Hai người hôn nhau không chút ngại ngùng khiến mọi người xung quanh không nhịn được mà liếc mắt nhìn sang.
Trần Thừa nắm chặt tay ở một bên nhìn, đang định tiến lên phía trước thì lại bị Trương Giai yeutruyen.net Giai kéo lại.
“Rốt cuộc cậu muốn làm cái gì?”
“Không phải tớ muốn làm gì, mà là cậu muốn làm gì! Hóa ra tớ nói mấy lời kia với cậu đều là vô ích à. Lâm Kiều cùng với ai cũng đều có thể, nhưng với cậu? Không đùa chứ, cậu đừng mơ nữa được không, đại ca.”
Trương Giai Giai nhíu mày nhìn anh ta, nếu không phải vì tình bạn nhiều năm nay thì cô có cần nói đến mỏng cả da miệng với anh ta không chứ.
Lâm Kiều vốn dĩ không có nhiều bạn bè, đến cuối cùng phải nhảy tới nhảy lui rồi làm căng lên như vậy mới được hay sao.
“Có những lúc tớ thật sự không hiểu nổi cậu đấy, Trần Thừa.”
“Cậu nói xem tớ khuyên can cậu hết lời rồi, nhưng chính cậu nghe không lọt vào tai, tớ chẳng hiểu nổi cuối cùng là cậu yêu Lâm Kiều thật hay là vì Tiêu Duệ không còn nữa nên cậu thấy không vừa mắt khi người khác ở bên cô ấy.”
“Nếu lúc đầu cậu có một tí tẹo dũng khí như của bây giờ thôi thì nói không chừng còn có chút cơ hội. Bây giờ hả? Cậu nhìn đi, cậu còn không phân biệt rõ ràng giữa chuyện rốt cuộc cậu yêu Lâm Kiều thật hay là chỉ muốn chiến thắng người đang ở bên cạnh cô ấy. Cậu không thắng được Tiêu Duệ nên cậu nghĩ cậu có thể thắng Giang Trạm sao?”
Trần Thừa hất tay Trương Giai Giai ra, anh nhìn cô như thể là cô đã nói ra những lời gì đó không thể tin được.
“Cậu đang nói lung tung cái gì vậy…”
Trương Giai Giai hừ lạnh một tiếng, không nhiều lời nữa.
“Đây có lẽ là lần cuối cùng tớ ngăn cản cậu, nếu cậu còn không nhớ lấy, đến khi xảy ra vấn đề….. Kiều Kiều gửi tin nhắn đến rồi đấy.”
Đang nói thì di động trong tay cô rung lên, Trương Giai Giai cúi đầu ấn mở, là tin nhắn của Lâm Kiều.
“Chậc chậc, đi thôi, Kiều Kiều đang ở cùng với Giang Trạm rồi.”
Nói xong cô cất điện thoại đi, xoay người, nhưng vừa đi chưa được mấy bước thì khóe mắt yeutruyen.net đột nhiên nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc, nên cô lại lùi lại, đi hơi khập khiễng, rồi nhất thời sửng sốt.
“Này, Trần Thừa.”
“Cái gì?”
“Tớ nhìn không rõ, cậu nhìn xem, người ở giữa kia có phải là…”
Trần Thừa nhíu mày nhìn theo hướng cô chỉ.
“Cậu đang nói cái gì…!”
Thấy anh im lặng, Trương Giai Giai cũng căng thẳng giật giật tay áo anh.
“Không phải chứ, không thể nào là thật được?”
Trần Thừa cúi đầu nhìn cô, há to miệng không nói gì.
“…..”
Trương Giai Giai đã hiểu ý của anh.
“Đừng đi!”
Cô giữ lấy Trần Thừa đang muốn tiến lên phía trước, vội vàng nói.
“Đừng đi, cũng đừng nói gì với Kiều Kiều.”
Trần Thừa hất tay cô ra rồi nhíu mày nhìn cô.
“Cậu hãy nghe tớ đi! Đừng làm loạn thêm nữa! Đi thôi, coi như chúng ta chưa từng nhìn thấy ai cả!”
Nói rồi cô liền xoay người rời đi.
Trần Thừa cắn răng nhìn bóng người đang dần nhỏ lại ở phía trước rồi quay người đuổi theo Trương Giai Giai.
…..
Sau khi Lâm Kiều gửi tin nhắn cho Trương Giai Giai xong thì nhìn sang Giang Trạm bên cạnh mình.
“Anh đặc biệt đi đến đây đấy à?”
Giang Trạm nắm bàn tay lành lạnh của cô đút vào trong túi áo rồi kéo cánh tay của cô để cô dựa sát vào mình.
“Không phải vậy thì sao chứ, có điều gì khác đáng để anh đến à?”
Lâm Kiều cười cười nắm chặt tay anh.
Ấm thật.
“Mẹ anh bên kia thì sao?”
“Không sao đâu, anh cũng đã chào hỏi rồi, bà ấy không gặp anh một tí cũng chẳng sao. Dù gì cũng rất lâu không gặp rồi mà, gặp em quan trọng hơn chứ.”
Giang Trạm cúi đầu nhìn gò má mềm mại xinh đẹp của cô, đã mấy ngày không gặp cô rồi, bây giờ ngắm thế nào cũng thấy không đủ.
Lâm Kiều ngẩng đầu đối diện với ánh mắt chăm chú của anh rồi lườm anh một cái.
Ngày nào cũng nói toàn những thứ gì đâu, chỉ mồm mép là giỏi. Giang Trạm cười rồi kéo cô lại ôm chặt vào lòng, tì cằm lên đầu cô.
“Đáng yêu lắm.”
Lâm Kiều ngây ngẩn cả người, một lúc lâu sau mới phản ứng lại, chỉ thấy mặt mình hơi nóng lên.
Cô cắn môi rồi đẩy đẩy anh.
“Nhiều người như thế này.”
“Đi thôi, chúng ta về nhà.”
Anh dắt cô đi đến bên cạnh xe, mở cửa xe cho cô, rồi cũng tự xoay người lên xe.