Nỗi Buồn Đẹp Nhất

Chương 16




Trước sảnh nhà hàng Vọng Cát, một người đàn ông cùng hai phụ nữ bước ra.

Đôi tay Phù Dung móc vào tay Kiến Minh rất tình tứ, cả cơ thế như đổ hết trọng tâm lên người anh. Cô nhìn Thủy Tiên, vẫn ánh mắt ngọt ngào như thiêu như đốt.

« Giờ cũng muộn rồi, để vợ chồng tôi đưa cô về được không ? »

Thủy Tiên lắc đầu, cảm thấy nóng trong người vì sự chênh lệch nhiệt độ sau khi bước ra từ phòng Vip. Cô trả lời Phù Dung.

« Không giám làm phiền anh chị, tôi đã gọi taxi, xin phép được về trước. »

Nói rồi cô bước đi, để lại đằng sau ánh mắt của hai người.

Trời bắt đầu vào tối, vẫn những mảng đen mờ mịt chồng chất nấp sau ánh sáng lung linh. Thủy Tiên bước từng bước chân nặng nề, lâu lâu lại cố hít thở thật sâu để làm giãn tất cả mạch máu ở trong người. Cô không biết chiều này mình đã làm cái gì, tới đó gặp anh và cùng nói chuyện với vợ anh sao ? Hai người ấy cho đến giờ vẫn ở bên nhau, và có lẽ rất hạnh phúc. Còn cô thì thế nào nhỉ ? Thủy Tiên nghĩ tới đó, lại bật cười. Cô chẳng thế nào cả, vẫn ngày hai buổi cắp sách tới trường, đêm về thi thoảng nhớ đến anh thôi. Ừ, chỉ là thi thoảng thôi.

Ngày ấy nếu không phải anh chủ động bỏ cô ra đi, cho dù có tận ba người phụ nữ như Phù Dung cô cũng chẳng dễ dàng buông xuôi như thế. Còn nhớ có lần ngồi trong rạp chiếu phim, thấy đoạn nam chính tỏ tình với nữ chính, ra về cô liền hỏi anh.

« Tại sao anh không nói trong lòng chỉ có một mình em, và sẽ yêu em suốt đời suốt kiếp ? »

Thủy Tiên cố nhớ lại, không biết gương mặt anh lúc đó như thế nào ? Hình như có chút gì đó nhợt nhạt bóp méo nụ cười trên môi anh, nhưng mỗi câu từ anh thốt ra lại vô cùng điềm tĩnh.

« Anh nói vậy, em có tin không ? » Anh véo vào má cô, hai trái đào tiên vẫn căng đầy, chín mọng. « Ngốc à, chúng ta được bên nhau ngày nào hãy trân trọng ngày ấy, yêu được phút nào cứ tận hưởng hết mình đi, còn những việc về sau, hứa rồi chắc gì không thay đổi ? »

Lúc đó gương mặt cô chùng xuống, biết rõ anh nói đúng vẫn ấm ức trong lòng. Thực ra cô gái nào rồi cũng sẽ vậy thôi, biết rõ lời nói chỉ là những thứ đầu môi, hứa rồi chắc gì không thay đổi, những bất cứ lúc nào cũng muốn người ta rót mật vào tai mình, mà Thủy Tiên chẳng phải là ngoại lệ.

Thực lòng cô biết ơn sự thẳng thắn của anh. Bởi vì anh chẳng giống bất kì ai, anh biết rõ mình sẽ không mang lại hạnh phúc cho cô nên không bao giờ mở lời thề thốt. Nhưng mà, giá như anh lừa dối cô một lần thôi cũng được, biết đâu trong những ngày tháng ấy giữa hai người vẫn có thứ gì đó để vấn vương nhau.

Trong căn nhà rộng lớn, Kiến Minh đổ người ngồi xuống ghế sofa. Một tay anh nới lỏng chiếc cà vạt trên cổ mình ra, một tay cho vào túi lấy ra hộp thuốc đặt trên bàn. Phù Dung bước nhanh phía sau lưng anh, cũng không thèm cởi bỏ đôi dày cao gót đặt ra ngoài, hai ánh mắt rừng rực những ngọn lửa đang cháy. Người làm trong nhà hình như đã sớm quen thuộc với cảnh ấy, mỗi lần trông thấy vợ chồng họ cùng trở về đều chủ động lui đi.

Kiến Minh lấy ra một điếu thuốc, châm lửa rồi đưa lên miệng kéo một hơi dài, vừa nhả ra làn khói mù mịt đã bị một đôi tay mềm mại giật đi. Phù Dung tiến sát lại gần anh, ngồi xuống vuốt ve gương mặt chồng mình.

« Em nhắc nhở bao nhiêu lần anh không nhớ nữa sao ? Vì một người phụ nữ như cô ta, anh dày vò bản thân làm gì chứ ? Hút thuốc có hại cho sức khỏe, em chưa muốn trở thành góa phụ ở cái tuổi này đâu. »

Nụ cười cợt nhả trên môi cô ngay lập tức dừng lại khi cổ tay bị giữ chặt trong tay anh, dù vậy cái đau kia có lẽ cũng chẳng thấm vào đâu với những chiếc gai nhọn đâm thẳng vào tai mình.

« Đủ rồi đấy, cô ghen cái nỗi gì ? Mấy năm nay cô thừa biết trong lòng tôi thế nào, vậy chẳng phải cũng chấp nhận lấy tôi làm chồng dù biết rõ mình trắng tay sao ? » Anh buông tay cô ra, nhẹ nhàng vuốt ve từng gọn tóc rồi phả vào mặt cô từng hơi thở nồng nặc mùi thuốc lá. « Tôi nhắc nhở cô lần cuối, đừng động vào người phụ nữ này, nếu không tôi không giám chắc hậu quả sẽ thế nào đâu. »

« Nếu tôi muốn làm khó cô ta, anh định sẽ thế nào ? » Phù Dung ghé sát miệng vào tai anh thì thầm, giọng nói hờn dỗi. « Anh sẽ bỏ tôi sao ? Hay anh không cần những thứ suốt hai năm nay mình theo đuổi nữa ? »

Anh lại đưa tay lấy một điếu thuốc trên bàn, châm lửa và kéo một hơi dài dằng dẵng. Thứ khói trắng đục làm mắt cô cay xè, nơi khóe mắt có thứ gì ươn ướt. Mắt anh mờ ảo nhìn về nơi xa xôi, nét mặt nửa cười nửa không trông có chút gì thỏa mãn.

« Cô thông minh như thế, chắc không đến nỗi làm ra việc gì dại dột đâu. » Anh lại kéo thêm một hơi thuốc thứ hai, vẫn chậm rãi nhả vào không trung làn khói mờ ảo nhất. « Chúng ta đã chịu đựng được hai năm nay, không lẽ tôi lại bỏ cuộc giữa chừng ? Còn việc này tôi muốn nhắc nhở cô, đừng lấy mấy tên già ngu ngốc đó để làm khó tôi. Kế hoạch xây nhà cao ốc của tôi sẽ không vì bất cứ ai mà dừng lại. Cô hiểu con người tôi hơn ai hết còn gì ? »

Kiến Minh dập chút tàn lửa đỏ rực vào cái gạt sứ trên bàn, đứng dậy bước đi. Trong căn phòng lớn chỉ còn lại một người, ánh mắt vừa xa vừa gần nhìn về mảng đen mù mịt ngoài ban công.