Nơi Anh Đứng Ngược Chiều Ánh Sáng

Chương 47




-Đã lâu không gặp-

Lâm Kiều đi dọc con đường, thành phố Z vào đầu mùa xuân đã khá ấm áp, gió thổi cũng không còn khí lạnh, chỉ là đêm xuống nhiệt độ vẫn hơi thấp.

Đi bộ có hơi nhàm chán, điện thoại trong túi vang lên.

Là điện thoại của Giang Trạm.

“Alo.”

“Vẫn đang mua sắm sao?”

Giang Trạm một bên dựa trên ghế da, đặt chiếc bút trong tay xuống.

“Không có, em mua xong rồi, đang chuẩn bị về nhà rồi.”

“Mua được cái gì, cần anh thanh toán không? Anh còn chưa từng đưa em đi mua sắm.”

Lâm Kiều không biết người này nói đùa hay nói thật nữa, anh lúc nào cũng vậy.

Đi đến bên cầu, cô dừng lại ở đó nghe anh nói chuyện.

“Sắp đến sinh nhật em rồi, chờ một thời gian nữa anh đi tìm em.”

“Không sao, anh bận việc của anh, chú ý nghỉ ngơi.”

Anh thật sự rất bận, dạo gần đây cô cũng cảm nhận được giọng điệu mệt mỏi của anh mỗi khi nói chuyện với cô.

“Chỉ cần nói chuyện với em là anh như được tiếp thêm năng lượng vậy, thật kỳ lạ…”

Anh cười nhẹ.

Lâm Kiều dường như cũng có thể tưởng tượng ra biểu tình lúc này của anh, nhịn không được khóe môi cũng cong lên.

Cô đứng lên, tiếp tục đi về phía trước, cô cúi đầu nghe lời yeutruyen.net anh nói, hoàn toàn không nhìn thấy một bóng người cao lớn đứng trước mặt.

Đi tiếp, trong tầm mắt đột nhiên xuất hiện một đôi giày da nam, cô sững sờ một chút, ngẩng đầu vừa muốn xin lỗi, đang ngẩng đầu trong nháy mắt liền sững sờ.

Tiếng của Giang Trạm trong điện thoại trở nên mờ ảo, gió xung quanh như ngừng thổi, người trước mắt dường như mang cô trở lại ký ức mấy năm trước.

Cô đứng đối diện với anh, nhìn anh, đúng tư thế ngầng đầu lên nhìn như lúc này.

“Anh nhất định vào rời đi sao?”

“Ừ.”



“Còn trở về không?”

“…”

“Tình cảm của chúng ta đã đổ vỡ, trong mắt anh nó không đáng giá chút nào sao?”

Cô giả vờ lạnh lùng, thực sự giọng nói đã run rẩy.

Chúng ta cứ như vậy chấm dứt, anh không cảm thấy đáng tiếc sao?

Trong lúc cô khổ sở nhất, là khi đứng ở sân bay đợi một người, cho dù biết mình đợi không được, lại không cam tâm, không bỏ xuống được.

Anh ấy là người muốn leo lên núi cao ngắm bầu trời đầy sao, trong khi bạn chỉ muốn ngắm mặt trời lặn bên bờ biển chờ đợi người phương xa, hai người đã định là không cùng đường, sớm muộn phải mỗi người đi một ngả, nhưng bạn vẫn là cố chấp vẽ lên con đường chung lối, chặt đứt mọi chông gai, cùng đi với anh một đoạn, một đoạn lại một đoạn nhưng cuối cùng vẫn phải chia ly.

“Đã lâu không gặp.”

Âm thanh đó giống như xuyên qua kí ức, văng vẳng ở bên tai cô. 

Dường như theo bản năng muốn trốn chạy, cô lập tức cúp điện thoại bước thẳng về phía trước.

Chỉ là vừa đi mấy bước đã bị người phía sau giữ chặt.

“Không muốn nhìn thấy anh sao?”

Nhắm mắt lại, cô rút cánh tay bị anh nắm ra, quay đầu lại lần nữa đối mặt với anh ta.

Anh ta không giống như trước, cô không rõ là ở đâu, vẫn là hàng lông mày kia, vẫn là đôi mắt kia, vẫn là hình dáng lúc đó.

“Lâu rồi không gặp.”

Cổ họng cô đắng chát, khó lắm mới mở được miệng.

Cô tận lực để chính mình trông thật bình tĩnh, nhưng tay chân không nghe lời liên tục run rẩy.

Tiêu Duệ cúi đầu, mắt nhìn thẳng vào cô, miệng khẽ mở

“Em đi cùng với anh nhé, anh còn đang bận chút việc.”

Anh ta mới nhìn thấy cô từ phía cây cầu đối diện, hình bóng ấy chó chết anh ta cũng không nhận nhầm.

“……Không cần, tôi chuẩn bị về nhà rồi.”

Cô mở miệng từ chối, nhưng cơ thể lại hành động một nẻo.



“Đi thôi, không phải lâu lắm rồi chúng ta không gặp nhau sao?”

Anh ta đưa lưng tiến lên trước cô.

Không cần quay đầu, anh ta cũng biết, cô nhất định cũng sẽ đi theo.

Quả nhiên, sau lưng vang lên những tiếng bước chân rất nhỏ.

Tiêu Duệ sải chân bước, chậm rãi cùng cô sóng vai.

Giang Trạm không ngừng gọi điện thoại đến. Đầu óc cô cũng tỉnh táo đôi chút, cô trả lời từng tin nhắn của anh, tâm đang xao động cũng trở nên trầm tĩnh một chút.

“Em dạo này như thế nào?”

Không khí xung quanh im lặng, nhưng hai người cũng không cảm thấy quá xấu hổ, phương thức ở chung của họ chính là như vậy.

Không có người nào muốn mở miệng, vì họ đều đã biết rõ về nhau.

“Chính là như hiện tại.”

Tiêu Duệ nhẹ gật đầu.

“Còn vẽ tranh không?”

“Còn.”

Cô đi bên cạnh anh ta, ánh mắt nhìn về phía mặt nước, sóng nước sặc sỡ giống như sóng mắt của cô lúc này, nhìn như phẳng lặng nhưng phía dưới lại sóng ngầm mãnh liệt.

“Em đổi số điện thoại rồi.”

“Nhiều năm như vậy không thể không đổi.”

Tiêu Duệ nghiêng đầu nhìn cô mặt mày lãnh đạm.

“Ý anh là, ngay sau khi anh rời đi không lâu.”

“…Anh đã gọi điện thoại cho em, là thuê bao, trên mạng xã hội, anh gửi rất nhiều tin nhắn cho em, nhưng em một tin cũng không trả lời.”

Lâm Kiều không có trả lời, tay cầm di động trong túi càng lúc càng chặt.

“Anh muốn tìm Trương Giai Giai hoặc là yeutruyen.net Trần Thừa, nhưng ai cũng nói không có, bọn em hình như đã cùng nhau bàn bạc rồi.”

Anh cười cười có chút trào phúng.

Đoán chừng người có số liên lạc của cô cũng chỉ có Trương Giai Giai và Trần Thừa, Lâm Kiều từ trước đến nay không liên lạc với bạn học nào khác, đại học cũng chưa từng ở ký túc xá, cuối cùng nghĩ đi nghĩ lại cuối cùng thậm chí một người có thể liên lạc với cô cũng không có.