Nỗi Buồn Đẹp Nhất

Chương 17




Chiều nay Tống Bình vẫn đứng giữa sân trường, nhìn khoảng đất trống anh từng nói muốn trồng một vườn hoa. Thủy Tiên đứng trên tầng ba nhìn xuống anh, hai chân mày nhướng lên như suy nghĩ điều gì đó. Tự nhiên một luồng cảm xúc khiến cô chủ động bước xuống tìm anh, đứng phía sau lưng một hồi lâu mới chịu mở lời.

« Hiệu trưởng, tôi có thể mời anh tham dự một tiết dạy được không ? »

Anh quay lại nhìn cô, gương mặt nửa cười nửa không, không nói một lời nào. Thủy Tiên không biết anh đang bận tâm điều gì, chỉ là cô không hiểu vì sao mình có đủ tự tin để nói ra điều đó. Trước đây khi vị hiệu trưởng của trường phổ thông chuyên tỉnh vẫn chưa phải là anh, mỗi lần nghe nói cấp trên muốn tham dự một tiết dạy của mình, cô luôn phải thức tận mấy đêm liền chuẩn bị. Việc đó không có gì sai cả, với một giáo viên hợp đồng mà nói, làm bất cứ việc gì cũng phải cẩn trọng dòm ngó sắc mặt người ta, chỉ một chút lỗi nhỏ nhoi cũng bị nhấc lên đặt xuống đủ lần. Nhưng lần này thì khác, khi cô nói muốn Tống Bình tham dự một tiết dạy của mình, thứ duy nhất cô có được là sự tự tin, và đương nhiên nó cũng chẳng cần một chút chuẩn bị nào.

Tiết học hôm đó, Thủy Tiên đứng trên bục giảng với một niềm hân hoan. Mỗi lần Tồng Bình lướt mắt qua nhìn cô, sau đó luôn để lại một thứ gì. Thủy Tiên chỉ cảm nhận, nó giống như tâm tình của anh.

Hình như thứ anh quan tâm không chỉ mỗi bài dạy của cô, không chỉ mỗi chất giọng ngọt ngào như tiếng dương cầm du dương lúc trầm lúc bổng, mà có cả những thứ xa vời ngay đến bản thân mình cũng không thể nhận ra. Khi tiết dạy kết thúc, bỗng dưng anh bước lên bục giảng đứng cùng cô, đưa ánh mắt thân thiện lướt qua học trò. Anh cất tiếng hỏi, cả khung cảnh trở nên tĩnh mịch hơn.

« Các em có thể giúp thôi giải thích một thắc mắc trong lòng không ? » Anh dừng lại, lướt mắt qua nhìn cô lại mỉm cười. « Nếu một cô gái ngồi ở nơi đông đúc, xem một bộ phim hài hước, mà trên gương mặt lại ướt đẫm vì những giọt lệ long lanh, vậy có thể xảy ra chuyện gì ? »

Thủy Tiên chạm phải mắt anh, tự dưng thấy mình chột dạ mà nụ cười méo xệch đi. Cô không rõ mục đích trong câu nói của anh, nó cũng chẳng liên quan tới cô, vậy thứ cảm xúc này được gọi là gì chứ ? Không lẽ có tật giật mình sao ?

Một cô bé đứng lên, khuôn mặt xinh đẹp cùng hai bím tóc đuôi sam trông vô cùng khả ái, dõng dạc trả lời.

« Thưa thầy, đó là cô ấy đang nhớ tới một người ? »

Tống Bình bật cười, ngữ ý sắc như dao.

« Tại sao nhớ tới một người thì phải khóc ? Tôi nghĩ có nhiều người khi nhớ về ai đó cũng có thể mỉm cười hạnh phúc phải không ? »

Cô bé chần chừ trong vài giây, suy nghĩ một điều gì rồi lại tự tin đáp lời thầy hiệu trưởng.

« Có lẽ vì cô ấy không vui. Cô ấy biết rõ người ta không nhớ tới mình. »

Anh gật đầu có vẻ đồng ý, lại quay sang nhìn Thủy Tiên bằng cặp mắt ráo hoảnh rồi hỏi cô. « Vậy cô giáo nghĩ thế nào ? Có phải vì cô ấy không vui không ? »

Hai gò má Thủy Tiên nóng ran, lại câu hỏi tràn đầy ý niệm của anh, cô trở nên lúng túng không biết phải vấn đáp thế nào.

« Tôi…thực ra… »

« Chắc cô Thủy Tiên cũng nghĩ như em, cô ấy khóc vì cô ấy không vui. » Tống Bình cướp lời Thủy Tiên, ánh mắt hài lòng nhìn học sinh rồi nói tiếp. « Nếu gặp một người như cô ấy, tôi chỉ muốn nói một điều này. Thực ra trong cuộc sống còn nhiều thứ đáng để cô ấy trân trọng và nâng niu. Không phải bao giờ không vui thì cứ là buồn, và không phải cứ buồn thì nhất thiết phải khóc. »

Anh dừng lại, kết thúc cuộc hội thoại bằng một câu cuối cùng.

« Tiết học hôm nay tôi cảm thấy rất vui, mong sẽ gặp lại cô trò các em vào một ngày như thế nữa. »

Thủy Tiên đứng trên bục giảng nhìn theo bóng anh khuất xa dần, trong lòng vừa ấm áp vừa lạnh lẽo như tiết trời mùa thu.

Tống Bình đứng trong phòng làm việc nhìn ra sân trường, cuối cùng vẫn dừng lại ở khoảng đất trống anh muốn trồng một vườn hoa. Ở đó sẽ không có những đóa hồng rực rỡ, cũng không có vẻ đẹp của loài bách hợp kiêu sa, thứ duy nhất anh tin tưởng vẫn là một vườn hoa cúc dại vừa mong manh nhưng cũng rất nhẹ nhàng.