Nơi Ánh Đèn Rực Rỡ

Chương 35




Gia Tuấn và Mẫn Nghi không muốn thông báo cho người nhà hai bên biết tin. Gia Ngọc biết nếu cứ tiếp tục che giấu, sau này mẹ sẽ cằn nhằn chị suốt, cô không gánh nổi trách nhiệm này.

Chị đã gọi điện cho mẹ vào một tuần trước khi Mẫn Nghi sinh em bé, tiếng la hét của Triệu Hiểu Việt trong điện thoại suýt đâm thủng tai chị.

Chị để điện thoại cách xa cả mét, mặc cho mẹ cằn nhằn la mắng, cho đến khi trách cả chị: “Con làm chị thế nào mà không trông chừng em con.” Chị kêu oan: “Mẹ, con ở Sydney nó ở Melbourne, một thằng đàn ông trưởng thành quan hệ với bạn gái của nó, mẹ bảo con trông chừng thế nào đây? Mẹ không giáo dục giới tính tốt cho nó, nó không biết tránh thai lại trách con.”

Triệu Hiểu Việt cứng họng, Gia Ngọc cười: “Tóm lại, con thông báo cho mẹ, mẹ sắp lên chức bà nội, siêu âm cho biết là bé trai.”

Tuy từng làm giảng viên đại học rồi mới chuyển qua công việc hành chính, nhưng Triệu Hiểu Việt vẫn rất truyền thống, bà vẫn thèm ẵm cháu khi đã qua tuổi trung niên, cơn giận về hành vi hoang đường của con trai qua đi, bà chợt reo hò sung sướng: “Vậy mẹ đón ông bà xui qua đó chăm sóc các con.”

“Đừng đừng, Mẫn Nghi kiên quyết không chịu nói cho gia đình biết chuyện em nó kết hôn và mang thai. Bây giờ thai phụ sắp sinh, hình như tâm trạng em nó không được ổn định, mẹ đừng sinh thêm sự mà gõ cửa nhận người thân, sau này em nó thích giải thích thế nào với gia đình là chuyện của nó.”

Triệu Hiểu Việt và Kỳ Hán Minh cùng bay qua Úc, Hán Minh chỉ nán lại ba ngày là quay về. Triệu Hiển Việt ở lại chăm sóc cho con dâu trong tháng đầu, tuân theo toàn bộ tập tục truyền thống của Trung Quốc, không được chạy nhảy lung tung, không được tùy ý xem ti vi lên mạng, không được thổi quạt máy, không được tắm gội, bà không đồng tình với cách nói của bác sĩ sản phụ khoa ở đây: “Nếu sức khỏe con tốt như mấy người Tây ở đây hãy nói, người Trung Quốc chúng ta sao có thể giống họ được?”

Gia Tuấn trêu mẹ bảo thủ, là kiểu mẹ chồng Trung Quốc điển hình, bà liếc dọc liếc ngang đứa con trai: “Mẹ hi vọng con trai mẹ cũng có một gia đình Trung Quốc điển hình.”

Câu nói của bà khiến Gia Tuấn và Mẫn Nghi đồng thời tắt tiếng.

Gia Ngọc từ Sydney đến thăm cháu, chị lại từ chối bế nó: “Đừng, đừng, con sợ con nít, nó mềm nhũn rất khó bế, cứ nhìn thế này là được.” Chị cố gắng đứng thật xa, cẩn thận dùng ngón tay nựng thằng bé. “Tốt rồi Tiểu Bảo à, từ nay bà nội cháu sẽ không cằn nhằn cô sao cứ không chịu lấy chồng.”

Một gia đình trông có vẻ rất đầm ấm, vui vẻ. Nhưng đó hoàn toàn chỉ là vẻ bề ngoài.

Nhâm Nhiễm tất nhiên không muốn mọi người mất hứng vì cảm nhận đó của bản thân. Cô vẫn đi sớm về trễ, về đến nhà liền ghé thăm Tiểu Bảo một chút là rút về phòng mình ngay lập tức, không muốn xen vào giữa gia đình người khác.

Đêm đó, Gia Ngọc ngủ cùng phòng với Nhâm Nhiễm, chị tựa đầu vào giường than thở:

“Chị quyết định ở vậy suốt đời là tốt nhất.”

Nhâm Nhiễm buồn cười: “Chị Gia Ngọc, sao lại cảm xúc như thế?”

“Em trông Gia Tuấn kìa, và cả Mẫn Nghi nữa, tụi nó thay đổi ra sao?”

Nhâm Nhiễm trầm ngâm, sống chung với họ, cô là người hiểu rõ nhất, sự thay đổi của họ quả thật rất lớn.

“Trước đây khi đón ba em tại sân bay, Mẫn Nghi là người phấn khởi nhất, cái dáng vẻ hoạt bát đó chị còn nhớ đến tận bây giờ. Hôm nay nhìn thấy nó, suýt chút là không nhận ra, không phải vì đổi dáng sau khi sinh mà là đôi mắt sâu thẳm ảm đạm không ánh sáng, nào giống cô bé hai mốt tuổi nữa. Gia Tuấn cũng thế, chị thấy thà nó cứ suốt ngày ăn chơi quây quần bên đám bạn như trước, hơn là cái nét mặt u sầu đầy tâm sự như bây giờ.”

“Tiểu Bảo còn nhỏ, chắc chắn áp lực của họ sẽ rất lớn, sau này sẽ đỡ hơn.”

Gia Ngọc cười, “Tiểu Nhiễm, trước khi em đến đây. Mẹ chị gọi điện bảo là em rất bướng bỉnh, mẹ không yên tâm để Tuấn cùng đi học với em. Giờ chị lại cảm

thấy em là đứa hiểu chuyện nhất, vừa đi học vừa đi làm, sống rất có nề nếp, còn biết cảm thông và chăm sóc người khác. Haizz, khen em như vậy, chị cũng cảm thấy em không giống cô bé ở tuổi em. Hay là chị già rồi, nhìn gì cũng choáng mắt, hay là giới trẻ bây giờ chín chắn hơn thời của chị.”

Nhâm Nhiễm cũng buồn cười: “Dì Triệu không nói oan em, em đích thực đã từng rất bướng bỉnh. Nhưng có lẽ con người phải từng như thế mới học được rằng không thể mãi bướng bỉnh như vậy.”

Gia Ngọc quan sát cô, vừa lắc đầu vừa nói: “Đấy đấy, khen em hiểu chuyện thì lập tức ra vẻ bà cụ non ngay. Không cần như thế, Tiểu Nhiễm, người em nên quan tâm nhiều nhất phải là chính mình, nếu như sống ở đây không vui thì đừng ép mình.”

Khóe mắt Nhâm Nhiễm hoe đỏ, cô không ngờ chị Gia Ngọc chỉ vội vã đến hai lần mà đã nhìn rõ mọi việc. Tâm trạng của Mẫn Nghi trong suốt thời gian mang thai không được ổn định, cứ luôn chuyện bé xé ra to làm ầm ĩ cả nhà. Lúc bình tĩnh lại khóc lóc ỉ ôi xin lỗi Gia Tuấn và Nhâm Nhiễm.

Không ai so đo với một thai phụ, cô không chỉ một lần muốn dọn đi. Nhưng cứ trông thấy hiện trạng hai người: một người mặt mày u sầu thỉnh thoảng cứ mua say ở quán bar, một người thì vác cả thân hình khệ nệ van xin năn nỉ… cô không yên tâm đành phải ở lại.

Mọi việc nhà và bếp núc thực tế rơi cả vào cô, cộng thêm khối lượng bài vở, công việc làm thêm, cô cảm thấy rất mệt mỏi.

“Tiêu Cương gai mắt gọi điện cho chị, nói thật khó chịu khi nhìn thấy một cô bé cứ nhận phần thiệt hết vào mình. Chị chỉ biết gượng cười, dù chị có sống ở Melbourne cũng chỉ có thể thường xuyên qua thăm các em, giúp các em một tay chứ không giống như mẹ chu toàn mọi việc trong nhà cho họ. Không phải chị nhẫn tâm, con đường này là do họ tự chọn, họ phải biết tự gánh vác hậu quả, cho dù là người thân thì cũng giúp đỡ thôi chứ không thể sống thay họ. Em chỉ là một người bạn, càng không cần nghĩa hiệp quá mức. Chị cũng đã nói chuyện nghiêm túc với Gia Tuấn, nhắc nhở nó sau này đừng đẩy cả phần trách nhiệm của nó vào em.”

“Em biết, cám ơn chị Gia Ngọc.”

Gia Ngọc còn điều muốn nói nhưng lại thôi, chỉ thở một tiếng thật dài, không nói thêm gì nữa.

Triệu Hiểu Việt ở đó đã gần hai tháng, theo ý của bà thì bà muốn đưa Tiểu Bảo về nước mới yên tâm, Mẫn Nghi không đồng ý.

Mẫn Nghi vẫn không báo gia đình biết chuyện cô kết hôn và mang thai, Nhâm Nhiễm cũng bó tay khi cô ôm cái bụng to đùng cười nói vui vẻ cùng gia đình qua webcam.

“Con đã đăng kí kết hôn với Gia Tuấn, dù là có con hơi sớm một chút thì gia đình con cũng sẽ thông cảm mà, hà tất phải giấu họ.”

“Đăng kí kết hôn ở đây, chính phủ Úc thừa nhận chứ trong nước đâu thừa nhận. Con kiên quyết giữ lại đứa bé, đại khái là trong lòng anh Tuấn cũng đang hận con dùng đứa bé trói buộc ảnh. Có trời mới biết sau này tụi con sẽ như thế nào, bây giờ không nói thì tốt hơn.”

Triệu Hiểu Việt đương nhiên không hiểu cách nghĩ của con dâu, nhưng cả con gái và con trai đều một mực phản đối, bà đành mặc họ. Trước khi đi bà thuê một bảo mẫu về trông hộ Tiểu Bảo. Bà đăng tin tuyển người trên báo tiếng Hoa, lập tức có người đến ứng tuyển. Qua hàng loạt câu hỏi phỏng vấn gắt gao của bà, cuối cùng chọn ra được chị Trương, chị năm nay ba mươi tuổi, trông siêng năng hoạt bát. Hai bên thỏa thuận một tuần làm sáu ngày, mỗi ngày từ tám giờ sáng đến sáu giờ tối, trông trẻ và làm một số việc nhà đơn giản.

Chị Trương vô cùng tháo vát, chị nhanh chóng quen việc chăm sóc Gia Bảo.

Không biết có phải lời khuyến cáo của Gia Ngọc đã có tác dụng hay không mà Gia Tuấn đột nhiên thay đổi rất nhiều, số lần ra vào quán bar và đi chơi đêm giảm đi đáng kể, ngoài đi học, vào thư viện tự học ra, toàn bộ thời gian anh đều ở nhà chăm con, làm đỡ một phần công việc nhà. Điều quan trọng là, anh không nổi nóng cáu gắt như trước, dù có cãi vã với Mẫn Nghi, anh cũng ít bùng nổ như xưa.

Nhâm Nhiễm trông thấy cũng thở phào nhẹ nhõm. Tuy học chung một khu với Gia Tuấn nhưng không muốn gây thêm hiểu lầm, cô thi bằng lái và quyết tâm mua chiếc xe rẻ tiền hàng secondhand Hàn Quốc, khôi phục cuộc sống tự lập: tự đi học, tự đi làm thêm. Đứa bé ngày một khôn lớn, cuộc sống dần vào nề nếp. Chỉ có

Mẫn Nghi dường như vẫn chưa thoát khỏi thời kì u uất sau khi sinh, lúc tâm trạng vui vẻ thì bế Tiểu Bảo đến không nỡ buông tay, còn lẩm bẩm bên tai nó, hát ru cho nó ngủ; còn lúc không vui là bỏ mặc Tiểu Bảo khóc ỉ ôi. Nếu Nhâm Nhiễm chướng mắt chạy qua bế nó, cô lại nói bóng nói gió.

Nhâm Nhiễm đành quay lưng bỏ chạy khi nàng ta lên cơn.

Tiểu Bảo chưa được bốn tháng tuổi, Mẫn Nghi sau khi nhìn thấy bức ảnh Gia Tuấn chụp cô và Tiểu Bảo lập tức nói phải giảm béo. Ngày hôm sau liền cắt sữa của con, ghi danh học thẩm mĩ.

Cô bắt đầu ghiền shopping, mua về cả núi mĩ phẩm, quần áo, túi xách, giày dép… Cô không đi học tiếp nhưng đã liên lạc với bạn học cũ cùng hẹn hò đi chơi.

Cô vẫn còn rất trẻ, thể chất vốn rất tốt, sau khi sinh xong chỉ cần tập luyện sơ là lấy lại được dáng, gái môt con trông mòn con mắt, dáng người cô đẫy đà, quyến rũ hơn trước, không ai nhìn ra cô đã là mẹ. Lao mình vào các cuộc chơi không ngớt, cô dần trở lại hoạt bát như xưa.

Tính tình chị Trương vốn hiền lành, chịu cam chịu cực cũng bắt đầu ai oán, một tay trông đứa bé còn phải làm thêm việc nhà, đích thực không xuể tay. Gia Tuấn hết cách đành an ủi chị bằng cách tăng lương, lúc không có chị Trương, anh nhắc nhở Mẫn Nghi đừng đẩy hết việc cho bảo mẫu, làm hại Nhâm Nhiễm bỏ cả bài vở chạy xuống giúp đỡ. Buổi trò chuyện hạ màn bằng một trận cãi vã gay gắt.

Nhâm Nhiễm thử khuyên ngăn, nhưng cô phát hiện mình mà xen vào thì Mẫn Nghi liền trút toàn bộ phẫn nộ vào mình. Cô không khuyên nữa, chỉ bế Tiểu Bảo đang khóc ra khỏi phòng, mặc hai người đóng cửa ầm ĩ đến sáng.

Hôm sau, Mẫn Nghi xin lỗi cô, “Mình biết mình bị mất kiềm chế, mình biết mình ăn chơi như vậy là sai, nếu không có cậu giúp mình, chị Trương sao chăm sóc Tiểu Bảo.”

Nhâm Nhiễm than thở: “Mẫn Nghi, mình nói thẳng, mình chỉ vì Tiểu Bảo.”

Mẫn Nghi cười, “Đương nhiên, mọi người đều vì Tiểu Bảo, mình đâu phải là con ngốc. Anh Tuấn vì Tiểu Bảo mà kết hôn với mình, vì Tiểu Bảo mà mẹ chuyển tiền vào tài khoản của mình mà không hỏi lí do, ngay cả bà chị già khó tính, rõ ràng là khinh mình nhưng cũng vì Tiểu Bảo mà cư xử khách khí với mình.”

Nhâm Nhiễm không ngờ cô suy nghĩ lệch lạc như vậy: “Được thôi, bạn có thể bỏ mặc mình. Nhưng bạn và anh Tuấn, dì Triệu và chị Gia Ngọc là người một nhà, nếu bạn nghi ngờ họ như vậy, cho dù họ đối xử bạn thế nào, bạn đều có cách giải thích khác, hà tất phải vậy?”

“Biết sao được, ai đã khiến cho mình có cuộc hôn nhân chỉ trên danh nghĩa.” Mẫn Nghi trông Nhâm Nhiễm có vẻ bất ngờ, cười nói: “Đúng, mình sinh Tiểu Bảo, đổi được một ông chồng trên danh nghĩa, từ khi mình mang thai đến khi Tiểu Bảo gần nửa tuổi, anh Tuấn chưa bao giờ chạm vào mình. Mình lấy hết can đảm đưa tay ra, anh giật người né tránh như va phải điện. Bạn cho rằng mình sẽ có cảm nhận gì?”

Nói đến chuyện phòng the, Nhâm Nhiễm cũng hết ý.

“Nhâm Nhiễm, bạn biết không? Lúc vừa mang thai, trong lúc tức giận mình từng nói anh Tuấn, mình không muốn sống chung với bạn nữa, anh Tuấn lập tức nói hôm sau sẽ tìm một căn nhà khác cho mình dọn ra, anh cũng cảm thấy có lỗi với bạn khi phải sống chung với nhau mà bạn bị bắt nạt. Ha ha, bạn xem, điều anh ta quan tâm nhất vẫn là cảm nhận của bạn. Mình từ bỏ ý định, bạn ở lại đây, anh Tuấn sợ bạn thất vọng về biểu hiện của anh ấy nên đối xử với mình tốt hơn. Điều này mình không lầm, anh ta luôn mong muốn thể hiện mặt tốt nhất của mình khi trước mặt bạn.”

“Bạn có cái gai trong lòng từ trước nên khó tránh nghi ngờ hành vi của anh ấy.” Nhâm Nhiễm gượng cười: “Hai bạn đã kết hôn, ngày tháng còn dài mà cứ đối xử nhau như thế thì có ý nghĩa sao? Mình có bị bắt nạt cũng không sao, thật sự chịu không nổi mình có thể xua tay bỏ đi. Nhưng nếu hai bạn đẩy cuộc hôn nhân của mình đến nước không thể cứu vãn vì mình thật không đáng.”

“Đó không thể trách mình, bởi vì,” Mẫn Nghi giơ bàn tay lên, ngắm nghía màu nước sơn mới của mình, “Mình đã thất vọng từ lâu rồi.”

Mẫn Nghi ra ngoài chơi ngày càng nhiều, hôm nay đột nhiên tuyên bố đến Sydney chơi hai ngày cùng vài người bạn. Gia Tuấn nói anh phải đến thư viện tra cứu tài liệu, cô kiên quyết: “Em không phải bán thân cho nhà anh, và cả chị Trương nữa, mọi người bất kể đi học đi làm đều có ngày nghỉ, dựa vào đâu mà buộc em

phải làm một người mẹ hiền từ hầu cạnh suốt hai tư tiếng. Cuối tuần anh chăm sóc con là chuyện anh phải làm.”

Hôm sau, Mẫn Nghi xách va-li bước ra ngoài.

Nhâm Nhiễm nấu bột dặm cho Tiểu Bảo đưa vào phòng, Gia Tuấn đang thay tã cho con, động tác hết sức vụng về, cô than thở tiếp tay cho anh trong chốc lát là xong, “Chả trách Mẫn Nghi nói anh, nhìn tư thế của anh kìa, anh cũng nên thử chăm sóc Tiểu Bảo nhiều hơn.”

Gia Tuấn lần này không mất kiên nhẫn, anh than: “Nếu cứ tiếp tục như thế, sớm muộn anh cũng đưa Tiểu Bảo về nước.”

Nhâm Nhiễm im lặng, cô bế Tiểu Bảo xuống đặt bé vào ghế bắt đầu mớm ăn cho bé. Kỳ Bắc Ngạn sắp được chín tháng tuổi, chân mày đẹp y như bố nó, bé đã nhô một răng sữa be bé, gương mặt mũm mĩm với đôi mắt to đen tuyền, hai tay vơ liên tục vào chiếc muỗng trong tay Nhâm Nhiễm. Cô vừa né nó vừa mớm cho nó ăn, một lúc bất cẩn hất cả muỗng bột vào mặt đứa bé, Gia Tuấn cười ha hả.

“Sao em lại nhẫn nại như vậy?”

Nhâm Nhiễm cười lấy khăn tay lau mặt Tiểu Bảo,”Anh đừng khen em nhẫn nại, đứa bé không phải con em, em không cần trông nó hai tư tiếng, không cần có trách nhiệm với nó, không cần nghĩ ngợi tương lai. Điều em cần làm chỉ là lâu lâu đút cho nó ăn, chơi với nó vốn không cần quá nhiều nhẫn nại. Vì thế, nó có thể mang niềm vui cho em, anh Tuấn, đừng trách Mẫn Nghi.”

“Anh còn tư cách trách mắng ai?”. Gia Tuấn dọn tã, sữa bột, bột dặm, nước vào một cái túi lớn, “Tiểu Nhiễm, anh định dẫn Tiểu Bảo đến bên sông Yarra tắm nắng, em đi không?”

Nhâm Nhiễm gần đây quả là mệt mỏi, cô cũng muốn thư giãn cho khuây khỏa, “Được thôi.”

Lúc này là mùa xuân ở Úc, trời nắng đẹp rất ấm áp. Tại Melbourne, mỗi chủ nhật từ chín giờ sáng đến sáu giờ tối, phiên chợ được tụ tập từ trung tâm nghệ thuật Victoria kéo dài đến bên bờ sông Yarra, nhà nghệ thuật, điêu khắc gia, và những người yêu thích nghệ thuật đều kéo về đây, có người ngồi vẽ chân dung, có người rao bán tác phẩm của mình, còn có cả các nghệ sĩ nghiệp dư múa hát ven đường,

mọi người đều nhìn hoa cả mắt. Nhâm Nhiễm từng đến đây vài lần, cô thích không gian náo nhiệt và thoải mái ở đây.

Gia Tuấn bế Bác Ngạn đi dạo cùng Tiểu Nhiễm. Thỉnh thoảng ba người dừng chân tại một sạp nào đó xem các đồ chơi kì quái được bầy bán. Một lúc sau, cơn mệt thấm người, họ mua cà phê ngồi ở ven sông tắm nắng.

Chính phủ trang bị rất nhiều lò nướng dã ngoại tại ven bờ sông Yarra, người Úc rất thích tắm nắng và chơi dã ngoại, bờ sông có rất nhiều gia đình đến nướng BBQ tập thể, hoặc tranh thủ tiết xuân tắm nắng thỏa thích.

Bác Ngạn bò mệt trên tấm thảm, uống sữa rồi ngủ lại khò khò. Nhâm Nhiễm và Gia Tuấn nằm hai bên bé, ánh nắng rọi xuống người ấm áp vô cùng, nhìn áng mây trôi lượn trên bầu trời, nghe tiếng nước chảy róc rách hòa lẫn tiếng nhạc cụ của các cư dân kế bên, mọi tâm tư đều dừng hẳn lại.

Nhâm Nhiễm đang mập mờ muốn ngủ, đột nhiên nghe Gia Tuấn gọi tên mình, “Tiểu Nhiễm.”

Cô đáp lại nhưng mãi không nghe anh lên tiếng, cô xoay đầu qua. Gia Tuấn đang nhìn cô, cách đứa con của anh… Đã lâu hai người không nhìn nhau như thế, ánh mắt Gia Tuấn, Nhâm Nhiễm thừa nhận, nếu Mẫn Nghi ít nhiều đã trở lại hoạt bát nhõng nhẽo như xưa thì đôi mắt của anh, gương mặt của anh vẫn rất u sầu, không còn cảm giác bay nhảy tung hoành như trước.

“Còn nhớ anh từng nói với em, anh muốn dẫn em đi thật xa, đến một nơi không ai biết chúng ta để sinh sống.”

“Quá lắm thì chúng ta chỉ có thể bỏ đi, không thể nào né tránh những việc đã xảy ra.”

“Đúng vậy, có những việc đã xảy ra thế này. Bây giờ thật sự đến một nơi không ai quen biết chúng ta, cuộc sống của chúng ta chỉ còn như thế – chỉ có thể cùng tắm nắng.”

Cảm giác chua xót không tên trào dậy, Nhâm Nhiễm gượng cười: “Như thế không tốt sao?”. Gia Tuấn cũng cười: “Rất tốt, anh rất trân trọng. Anh hi vọng sau này chúng ta có thể định cư ở đây.”

“Nhưng mà,” Nhâm Nhiễm chần chừ: “Em định trở về nước sau khi tốt nghiệp.”

Mắt Gia Tuấn tối sầm, anh không cảm thấy bất ngờ: “Em còn yêu hắn không?”

Đây là lần đầu tiên có người nhắc đến Gia Thông với cô, Nhâm Nhiễm im lặng lúc lâu, khàn giọng: “Chỉ là em không quên được anh ấy.”

Gia Tuấn không nói thêm gì, anh nằm ngay lại nhìn lên bầu trời, cũng không cử động nữa, như đã ngủ say như đứa bé nằm kế bên.

Nhâm Nhiễm nhắm mắt giấu đi những giọt lệ đang tuôn ra.

Ánh nắng dịu dàng như một bàn tay vô tình vuốt ve mặt cô, cô nhớ đến lúc nhỏ, Gia Tuấn hay đến nhà cô sau khi tan học, anh đẩy cổng vườn đi vào cứ y như là vào nhà mình, họ nói chuyện cười đùa dưới gốc cây long não đợi mẹ mang nước trái cây ra.

Họ đã rời xa tuổi thơ, nằm trên mảnh đất cách xa quê hương nghìn dặm, tuy nơi đây được mệnh danh là thiên đường của người định cư nhưng cô nghĩ, tất cả mọi thiên đường đều không phải là nơi mà họ đang ở, mà chính là nơi một khi đã rời xa thì không bao giờ quay trở về được – tuổi thơ của cô, có lẽ còn cả Song

Bình.

Địa danh đó xuất hiện trong đầu cô lúc này, cô cảm thấy ánh nắng xuyên qua mí mắt đi thẳng vào tận bên trong, nóng và rát.

Ngủ đến khi Bác Ngạn thức giấc, hai người dẫn theo bé lên du thuyền trên sông Yarra dạo quanh sông đến cảng Melbourne mới vòng lại lên bờ. Ven sông Yarra tập trung khách sạn có cảnh vật đẹp nhất ở Melbourne, ven bờ sông có rất nhiều quán cà phê và nhà hàng lộ thiên. Họ đi về phía bãi đậu xe, bên cạnh có một khách sạn đang tổ chức party ngoài trời, đâu đâu cũng có hoa tươi, bong bóng, rượu ngon và các cặp trai gái trong trang phục lộng lẫy, một ban nhạc đang góp vui cho buổi tiệc, không khí rất náo nhiệt vui tươi. Bác Ngạn nghe thấy tiếng nhạc liền huơ tay múa chân không ngừng, dáng vẻ tinh nghịch đó chọc Nhâm Nhiễm, cô cúi đầu hôn bé và chuẩn bị đưa bé vào ghế cho trẻ sơ sinh ở dãy sau. Đúng vào lúc này, cô đột nhiên khó thở, trong kính chiếu hậu xuất hiện hình bóng mà cô quen thuộc.

Đây không phải là lần đầu tiên cô tưởng mình gặp lại Gia Thông ở nước

ngoài.

Trong những lúc nhớ anh đến điên loạn, cô không chỉ một mình mơ màng nhìn thấy dáng người anh trong dòng người đi qua, có lúc là mái tóc tương tự, có lúc là dáng người tương tự, có lúc chỉ là mặt nghiêng.

Khi đi xe lửa từ trường về, có lần vừa ngẩng đầu lên liền trông thấy dáng người cao to với mái tóc đen ngắn, mặc áo sơ mi trắng, bước đi cũng nhanh như anh. Tim đập liên hồi, cô xách cặp rượt theo vỗ vào vai người đó, anh chàng xoay lưng lại, hóa ra là một chàng trai Hi Lạp khôi ngô.

Cô đỏ sượng mặt, hổn hển xin lỗi anh. Anh chàng ngạc nhiên nhìn cô bé gương mặt xinh xắn đậm chất phương Đông, nhếch miệng cười quyến rũ: “Thật hi vọng tôi là người cô muốn tìm.”

Nhâm Nhiễm chết đắng dán chặt mắt vào kính chiếu hậu. Gia Tuấn đã mở cửa xe chuẩn bị ngồi vào buồng lái, quay đầu hỏi: “Tiểu Nhiễm, sao vậy?”. Cô không trả lời anh, anh thắc mắc vòng lại đón lấy con, “Tiểu Nhiễm…”

Nhâm Nhiễm quay đầu lại, phía sau toàn là những người đi dạo, không có gì khác thường.

Cô buồn bã cười: “Không có gì.”

Đương nhiên, chỉ là một lần thất vọng khác, cô không còn lạc lõng như những lần trước. Có lẽ, khi tích lũy đủ điểm thất vọng mới có thể khiến cô triệt để vơi lòng, cho dù có về nước cô cũng có thể đối diện với nguy cơ anh chẳng bao giờ liên lạc với mình nữa.

Lúc Bác Ngạn mười một tháng tuổi, bé phát âm rõ ràng tiếng “Mẹ”. Thế nhưng, bé lại nói tiếng đó với Nhâm Nhiễm – người đã chăm sóc bé nhiều nhất.

Chị Trương quá bất ngờ, cười đến không khép miệng vào được, đúng lúc Mẫn Nghi quay trở về sau một chuyến du ngoạn khác. Cô tối sầm mặt, thường thì một chuyện nhỏ hơn thế này cũng có thể chọc giận cô, nhưng lần này, cô lại không lên tiếng nào.

Nhâm Nhiễm ngượng ngùng, sờ đầu Bác Ngạn: “Mẹ ở bên kia, dì Nhâm Nhiễm phải đi làm bài đây.”

Cô vừa định lên lầu, Mẫn Nghi đột nhiên nói: “Anh Tuấn, anh đưa Tiểu Bảo về nước cho mẹ chăm đi.”

Cô mất tự chủ dừng lại, chỉ nghe Gia Tuấn nói: “Chẳng phải em không muốn đưa Tiểu Bảo về nước sao?”

“Em định dọn ra ngoài, nếu cần thiết thì chúng ta có thể li hôn, dù sao thì cuộc hôn nhân này chỉ trên danh nghĩa, chẳng cần thiết phải kéo dài. Trước mắt em không có khả năng chăm sóc cho Tiểu Bảo, em cũng không muốn con mình nhận người khác làm mẹ, cho nên, đưa nó về nước là cách tốt nhất.”

Cô quay hẳn người lại, trông thấy chị Trương cũng hoảng hốt như mình, chị đưa mắt nhìn Gia Tuấn rồi quét sang nhìn Mẫn Nghi, lại e dè cúi thấp đầu bế Bác Ngạn đang chơi đùa: “Tôi dẫn Tiểu Bảo đi tắm.”

Nhâm Nhiễm lòng đầy bực tức, cô bình tĩnh nói: “Mẫn Nghi, bây giờ Tiểu Bảo gọi ai cũng chỉ là vô thức, hơn nữa mình sắp tốt nghiệp quay trở về nước, bạn và anh Tuấn có thể bàn bạc lại với nhau.”

Mẫn Nghi bật cười, “Thực ra, đối với Tiểu Bảo thì có lẽ bạn là mẹ của nó sẽ đạt chuẩn hơn mình. Thế nhưng cuộc hôn nhân của mình quá nực cười, mình ngu ngơ yêu một người đàn ông không hề yêu mình, hồ đồ trở thành một người mẹ, nếu như lại trao cả đứa con cho bạn thì chẳng phải mình thua quá thảm hại hay sao?”

Gia Tuấn lúc đầu không hề lên tiếng giữ Mẫn Nghi lại, Mẫn Nghi nhanh chóng dọn dẹp đồ đạc dọn ra, người đến đón cô là một người đàn ông Việt Nam ăn mặc rất hợp mốt. Anh ta có dáng người cao ráo, chân mày rậm, sâu và đẹp nhưng trông có chút tà khí, lái chiếc xe đua đắt tiền.

Đáp trả sự thắc mắc của hai người, Mẫn Nghi lạnh lùng nói: “Anh ta là người Việt gốc Hoa, hai người đừng lo lắng, hãy tự lo liệu cho bản thân mình, thay tôi chăm sóc cho Tiểu Bảo”, nói xong cô ngoảnh mặt đi ngay.

Sau đó, cứ cách một thời gian là anh chàng người Việt này đưa Mẫn Nghi về thăm Tiểu Bảo, cô đã vui vẻ hơn trước nhiều, bảo là chuẩn bị ghi danh học TAPE lại. Cô xin Gia Tuấn đồng ý cho cô dẫn Tiểu Bảo ra ngoài một ngày, Gia Tuấn

tuyệt nhiên từ chối, kiên quyết không cho con ngủ lại ở bên ngoài. Mẫn Nghi cũng từ bỏ ý định, cô chỉ dẫn nó đi chơi rồi đưa về đúng giờ. Cô đột nhiên từ tốn và không hề ngang ngạnh như xưa khiến Nhâm Nhiễm bất ngờ vô cùng.

Có lẽ họ có thành kiến với người Việt, có lẽ Mẫn Nghi tìm được hạnh phúc, mỗi người đều trưởng thành theo những con đường khác nhau, cô chỉ có thể nghĩ như vậy.

Trên thực tế, Nhâm Nhiễm không có nhiều thời gian cảm thán, một ngân hàng ở địa phương muốn mở rộng dịch vụ đến khách hàng Hoa Kiều đã tuyển một nhóm sinh viên Hoa Kiều về thực tập, cô thuận lợi nắm bắt được cơ hội đó. Cô ngày càng bận rộn hơn, vừa chuẩn bị luận văn tốt nghiệp vừa đi làm. Cuối cùng, cô lấy được bằng tốt nghiệp chuẩn bị về nước.

Bạn học của cô một số tiếp tục học lên, một số dự định ở lại Úc phát triển. Sau khi bàn bạc với họ, cô thử nộp hồ sơ vào các công ty liên quốc gia hoặc các công ty có vốn đầu tư nước ngoài đặt tại Trung Quốc, song song đó, cô cũng lên các trang tuyển dụng trong nước tìm việc.

Kinh nghiệm thực tập của cô giúp ích rất nhiều trong quá trình tìm việc. Không lâu sau khi gửi các đơn xin việc đi, cô nhận được thư hồi âm và điện thoại phỏng vấn của các ngân hàng có vốn đầu tư nước ngoài, công ty tài chính – kế toán, công ty bảo hiểm… Cô cảm thấy kết quả khá khả quan, họ hẹn cô sau khi về nước đến Bắc Kinh tiếp tục phỏng vấn.

Tiếp sau đó, Tiêu Cương cũng tốt nghiệp và đến Sydney làm việc. Nhâm Nhiễm chia tay cùng các bạn học ở Úc, xử lý các vật dụng không muốn mang về nước, bán chiếc xe secondhand, đặt vé máy bay… bận không xuể việc, Gia Tuấn cũng quyết định nhân dịp cùng cô về nước đưa Tiểu Bảo cho mẹ chăm sóc, sẵn tiện nghỉ ngơi.

Gia Tuấn cùng Nhâm Nhiễm dắt theo Kỳ Bác Ngạn được mười hai tháng tuổi đón máy bay về Bắc Kinh, Gia Tuấn tiếp tục dẫn con quay về thành phố Z, Nhâm Nhiễm tìm khách sạn ở lại tiếp tục các buổi phỏng vấn với hai ngân hàng và một công ty tài chính. Phỏng vấn không chỉ có một vòng, sau khi trải qua các bài kiểm tra IQ, EQ, và kiểm tra định hướng phát triển nghề nghiệp, cô tiếp tục cuộc

phỏng vấn vòng hai, rồi ba… cuối cùng cô quyết định nhận lời mời của một chi nhánh ngân hàng của Anh đặt tại Bắc Kinh. Cô mua vé xe lửa quay về thành phố Z, dự định nghỉ ngơi vài ngày, tiến hành chuyển hộ khẩu rồi quay về Bắc Kinh làm việc.