Nơi Anh Đứng Ngược Chiều Ánh Sáng

Chương 21




Lâm Kiều không muốn để ý tới anh, quăng điện thoại lên giường không trả lời lại. Cô chuẩn bị đi tắm rồi lên giường ngủ một giấc.

Hôm sau lúc Giang Trạm đến đón Lâm Kiều, chào đón anh quả nhiên là gương mặt lạnh nhạt của cô. Anh phải vừa lôi kéo vừa dỗ dành mãi người kia mới chịu lên xe.

Giang Trạm nhìn thấy hôm nay cô mặc một chiếc áo len cổ cao mà không nhịn được cười lên một tiếng. Một tiếng cười này đủ khiến cho gương mặt của Lâm Kiều vốn đã lạnh nhạt nay lại phủ thêm một tầng sương.

Khi đã đến cửa tiệm rồi cô vẫn không cho anh một ánh mắt dễ chịu nào. 

“Đừng vậy mà, anh xin lỗi em.”

Anh ngồi cạnh cô, đưa tay ra muốn nắm lấy tay cô, nhưng lần nào cũng bị hất ra. 

Giang Trạm bất đắc dĩ cười cười: “Anh không muốn trước khi đi cãi nhau với em đâu.” Vừa nói vừa liếc nhìn đồng hồ, gương mặt hiện lên vẻ bất đắc dĩ.

“Đi đi, không tiễn.” Сuối cùng cô cũng chịu ngẩng đầu lên nhìn, nói ra mấy chữ cho anh hài lòng.

“Phải làm sao để em hết giận đây, hửm?”

“Mắt không thấy thì tâm không phiền.”

Giang Trạm thở dài một hơi rồi đứng dậy. Lúc này cửa tiệm đột nhiên bị đẩy ra.

“Ăn sáng chưa Lâm Kiều, tớ mang cho cậu……”

Ánh mắt vốn ôn nhu của Trần Thừa liền trầm xuống khi nhìn thấy Giang Trạm. 

Giống như giữa phái nữ sẽ có phản ứng với nhau, địch ý giữa hai người đàn ông cũng chỉ cần trong nháy mắt là xác định được, nhất là khi một trong hai người không hề có ý định che giấu.

“Em ấy ăn rồi.” Giang yeutruyen.net Trạm nheo mắt nhìn người đàn ông đang đứng đối diện. 

Anh nhớ rõ người này, hai hôm trước có thấy hắn ta đi chung với người bạn kia của Lâm Kiều. 



Trần Thừa cắn răng, trực tiếp coi anh như không khí, đang định đi đến chỗ Lâm Kiều thì bị một cánh tay ngăn lại.

“Anh có ý gì?” Trần Thừa trừng mắt nhìn Giang Trạm.

Giang Trạm cao hơn Trần Thừa một chút, đôi mắt tràn ngập phong tình của anh giờ đây chỉ còn sự đối địch.

Anh nhẹ nhàng mỉm cười, môi hồng răng trắng: “Giữ khoảng cách thích yeutruyen.net hợp với phái nữ.”

“Vậy sao anh không giữ đi?”

Mùi thuốc súng nồng nặc lan tỏa trong không gian tĩnh mịch. 

Lúc này Lâm Kiều mở miệng kết thúc bầu không khí căng thẳng này: “Anh nên đi rồi, Giang Trạm.” 

Giang Trạm thu hồi cánh tay đang ngăn cản Trần Thừa lại, thong thả nói: “Chiều anh qua đón em.”

Nói xong cũng không buồn nhìn sắc mặt âm trầm của Trần Thừa, quay người bước ra ngoài cửa. 

Trần Thừa nhìn bóng lưng Giang Trạm rời đi, trong đầu lặp đi lặp lại câu nói kia của anh, ánh mắt tối sẫm lại. 

“Tớ ăn sáng rồi, sao cậu lại tới đây?”

Lâm Kiều đang tập trung vẽ tranh nên không chú ý tới ánh mắt lúc sáng lúc tối của Trần Thừa.

“Không có gì, chỉ là Trương Giai Giai đi rồi nên có hơi chán, tới tìm cậu tâm sự thôi.” 

“Tìm tớ nói chuyện phiếm? Cậu biết tớ không nói nhiều mà.”

Lúc Trần Thừa đặt đồ mình mua lên bàn bên cạnh thì nhìn thấy có một ly sữa bò nóng. 

Vờ như lơ đãng cầm lên, hơi nóng từ ly sữa truyền đến lòng bàn tay anh.

“Không ngại chứ?” Trần Thừa giơ ly sữa trong tay lên. 



Lâm Kiều ngẩng đầu liếc mắt sang nhìn: “Giải quyết đồ cậu mang tới trước đi.”

Khóe miệng đang cười của anh bỗng chốc cứng ngắc. Anh nhìn Lâm Kiều, chua chát hỏi: “Người đó là ai vậy.”

Một câu này, chỉ có thể dùng thân phận bạn bè để hỏi.

“…… Khách hàng, hai ngày trước không phải đã nói với hai người các cậu rồi sao.”

Lâm Kiều cau mày, dường như không muốn nói nhiều về vấn đề này. 

“Chúng ta là bạn bè, phải không Lâm Kiều?” Trần Thừa nghiêm túc hỏi. 

Bàn tay Lâm Kiều khựng lại, lúc này mới ngẩng đầu lên nhìn anh ta. 

Cô phát hiện hôm nay Trần Thừa có hơi khác lạ, nhưng cụ thể là khác ở đâu? Không phải bề ngoài, không phải quần áo, không phải biểu cảm, mà là ánh mắt. 

Lúc trước Trần Thừa rất ít khi nhìn thẳng vào mắt cô, nhưng hôm nay anh lại nhìn một cách rất chăm chú. Sự dò xét và tức giận trong ánh mắt không cách nào che giấu được. 

“Cậu sao thế? Không giống như Trần Thừa của mọi ngày.”

Giọng nói nghiêm nghị của Lâm Kiều khiến cho anh bừng tỉnh. 

Anh đứng bật dậy, cười cười, đưa tay lên che mặt mình: “Á, tớ hả? Có thể là do tối qua ngủ muộn quá.”

Lâm Kiều chỉ nhìn anh, không nói gì.

Ánh mắt của cô quá mức bình tĩnh, khiến cho Trần Thừa có cảm giác giống như người làm chuyện xấu bị bắt gặp vậy, bị nhìn cho đến gai người.

“Tớ… Tớ phải trở về nghỉ ngơi đây, xin lỗi cậu.” Trần Thừa vội lấy chìa khóa xe rồi quay người rời đi. 

Lâm Kiều nhìn bộ dạng chật vật kia, giấy vẽ trong tay cô bị vò thành một nắm nhăn nhúm.