Nơi Ấy Có Anh

Chương 75: Chương 75





- Vào nhà ngủ đi, Gia Bảo cũng nghỉ hè rồi. Cứ để nó ở nhà mình chơi với ba mẹ mình, Hằng cứ lo công việc của mình cho xong đi. Chuyện của anh Khải chắc là có cách giải quyết thôi, đừng quá lo lắng.

- Ừ, mình biết rồi, giúp mình chăm Gia Bảo.

Nói xong cô mệt mỏi đi vào nhà, Bảo Trâm nhìn theo thấy xót xa vô cùng, cô siết chặt tay, quyết định gặp Lâm Phong kể rõ mọi chuyện, mặc kệ Ngân hằng cấm đoán ra sao. Mong rằng Lâm Phong nể tình sẽ bỏ qua ch Quang Khải để Ngân Hằng không vất vả như thế nữa.

Đứng trước cửa nhà, Ngân hằng mới thấy nhẹ nhỏm, cô chỉ muốn vào phòng, ngã mình xuống giường, quên hết những sự việc đã xảy ra. Cô vừa mở cửa vào thì gặp ngay giọng nói lạnh như băng của Quang Khải:

- Em đã đi đâu?

- Em…- Cô nhìn Quang Khải với ánh mắt hoang mang.

Cô còn chưa nói xong thì Quang Khải đẩy mạnh cô vào cành cửa phía sau, ánh mắt đùng đùng giận dữ kéo mạnh một bên cổ áo cô để nhìn kỹ những dấu vết trên người cô. Thấy rõ đó là những dấu hôn, Quang Khải không khỏi tức giận gầm lên:

- Thì ra tôi đã nhìn nhầm em. Tôi cứ nghĩ, dù em không yêu tôi, nhưng chỉ cần em ở bên tôi là được rồi. Tôi chấp nhận và không đòi hỏi quá nhiều từ em. Nhưng không ngờ em là loại người đê tiện đến thế, tôi chỉ vừa mới bị cảnh sát gọi , em đã lo sợ tìm ngay một kẻ để làm chỗ dựa ình. Đêm qua hai người đã làm gì hả.
Ngân hằng thấy Quang Khải xúc phạm mình, cô giơ tay lên đinh đánh anh ta, nhưng sau đó cô khựng lại. Quang Khải nói đúng, cô đúng là loại người đê tiện, chấp nhận bán rẻ thân thể mình để đạt được mục đích. Quang Khải thấy thế càng tức giận:

- Sao hả, tôi nói đúng rồi à, cho nên em mới hổ thẹn như thế.

Ngân Hằng cảm thấy cô không còn hơi sức tranh cãi nữa, hiện giờ cô chỉ muốn ngủ mà thôi. Nếu có thể cô mong mình ngủ vùi mãi mãi.

Ngân Hằng vừa đầy cửa phòng mình, Quang Khải cũng theo vào, anh ta không nói không rằng, ôm chầm lấy cô, xoay người cô lại. Anh ta giận dữ chiếm đoạt cô.

Ngân hằng nhìn chằm chằm vào người đàn ông trên thân thể mình, cõi lòng cô như tan nát, hai người đàn ông, một người có tình, một người có nghĩa. Cùng một ngày, cả hai người đều không ngừng dày vò hành hạ cô, muốn khóc cũng không thể khóc được nữa. Giống như những vết chai sạn lầm lì.

Quang Khải điên cuồng hành hạ cô, muốn cô thuộc về anh ta, những dấu vết Lâm Phong để lại bị anh ta thay thế bằng dấu vết của mình.

Ngân Hằng nằm trên giường mở mắt nhìn lên trần nhà, trần nhà vẫn là nơi quen thuộc với cô mỗi khi giật mình tỉnh giấc. Chỉ khác là tâm trạng của cô lúc này khác hoàn toàn với những lần khác. Lúc trước là nỗi đau âm ỉ bị bao bọc bởi nỗi cô đơn. Còn bây giờ bao quanh cô là sự đau đớn tột cùng, thân xác cô đầy một sự dơ bẩn đáng kinh tởm.

Cô muốn nhấc người lên, cũng không đủ sức, cơ thể mỏi rả rời. Xung quanh cô đã chìm vào im lặng đáng sợ, thật may mắn, Quang Khải đã rời đi.

Cô lẩm nhẩm hát bài hát “Lời Cuối Cho Tình Yêu Đầu”, bài hát mà cô thường hay hát mỗi khi cô giật ình tỉnh giấc, hình ảnh Lâm Phong lại ùa vào trong ký ức cô.


Sáng sớm em tỉnh giấc nhẹ nhàng người đầu tiên em nghĩ về anh
Cứ thế em nhìn xung quanh căn phòng ở đâu em cũng thấy anh người ơi
Tưởng rằng mình hạnh phúc thật nhiều vì em biết em vẫn còn yêu
Em vẫn mong dù không có anh bên cạnh
Từng ngày qua em sống trong hy vọng
Chỉ còn đây nỗi nhớ, còn nhiều điều vu vơ
Có lẽ anh đã xa em nhưng em vẫn chờ
Dù rằng không thể nói mình còn nhớ anh thật nhiều
Bao ngày qua chắc anh không hiểu
Tình yêu còn lại bao nhiêu
Vẫn còn giữ trong tim biết bao điều chưa nói
Chỉ em và một mình em, vẫn còn yêu anh như lúc ban đầu

Sau đó Ngân Hằng nở một nụ cười, một nụ cười kèm theo giọt nước mắt. Đưa tay cố gạt đi giọt nước mắt của mình, từ nay cô sẽ không còn khóc nữa, không khóc vì bất kì ai, không khóc vì người đàn ông nào nữa.

Quang Khải đi uống rượu, sau khi thỏa mãn dục vọng con người ta bắt đầu hối hận, anh ta hối hận vô cùng. Không đủ dũng khí đối mặt với Ngân Hằng, anh mặc đồ xong liền chạy thẳng đến quán bar và kêu liền hai chai rượu mạnh. Quang Khải muốn uống cho say để tự trách bản thân mình, bao lâu nay vì sao anh chờ đợi cô lâu như thế mà chưa từng đòi hỏi sự đáp trả ở cô. Cô cứ tưởng rằng anh cao thượng, thật ra Quang Khải hiểu rõ, anh không thể khiến cô hạnh phúc tròn vẹn được.

Cuối cùng, anh lại làm tổn thương chính cô, nói những lời khó nghe nhất khiến cô đau đớn. Nhưng bởi vì anh đã ghen. Không có bất cứ người đàn ông nào có thể chấp nhận người phụ nữ của mình chỉ tơ tưởng ghi nhớ bóng hình một gười đàn ông khác. Lâm Phong là mối tình đầu của Ngân Hằng, mà người ta thường bảo tình đầu là tình khó quên, cho nên anh có thể hiểu được Ngân Hằng. Anh đã chấp nhận chờ đợi cô có thể quên đi mối tình đầu của mình. Nhưng khó lòng có thể chấp nhận cô cùng cậu ta bên nhau như thế. Nhưng nếu cố chấp giữ lấy cô thì sao, chỉ sợ là….

Quang Khải biết một khi Ngân Hằng làm vợ anh, cô sẽ chung thủy suốt đời, sẽ cắt đứt bóng hình của Lâm Phong. Anh cũng tự tin mình có thể khiến Ngân Hằng hạnh phúc , chỉ có điều anh không thể cho cô thứ cô muốn được.

Nhưng nếu cô không đòi hỏi quá nhiều thì sao? Quang Khải tự hỏi lòng mình, anh nhận ra là mình đã yêu Ngân Hằng rồi, người con gái xa xưa cũng đã phai nhạt, chỉ có mỗi Ngân Hằng.

Quang Khải liền tính tiền trở về nhà, anh muốn xin lỗi Ngân Hằng, muốn nói cô biết mình cần cô đến thế nào. Khi Quang Khải đến nhà Ngân Hằng, anh nữa say nữa tình đập mạnh cửa nhưng chờ mãi chẳng có ai ra mở. Quang Khải cảm thấy trong lòng bất ổn, anh vội dùng chìa khóa của mình mở cửa vào. Khi cánh cửa mở ra, mọi thứ gần như nguyên vẹn, nhưng anh lại cảm thấy thiếu mất thừ gì. Tìm kiếm khắp nơi đều không thấy cho đến khi anh bắt gặp một tờ giấy .
“ Quang Khải!

Khi anh đọc được tờ giấy này có lẽ em đã rời đi thật xa rồi. Em xin lỗi anh. Em không hề trách anh về sự việc vừa qua, em có thể hiểu cảm nhận của anh. Không có người đàn ông nào có đủ rộng lượng tha thứ cho sự phản bội.
Quang Khải, em cứ nghĩ mình có đủ tự tin để bên anh đến trọn đời, có thể quên đi được Lâm Phong. Chỉ đàng tiếc em làm không được, em không thể quên anh ấy. Được ở trong vòng tay anh ấy là niềm hạnh phúc nhất đời của em.
Cho nên em xin lỗi anh. Xin lỗi vì đã phụ tấm chân tình của anh.

Cám ơn anh đã chăm sóc cho em bao ngày tháng qua. Em chẳng thể làm gì để đền ơn anh, hổ thẹn ra đi. D(iều em có thể làm được cho anh là, giúp anh thoát được vụ kiện tụng lần này.


Có người cố ý phá hoại, *** hại anh. Em mong anh bình tĩnh tìm ra kẻ đó để không còn gặp cảnh tương tự.
Điều cuối cùng em muốn nói: Xin hãy tha lỗi cho sự ra đi của em. Đừng tìm em làm gì
Ngân Hằng”

Quang Khải đọc xong lá thư, anh ta vò nát nó trong bàn tay mình

Quang Khải lập tức gọi điện cho cho Ngân Hằng, nhưng điện thoại cô không liên lạc được. Gọi điện thoại đến nhà Bảo Trâm thì hay tin Ngân Hằng đã dẫn Gia Bảo rời đi rồi, trên tay con thu dọn hành lí giống như đi xa. Quang Khải vô cùng hoảng hốt, vội vàng đi tìm đến những nơi cô có thể đến những điều không tìm được, Quang Khải bèn gọi điện cho Bảo Trâm hỏi thử.

- Không có, em không gặp Ngân Hằng. Có chuyện gì xảy ra à – Bảo Trâm lo lắng hỏi Quang Khải qua điện thoại, hôm nay cô cùng với Bảo Duy tìm Lâm Phong để kể rõ mọi chuyện.

- Cô ấy….- Quang Khải định nói rõ thì nghe tiếng Bảo Duy gọi :” Phong, bên này nè”, anh ta ngừng bặt không nói tiếp, trong lòng trào lên ngọn lửa hận, biết đâu Ngân Hằng đã dọn đến nhà Lâm Phong, bèn ghiến răng hỏi Bảo Trâm – Em đang ở đâu?

- Em….- Bảo Trâm ngập ngừng không dám nói.

- Ngân Hằng có chuyện rồi, mau nói em ở đâu để anh tới gặp – Quang Khải bèn thục giục.
Nghe Ngân Hằng xảy ra chuyện, Bảo Trâm vội nói địa chỉ mình đang ở, nhưng trong lòng thấp thỏm không yên còn dặn dò :

- Anh đến rồi thì gọi điện thoại em ra ngay.

Quang Khải không đáp, có địa chỉ rồi, anh lên xe chạy đi ngay, cũng may quán đó khá gần chô anh ta đứng.
Lâm Phong đến ngồi xuống trước mặt Bảo Duy cười chào, nói vui vài câu thì Bảo Trâm đi đến, Bảo Duy liền hỏi:

- Ai vậy?

- Một người bạn thôi – Bảo Trâm cười ngượng đáp rồi nhìn Lâm Phong khẽ gật đầu chào, cô vẫn còn cảm thấy ngượng vì đã từng **** mắng Lâm Phong thậm tệ, nhưng Lâm Phong dường như không để ý đến điều đó vẫn vui vẻ cười đùa hỏi:

- Hôm nay không phải kêu mình ra đây để phát thiệp đấy chứ. Mình nhất định sẽ đi món quà to.


- Tụi này vẫn chưa đâu. Mình hiện nay khá bận rộn, để khi nào thời gian rỗi thì tính tới – Bảo Duy ôm lấy Bảo Trâm âu yếm đáp lời Lâm Phong.

- Đời bác sĩ cứu người hoài không hết, bây giờ vẫn là bác sĩ mới mà bận như vậy rồi, sau này càng khó mà có thời gian rảnh nha. Lúc đó chỉ sợ Bảo Trâm sẽ đá cậu à xem – Lâm Phong trêu.

Bảo Duy cười cười nắm lấy tay Bảo Trâm giơ lên khoe chiếc nhẫn đính hôn ra đáp:

- Mình biết vậy nên mua dây trói chặt lại rồi đây này.

- Xí…nếu anh mà không giành thời gian cho em, em nhất định sẽ đá anh tìm người đàn ông khác ngay – Bảo Trâm bĩu môi nói trong lời nói chứa đựng sự yêu thương.

- Trời ơi, bao nhiêu thời gian rỗi của anh, em đều lấy đi rồi còn gì – Bảo Duy giả vờ than thở.

Lâm Phong nhìn hai người họ âu yếm nhau mà buồn bã, nhưng cậu vẫn cố gượng cười. Bảo Duy bỗng nhớ ra điều gì bèn hỏi.
- À, mà hôm trước, lúc Gia Bảo bị bệnh, chẳng phải cậu đến bệnh viện có chuyện gì mà đúng không?
- Chẳng có gì đâu, chỉ là đau bao tử mà thôi – Lâm Phong bèn giấu diếm đáp.

- Ừ, phải ráng ăn uống đầy đủ đúng giờ……- Bảo Duy gật đầu dặn dò một tràng.

Bảo Trâm bên cạnh nhìn Lâm Phong cười khúc khích ra dấu bảo: Lại mắc bệnh nghề nghiệp nữa rồi.

Cả ba đang trò chuyện vui vẻ, cuối cùng Bảo Trâm ra hiệu cho Bảo Duy nói, Bảo Duy bèn hắng giọng nhìn Lâm Phong nói lớn:

- Thật ra mình tìm cậu để nói rõ một chuyện đã lâu giấu kín.

Bảo Duy còn đang lựa lời kể sao cho rõ ràng nhất thì từ sau lưng họ, Quang Khải hầm hầm bước vào. Anh ta không nói không rằng đấm Lâm phong một đấm rồi gào lên:

- Ngân Hằng đâu.

Mọi người đều sửng sốt nhìn về phía họ, hai người đàn ông ăn bận vô cùng lịch sự lại đánh nhau ngay công cộng như thế.
Bảo Duy phản ứng mau lẹ, vội đừng bật dậy chụp lấy Tay Quang khải giữ anh ta lại trước khi anh ta giáng cú đấm tiếp theo.

- Anh Khải, có gì từ từ nói – Bảo Trâm cũng đứng dậy khuyên can.

- Hỏi tên này, hắn ta giấu Ngân Hằng ở đâu – Quang khải tức giận chỉ tay vào mặt Lâm Phong bảo.

- Nực cười – Lâm Phong ngồi thẳng dậy nheo mắt nhìn Quang Khải , đưa tay chùi vệt máu vừa té ra trước miệng – Cô ấy chẳng phải là vợ chưa cưới của anh hay sao, vì sao lại đến đây hỏi tôi. Loại phụ nữ đó với tôi không hề liên can với nhau.


“ Loại phụ nữ đó”, Quang Khải, Bảo Duy, cùng bảo Trâm bị mấy từ này mà tức giận cả ba đều quay nhìn Lâm Phong trách móc.

- Đêm qua chẳng phải cậu và cô ấy đã….- Quang Khải khàn giọng hỏi.

- Vậy thì sao, đó chẳng qua là trao đổi thôi. Một dạng tiền trao tráo múc mà thôi. Chẳng phải phụ nữ là loại người chỉ cần có tiền là mua được hay sao. Cô ta chấp nhận dùng thân xác trao đổi để cứu anh khỏi đống lộn xôn kia, tôi thì hứng thú muốn làm cái thứ gọi là tinh một đêm với cô ấy mà thôi. Chẳng phải cô ấy gặp anh cũng là bán thân xác mình hay sao. Loại con gái đó tôi tuyệt đối không giữ bên mình. Anh đừng làm mất vợ chưa cưới của mình rồi cứ chạy đến đây tìm tôi.

- Cậu…..- Quang Khải tức giận vô cùng nói không nên lời. Cuối cùng Quang Khải quyết định không thèm chấp với loại người như Lâm Phong nữa.

Giật tay ra khỏi tay Bảo Duy quyết định đi tìm Ngân Hằng, còn hơn ở đây đôi co. Nhưng chỉ đi vài bước, Quang Khải quay người lại nhìn Lâm phong thật lâu bằng ánh mắt khinh thường:

- Để tôi nói cho cậu biết. Cho tới đêm hôm qua, tôi chưa từng chạm vào cô ấy. Cậu cho rằng người con gái mình yêu là hạng người nào. Nếu cô ấy là loại người mà cậu nghĩ, liệu cậu có yêu cô ấy cho đến bây giờ suốt mấy năm không quên được hay không? Cậu cho rằng mình là kẻ đáng thương trong cuộc tình này, vậy cô ấy thì sao? Vì sao suốt 6 năm ở bên cạnh tôi như thế, cô ấy chỉ nhận được một chức danh hảo là vợ sắp cưới của tôi thôi. Thật sự là chỉ cần cô ấy đồng ý tôi nhất định sẽ yêu thương cô ấy suốt đời, đáng tiếc trong lòng cô ấy chỉ có duy nhất một người con trai.

- Anh nói như vậy là sao? – Lâm Phong đứng bật dậy nhìn Quang Khải hỏi, lòng cậu như có hàng ngàn con ong chích nhức nhối khó chịu.

- Cậu tự mình động não đi – Quang Khải cười khinh khi đáp, sau đó thở dài – Đêm hôm qua tôi nhất thời kích động khi biết cô ấy và cậu ở chung nhau, cho nên tôi đã….

- Anh đã làm gì – Bảo Trâm từ nãy giờ kích động vì nghe Lâm phong nói những lời phỉ báng Ngân hằng, giờ Quang khải lại nói thế, cô không thể không lên tiếng – Có phải anh đã làm nhục cô ấy rồi hay không? – Bảo Trâm tức giận xấn tới nắm lấy áo của Quang Khải chất vấn .

Quang Khải quay mặt đi che dấu sự hối hận của mình, Bảo Trâm choáng voáng xuýt té xuống đất, cô yếu ớt nói:
- Cho nên bây giờ Ngân Hằng mới dẫn Gia Bảo bỏ đi đúng hay không?

Quang khải vẫn không đáp, thái độ quá rõ ràng khiến Bảo Trâm phẫn nộ, kêu gầm lên lao vào đánh Quang Khải:

- Anh là một thằng khốn , đồ cầm thú ….

- Cả anh nữa Lâm Phong, anh cũng xấu xa chẳng khác nào anh ta. Cả hai ngườ đều không xứng đáng có được Ngân Hằng.

Bảo Trâm tức giận bỏ đi , cô vội vàng đi tìm Ngân Hằng. Quang khải cũng vội vã đi theo cô.

Lâm Phong ngã phịch xuống ghế cậu ngồi, lời Quang khải giống như một liều thuốc tê khiến cậu tê liệt không còn khả năng cử động nào cả.

Bảo Duy mới ngồi xuống bàn, nốc cạn ly rượu dưới bàn thở dài nhìn Lâm Phong nói:

- Hôm nay mình hẹn cậu ra đây là muốn kể rõ sự thật của 7 năm trước.

Đọc tiếp: Nơi ấy có anh – Chương 76