vẫn có phần không yên lòng, định khi rảnh sẽ đọc “Phân tích giấc mơ” một lần nữa.