Nơi Anh Đứng Ngược Chiều Ánh Sáng

Chương 31




Đến cuối tuần, Lâm Kiều vẫn tới cửa hàng như thường lệ,tầm chiều Giang Trạm sẽ qua đón cô.

“Xong việc rồi chứ, cô Lâm.”

Giang Trạm bước tới, ghé người xem bản vẽ của Lâm Kiều.

Lâm Kiều ngẩng đầu lên nhìn anh.

Hôm nay anh còn mặc cả áo sơ mi, quần tây và thắt cà vạt trông khá nghiêm chỉnh.

Thấy Lâm Kiều đang nhìn mình, Giang Trạm có chút xấu hổ, đưa tay che miệng rồi ho nhẹ hai tiếng.

“Anh mặc như thế này chẳng phải là vì tạo ấn tượng tốt với ba mẹ em sao.”

“Phải, phải, vậy anh Giang đây có phiền không khi phải chờ em thêm một chút nữa.”

“Tùy em thôi.”

Anh bước lên phía trước, sau đó ngồi xuống bên cạnh cô rồi nhìn yeutruyen.net cô với ánh mắt ngập tràn niềm vui.

Lâm Kiều đã xử lý xong một số chi tiết cuối cùng của ngày hôm nay, tiếp đó dọn dẹp qua qua rồi cùng Giang Trạm rời đi. 

“Chúng ta đi mua chút đồ trước nhé.”

Lâm Kiều mở điện thoại ra, xem danh sách những thứ cần mua mà mẹ cô đã gửi.

“Được, chắc em sẽ phải chỉ đường cho anh đấy, anh vẫn chưa rành đường ở đây lắm.”

Giang Trạm khởi động xe và đi theo đường mà Lâm Kiều chỉ.

Khi tới siêu thị, anh đẩy xe đi phía sau Lâm Kiều.

Lâm Kiều tìm mua những món đồ ở trong danh sách, Giang Trạm đi bên cạnh liên tục hỏi cô những câu hỏi giống nhau.

“Cái này là gì vậy?”

“Thịt kho ớt xanh, chúng ta mua ớt chuông đi, anh không ăn được cay mà.”

“Ừ.”

“Lát nữa chúng ta phải qua bên kia mua một con cá nữa.”

“Được luôn.”



“Anh có đặc biệt muốn ăn món gì không?”

“Em định làm hả?”

Anh rướn người lấy mã vạch niêm phong cho cô rồi bỏ vào xe đẩy.

“Mẹ em nấu chứ em không nấu.”

“Thế thì không có, anh ăn gì cũng được, nhập gia tùy tục mà.”

Lâm Kiều nhìn anh một cái rồi tiếp tục đi lên phía trước.

“Em rất ít khi nấu cơm.”

Vì từ trước đến giờ cô vẫn luôn ở với ba mẹ nên dù biết nấu nhưng cũng rất ít khi xuống bếp.

“Không biết sau này anh có cơ hội được nếm thử không nhỉ.”

Lâm Kiều liếc nhìn ánh mắt chọc ghẹo của anh, khóe miệng hơi cong lên.

“Không có nhé.”

“Oh, thật ra con gái nên ít vào bếp thôi, mùi dầu khói rất nặng, không nấu cũng không sao.”

“Anh biết nấu à?”

Lâm Kiều phớt lờ mấy quả rắm cầu vồng của anh. Chắn hẳn những gì người đàn ông này học được ở nước ngoài luyện ở đâu mồn lưỡi mới ngọt xơi như vậy. 

“Anh sẽ học, khả năng học tập của anh cũng không tồi, em có muốn nếm thử không?”

Giang Trạm đi đến bên cạnh quan sát gò má nhu hòa của cô, ngắm nhìn cô một cách chăm chú.

“Em thèm vào nhé, em vẫn còn lưu luyến thế giới này lắm.”

Lâm Kiều cầm lấy một chai xì dầu bỏ vào xe đẩy, liếc anh một cái rồi bước thẳng về khu hải sản.

Giang Trạm bất lực đi theo phía sau cô.

Anh thật sự nghiêm túc.

“Phiền bác chọn cho cháu một con bé thôi nhé.”



Lâm Kiều vừa chỉ vào những con cá ở trong bể vừa nói với ông chủ.

Cá bán ở đây đều là hàng tươi mới, ông chủ vớt một con từ bể cá lên, con cá đang sống giãy đành đạch khiến nước bắn tung tóe. Lâm Kiều đứng gần đó nên bị nước bắn vào mặt.

Giang Trạm cau mày kéo Lâm Kiều lui về phía sau, lấy từ trong túi ra một chiếc khăn ướt.

“Nước bắn lên mặt em rồi”

Anh nhẹ nhàng nâng mặt cô lên, cúi đầu cẩn thận lau cho cô.

“Không sao đâu.”

Lâm Kiều nhíu mày, nhắm mắt lại.

“Em lùi lại đằng sau đi.”

Sau khi lau mặt cho cô xong, Giang Trạm ném chiếc khăn bẩn vào thùng rác bên cạnh, đứng phía trước Lâm Kiều, nhìn ông chủ mổ cá, róc sạch vẩy.

“Chàng trai này chu đáo quá.”

Bác gái bên kia nhìn thấy cảnh này thì cười khen Giang Trạm.

Giang Trạm cũng quay đầu lại nở nụ cười.

“Nên làm thôi ạ.”

“Hai đứa vừa mới kết hôn đấy hả?”

Giang Trạm chỉ cười mà không nói gì, nhận lấy cá đã được làm sạch từ ông chủ, gật đầu chào với bác gái tỏ ý mình phải đi trước yeutruyen.net rồi. 

“Này, nếu con gái tôi cũng có thể tìm được một người tốt như vậy thì tôi cũng bớt lo.”

Giang Trạm nghe thấy những lời phía sau thì khóe miệng hơi cong lên. Anh nhìn sang Lâm Kiều ở bên cạnh nhưng lại thấy vẻ mặt cô vẫn hờ hững chẳng thay đổi chút nào.

Nụ cười trên khóe miệng anh cũng trở nên nhạt dần.

Khóe miệng đang tươi cười tắt hẳn.

Khi đi thanh toán, Giang Trạm luôn giành trả tiền trước Lâm Liều, không cho cô cơ hội.

“Anh đến nhà em ăn cơm, đương nhiên là anh trả tiền rồi.”

Anh cứ luôn miệng một lời như vậy, Lâm Kiều cũng không biết phải phản bác thế nào.