Nỗi Bất Hạnh Của Sophie

Chương 5: Con gà giò đen




Mỗi buổi sáng Sophie đều đi với mẹ vào sân nuôi gà vịt. Bà de Réan đã cho ấp những quả trứng để nở ra những con gà mái có lông tuyệt đẹp. Mỗi ngày bà đều cùng với Sophie đến xem những con gà con đã ra khỏi trứng của chúng chưa. Sophie mang theo bánh mì trong một cái rổ nhỏ, cô bóp vụn ra cho những con gà mái. Sophie reo cười, chạy nhảy. Những con gà mái chạy theo cô: điều đó làm cô rất đỗi thích thú.

Bấy giờ, mẹ cô đang bước vào một hành lang dài và đẹp là nơi ở của những con gà mái. Sophie tới gặp bà khi tất cả bánh mì của cô đã được bóp vụn. Cô thích thú nhìn những chú gà con vừa chui ra khỏi lớp vỏ của chúng. Một buổi sáng, khi So-phie bước vào chuồng gà, cô thấy mẹ đang nâng niu một chú gà con đẹp tuyệt, ra đời đã một tiếng đồng hồ.

Sophie - A! Chú gà con xinh quá, mẹ ơi!

Lông nó đen như lông một con quạ.

Bà de Réan đặt nó trở lại bên con gà mái đang ấp. Bà vừa mới đặt nó xuống thì con gà mẹ mổ một phát ra trò vào con gà con đáng thương. Bà de Réan vỗ một cái vào mỏ con gà mái hung dữ, nâng con gà con đang vừa ngã vừa kêu chiêm chiếp lên, rồi lại đặt nó xuống bên con gà mái. Lần này con gà mái trở nên dữ tợn, mổ vào con gà con đáng thương hai, ba nhát và rượt đuổi nó khi nó tìm cách quay trở lại.

Bà de Réan chạy tới bắt lấy con gà con sắp bị mẹ nó giết chết tới nơi.

- Chúng ta sẽ làm gì với con gà con này đây?

- Bà nói. - Không thể để nó ở với người mẹ ác độc của nó, có thể gà mẹ sẽ giết nó. Nó đẹp quá và dù sao mẹ vẫn muốn nuôi nó.

Sophie - Mẹ này, mẹ hãy để nó vào một cái thúng lớn trong phòng chơi của con. Chúng ta sẽ cho nó ăn, và khi nó lớn, chúng ta sẽ đưa nó trở lại chuồng gà.

Bà de Réan - Mẹ nghĩ con có lý. Con hãy cho nó vào cái rổ đựng bánh mì của con và mang nó đi. Chúng ta sẽ thu xếp cho nó một cái giường..Sophie chuẩn bị cho chú gà con một món ăn gồm trứng, bánh mì và sữa mà cô đã nghiền nát và trộn lẫn trong một tiếng đồng hồ. Con gà con đau đớn, nó buồn bã, nó không muốn ăn, nó chỉ nhiều lần uống nước lạnh.

Ba ngày sau những vết thương của gà con được chữa lành, và nó dạo chơi trước bậc thềm của khu vườn. Một tháng sau, nó đã có được một vẻ đẹp đáng chú ý và rất to con so với tuổi của nó. Lông nó màu xanh đen thật hiếm thấy, trơn láng và óng ánh như thể nó vừa từ trong nước bước ra. Mỏ và chân màu hồng, dáng đi oai vệ đầy tự hào, đôi mắt lanh và sáng. Người ta không bao giờ trông thấy một con gà giò nào đẹp hơn.

Sophie đảm trách việc chăm sóc con gà. Cô mang thức ăn đến cho nó. Cô canh giữ khi nó dạo chơi trước nhà. ít ngày sau, người ta phải đưa nó vào chuồng, bởi nhiều lúc Sophie phải chạy theo nó. Thậm chí có lần nó đã suýt chết chìm. Thế là mẹ cô cấm cô không được để nó ra khỏi chuồng.

- ở đây có nhiều kên kên có thể cướp nó đi.

- Bà de Réan nói.

Nhưng Sophie, vốn không hay vâng lời, vẫn tiếp tục lén lút thả nó ra. Một bữa nọ, cô mang con gà giò ra trước nhà. Nó mê mải tìm kiếm những con mòng và những con sâu trong cát. So-phie lo chải gỡ tóc cho con búp bê của cô cách đó vài bước. Khi ngước mắt nhìn lên cô kinh ngạc thấy một con chim to tướng với cái mỏ quặp hình móc câu đang đáp xuống cách con gà giò vài ba bước. Nó dữ tợn nhìn con gà giò và nhìn Sophie vẻ sợ hãi. Con gà giò không động đậy, nó ngồi xệp xuống run rẩy.

- Con chim mới lạ lùng làm sao! - Sophie nói.

Cùng lúc đó, con chim kêu lên một tiếng man rợ xé tai và xông vào con gà giò, tóm gọn nó trong những cái vuốt, rồi vỗ cánh bay mau.

Sophie lặng người sững sờ. Người mẹ đã chạy tới khi nghe tiếng kêu của con chim. Bà hỏi Sophie chuyện gì xảy ra. Sophie kể lại rằng một con chim đã cướp đi con gà giò.

- Điều đó có nghĩa là con chim kia là một con kên kên, con đã để nó cướp đi con gà giò xinh đẹp của mẹ. Giờ đây con chim hung dữ đó đã giết, đã cắn xé nó. Còn con sẽ phải trở về phòng con, con sẽ ăn tối và sẽ ở lại đó cho tới chiều nay, để tập vâng lời hơn vào một lần khác..Sophie cúi đầu, buồn bã đi về phòng mình.

Cô ăn tối với món súp và đĩa thịt chị vú mang vô cho cô. Chị vú vốn rất yêu cô nên chị đã khóc khi thấy cô khóc. Sophie khóc cho con gà giò đáng thương mà cô sẽ còn tiếc thương lâu lắm.