Nỗi Buồn Đẹp Nhất

Chương 18




Trong căn phòng lớn, Kiến Minh nhấc máy lên gọi cho thư kí của mình. Một lúc sau cô bước vào, anh liền chất vấn ngay.

« Bên phía xếp Triệu thế nào rồi ? »

Thư kí Lâm từ tốn đặt vài tệp tài liệu lên bàn, cất tiếng trả lời anh.

« Về việc hội đồng quản trị đã giải quyết ổn thỏa, sau khi họ nhận tiền kế hoạch xây nhà cao ốc đã được thông qua. Còn mỗi việc gặp mặt ngài thị trưởng, không biết phó tổng muốn xếp lịch vào lúc nào ? »

Kiến Minh nắm hai tay vào nhau đặt dưới cằm, có vẻ nghĩ ngợi một lúc lâu rồi nói.

« Vậy cô hãy liên lạc với ông ấy, nếu được thì chiều nay sắp xếp buổi gặp mặt cho tôi. »

Thư kí Lâm nhìn anh, trả lời rồi bước ra.

Kiến Minh ngồi trên ghế quay người nhìn xuống từ ô cửa kính tầng mười lăm, ánh mắt xa xôi không điểm tới. Anh lấy ra trong túi bao thuốc đặt lên bàn, lại châm lửa kéo một hơi dài miên man. Khói đục xâm lấn vào không gian khiến ánh nhìn dường như đang mờ hẳn, hai chân mày đôi lúc khẽ nhướng lên như vướng bận điều gì.

Ráng chiều ngọt lịm với sắc màu vàng cam, lấp ló sau những mảng mây xanh rờn, dày đặc. Thủy Tiên kết thúc tiết dạy của mình, hai chân vô thức bước xuống khu đất trống đứng một hồi lâu. Cô nhắm mắt hít thở bầu không khí xung quanh, nhớ tới những lời Tống Bình đã nói, tự dưng lại tưởng tưởng ra một vườn hoa cúc sặc sỡ muôn màu.

Tống Bình đã đứng phía sau từ bao giờ, đôi mắt anh hướng tất cả ánh nhìn về cô gái có thân hình mỏng manh, mái tóc ngang vai ốp vào trong rất gọn gàng, cả khi không rõ khuôn mặt đang có cảm xúc gì vẫn thấy lòng ấm áp.

Bởi lẽ từ cái nhìn đầu tiên, thứ cô gái ấy trao cho anh không phải là nụ cười rực rỡ nắng trên môi, mà chính những giọt nước mắt trong sáng và lương thiện như pha lê, lăn dọc theo hai gò má ửng hồng. Cứ cho cuộc đời này anh sinh ra để lau hết những giọt lệ trên mắt cô ấy, để dắt tay cô bước qua những tổn thương, anh nghĩ bản thân cũng cam lòng. Chỉ là, anh vốn không biết rõ những xúc cảm trong lòng mình xuất phát từ tình yêu.

« Muộn rồi, để tôi đưa cô về. »

Thủy Tiên giật mình, quay người lại phía sau. Tiếng nói ôn hòa cùng gương mặt thanh tú của người đang đối diện khiến lòng cô hoang mang, bất chợt thụt chân về vài bước kéo dài thêm khoảng cách của hai người. Cô do dự một lúc lâu, không hiểu vì sao lại gật đầu rồi bước đi sau lưng anh.

Ánh mắt Thủy Tiên mơ màng nhìn theo người đàn ông trầm mặc và đầy rẫy những suy tư, phát hiện ra anh có một bờ vai rộng lớn. Trái tim cô tê dại nhớ về những thứ rất xa xôi, với lớp lớp kí ức chạy vòng trong suy nghĩ, như một cuốn phim tua chậm từng khoảnh khắc đã trôi qua. Người đàn ông đầu tiên cô yêu, cũng là người duy nhất cô mãi mãi nhớ về, anh ấy cũng có một bờ vai vững chãi. Đã bao lần cô gục đầu vào đó ngủ say, bao lần rơi nước mắt cay nồng vì những niềm hạnh phúc, ngày ấy còn rõ ràng như thế, nhưng có phải đã xa lắm rồi không ?

Đã bao lần Thủy Tiên tự hỏi, nếu lúc ấy cuộc cho cô một chút trưởng thành hơn, một chút mạnh mẽ hơn, hoặc ít nhất như bây giờ chẳng hạn, có thể nào lần đầu tiên gặp mặt đã nghe thấy tiếng sét ái tình? Chỉ là, giữa bao nhiêu người như thế, tại sao sét chỉ đánh vào mỗi mình cô và anh. Chỉ là, cả cơ thể vẫn khỏe mạnh như thế, tại sao trái tim lại trở nên yếu đuối thế này ?

Ngày ấy như thế nào, không biết anh còn nhớ nữa không ? Cũng vào một chiều mưa, anh ngồi cùng cô ở hàng ghế số hai từ trạm xe buýt trở về. Lúc đó anh suy nghĩ điều gì, gương mặt bỗng lạnh lùng rồi nhìn thẳng vào mắt cô.

« Anh không có gì cả, chỉ có thể cho em tình yêu thôi. »

Khi đó cô cảm thấy hạnh phúc biết bao, bởi lẽ những thứ cô cần không phải là những thứ anh không có, nó chỉ đơn giản là thứ anh có thể cho cô.

Thủy Tiên biết rõ anh yêu cô, và đương nhiên cô cũng yêu anh. Những năm tháng ấy anh cho cô tình yêu, nhưng đến cuối cùng tình yêu ấy vẫn không thể giữ chân anh, anh lựa chọn ra đi để có được những thứ mình cần. Anh gọi đó là lí tưởng, điều đương nhiên cô yêu anh nên cũng yêu lí tưởng của anh. Cô nghĩ thế, và cô để anh ra đi.

Có lẽ cuộc đời anh đã vay mượn người ta quá nhiều, xe của anh, nhà của anh, chỉ có mỗi linh hồn chắc cũng phải nương tựa vào thân xác. Nhưng nếu anh sẵn sàng trả lại chúng thì cô đã không trách anh, nếu anh có thể vì cô mà không ra đi thì trong trái tim đã chẳng căm hận thế này. Anh là người đàn ông tham lam, anh sẵn sàng vứt bỏ tình yêu để theo đuổi lí tưởng của mình.

Thủy Tiên bước lên xe Tống Bình, đôi mắt nhíu lại nhìn vào anh. Không biết có thứ gì thôi thúc cô, hay là những tia nắng cuối cùng đang mờ dần nhường chỗ cho những mịt mờ của bóng đen đang đổ tới, cô cất giọng rất nhẹ nhàng.

« Tôi mời anh ăn tối nhé, cũng đã muộn lắm rồi. »

Anh gật đầu, chiếc xe từ từ lăn đi.