Noah Bệnh Lịch Ký Lục Bộ 1

Chương 67: Chó giữ nhà (2)




Editor: lynzmix

Beta: Shoorin Yumi

"..." Chẳng lẽ hiện tại cậu nên nói, xin chào, rất vui được biết ngài sao?.... được rồi, nói như vậy, có đôi khi có thể đắc tội nhân viên văn phòng chính phủ nhưng tuyệt đối không thể đắc tội nhân viên bảo vệ.

Thế là sau màn bắt tay ngắn gọn mà không mất lễ phép, Lạc Tái không thể không dựa theo trình tự bình thường mà mời khách vào nhà "Rất vui được biết ngài. Ngài muốn vào nhà ngồi một chút chứ?"

"Được."

"Như vậy xin mời đi theo tôi"

Cerberus sửa lại cà vạt, đi theo phía sau Lạc Tái, khi đi ngang qua Thrus thì nhìn thẳng vào mắt hắn.

Hai người ngồi xuống, Lạc Tái rất có tự giác của chủ nhà pha một ấm trà cho hắn. Cerberus đối với trà Trung Quốc cũng không cự tuyệt, cầm lấy chén trà.

Thrus lại thực khó chịu đặt mông ngồi trên lưng ghế sô pha. Puppy vừa được buông ra liền vui vẻ chạy đến bên người Cerberus. 

Nam nhân đang uống trà liền buông chén xuống, vươn tay đem cún con bế lên, tư thế ôm rất là quen thuộc, đem nó đặt lên đầu gối. Puppy tựa hồ muốn đem thanh xương mài răng mỹ vị trong miệng đặt vào tay hắn. Bàn tay to của nam nhân một lần sờ qua ba cái đầu của chúng nó, bình tĩnh cự tuyệt hảo ý của chúng: "Con ăn đi, cha không thích ăn mấy miếng bánh bích quy nhỏ dễ mắc răng ấy."

Tại sao thanh xương mài răng cứng rắn đến đau răng ấy lại có thể dễ dàng bị nói thành bánh bích quy nhỏ thơm ngon giòn tan vậy?.........Tuy rằng bình thường quả thật Thrus cũng đem mấy thanh xương mài răng kia trở thành bánh bích quy mà ăn vặt...

Lạc Tái lấy lại bình tĩnh, rất nhanh tìm được trọng điểm vấn đề "Xin hỏi Cerberus tiên sinh, ngài tới đón Puppy về nhà sao?"

"Đúng vậy" Ánh mắt của Cerberus thẳng tắp nhìn về phía Lạc Tái, hoàn toàn là loại biểu tình tới nhà trẻ đón bé con tan học nhưng gặp thầy giáo nên không thể không dừng lại tán gẫu vài câu xã giao, "Lúc trước bởi vì phải tham gia một hội thảo nghiên cứu và thảo luận cấp quốc tế nên phải rời đi một đoạn thời gian, ta lo lắng không muốn đem Puppy để ở nhà một mình"

Vậy chẳng lẽ đem cún con bỏ trước cửa chỗ ở tạm của em trai bỏ nhà đi bụi thì rất yên tâm sao?!

Kỳ thật Lạc Tái cũng không có tò mò muốn biết, chỉ thuần túy là lời nói lễ phép bình thường mà thôi:"Chắc là một hội thảo nghiên cứu và thảo luận tương đương quan trọng."

"Đúng vậy. Cuộc hội thảo này có ý nghĩa thời đại. Bởi vì hiện tại phương tiện giao thông nhanh chóng phát triển, khoảng cách đều bị rút ngắn. Tùy theo toàn cầu hóa, xã hội và văn hóa của nhân loại trong quá trình trao đổi đã dần xảy ra biến hóa." Nam nhân chậm rãi nói thoạt nhìn vô cùng tự tin, mang theo phong phạm của một nhân viên hành chính cao cấp. Hắn cầm lấy chén trà trên bàn uống một ngụm, nhuận nhuận yết hầu, "Nhân loại thờ phụng tôn giáo khác nhau khi tử vong ở vùng đất thuộc về một tôn giáo khác thì linh hồn của họ sẽ thuộc tôn giáo nào; vấn đề này trở thành chủ đề thảo luận chính trong hội thảo lần này. Không khí của hội thảo tương đương nhiệt liệt. Vấn đề người có tín ngưỡng bất đồng nhưng chết ở dị quốc thì sau khi chết nên được dẫn độ về Địa Ngục nguyên quán hay là cơ quan quản lý địa phương được trực tiếp xử lý, vân vân và mây mây..... được thảo luận kịch liệt."

"......"

Cậu thật đúng là miệng tiện.....đáng ra không nên hỏi câu này. Chỉ bởi vì đối phương ngồi ở chỗ kia thái độ quá bình thường, khiến cho cậu hoàn toàn quên mất lá thư lần trước đã ghi rõ vị này là đi tham gia – hội nghị nghiên cứu và thảo luận quốc tế của các sứ giả Địa Ngục.

Thrus vốn thờ ơ bỗng nhiên sáp vào một câu "Vậy kết luận của mấy người ra sao?"

Cerberus nhìn hắn một cái: "Thật đáng tiếc, bởi vì đại diện của các Địa Ngục ở vài quan điểm còn tồn tại mâu thuẫn, đặc biệt ở phương diện cân nhắc mức hình phạt lại không thể đạt thành nhất trí. Bởi vậy hội thảo cũng không có đạt thành hiệp nghị cuối cùng. Nhưng ở phương diện sứ giả địa ngục thì dưới điều kiện không can thiệp đến chuyện của nhau, chế định [Biện pháp dẫn độ linh hồn tạm thời], trong đó quy định trước khi tiến vào cửa Địa Ngục, linh hồn bị dẫn độ đến đâu sẽ do sứ giả Địa Ngục đầu tiên gặp được quyết định." (Shoorin Yumi: rối nùi gòy, đoạn nài hơi khó hỉu nha T^T)

"Nói rõ ra thì dù không phải thần dân của minh chủ Hades, chỉ cần chết ở trên vùng đất của ngài thì vị sứ giả Địa Ngục đầu tiên đến bắt linh hồn sẽ có quyền quyết định linh hồn kia sẽ được dẫn đến đâu đúng không?"

"Đúng vậy."

Thrus lộ ra biểu tình vui vẻ, khóe mắt liếc qua Lạc Tái một cái, nhưng rất nhanh lại phiền não rồi: "Chắc là bác sĩ sẽ được lên thiên đường đúng không?" trong giọng nói khó nén thất vọng.

Thật sự là vô cùng có lỗi à!

Cậu cư nhiên không phạm mấy trọng tội như giết người phóng hỏa, gian dâm bắt người cướp của linh tinh gì đó......cho nên sau khi chết không có vinh hạnh xuống địa ngục đâu!

Cerberus yên lặng nhìn Thrus đang vô cùng phiền não, mày hơi nhíu lại, tựa hồ có chút bất mãn, không khí có chút ngưng trọng. Một lát sau, hắn thở dài buông chén trà, ngữ khí cũng nhu hòa một chút, tựa như một người anh nhìn thấy em trai nhà mình không ra gì nên đành bất đắc dĩ buông tư thái "Orthrus, nếu là lúc trước em sẽ không hỏi anh vấn đề này."

"Hừ.......Anh có biện pháp gì không?"

"Rất đơn giản."

Cerberus nói "Khiến cho cậu ta sa đọa đi."

"......" =ロ=!


"Phải biết rằng, cổng Thiên Đường rất cao, nhưng tư cách để xuống Địa Ngục lại vô cùng dễ dàng."

"......" ‎— —!


"Đặc biệt minh chủ Hades của chúng ta lại không chấp nhận sám hối."

"......" (◎_◎;)

"....." Làm ơn đi hai vị đại ca này! Không cần dùng thái độ chính nghĩa như nhân viên chính phủ đang thông báo tin tức để nói ra loại chủ đề hắc ám này được không hả! Anh như vậy so với phần tử khủng bố vẻ mặt dữ tợn vừa nhìn liền biết không phải người tốt còn đáng sợ hơn đó cha nội!!

Hơn nữa ở trước mặt đương sự lại thảo luận làm sao dụ dỗ hắn sa đọa hoặc thậm chí sau khi chết vì tội ác tày trời mà xuống địa ngục như vậy cũng được sao?!

Lạc Tái tỏ vẻ không lời gì để nói, mà bên kia Thrus lại tỏ vẻ thực rối rắm "Nhưng tôi vẫn thích bác sĩ giống như bây giờ hơn."

"Đây là lựa chọn của em." Cerberus cũng không có chút bắt buộc nào "Mặt khác, em rời nhà cũng khá lâu rồi đấy."

"Tôi sẽ không trở về!"

"Vì sao?"

"Không vì cái gì cả!"

"Là anh của chú mày, anh cũng không thấy được chú mày ở đây sẽ thoải mái hơn ở Địa Ngục chút nào. Căn phòng nhỏ xíu này chỉ lớn cỡ một viên gạch ở Địa Ngục thôi." Cerberus lại nhìn về phía Lạc Tái thoáng gật đầu nói, "Xin thứ lỗi."

Lạc Tái rút trừu khóe miệng, thật có lỗi à, nhà của cậu ngay cả WC đều không bằng, cũng chỉ lớn bằng một viên gạch mà thôi. Vậy anh rốt cuộc lớn tới cỡ nào hả?! Cần lớn như vậy sao?...

Suy xét đến kích cỡ khổng lồ đáng sợ của Địa Ngục Khuyển xuất hiện trong mấy bộ phim ảnh, cậu lại nhịn không được ngắm nhìn cún con ba đầu Labrador đáng yêu đang nằm trên đầu gối của nam nhân. Lại suy xét tới tốc độ trưởng thành mười năm vẫn không lớn lên được chút nào của nó, vậy phải mất bao nhiêu lâu mới trưởng thành hả?!

Cerberus tựa như gặp phải nan đề nhíu mày "Em như vậy làm anh thực khó xử."

Thrus nói "Khó xử thì anh đừng có xen mỗm vào, dù sao việc này cũng chẳng liên quan quái gì đến anh cả!!"

"Không thể nói là không liên quan, chỉ cần em vẫn là Orthrus, không chỉ là anh hoặc là mẹ, mà chỉ cần là thành viên trong gia tộc đều sẽ không bỏ mặc em."

"Thế thì sao? Đừng tưởng rằng như vậy sẽ khiến tôi khuất phục! Tôi tuyệt đối sẽ không làm theo cái ý tưởng chết tiệt đó đâu!!" quả thực giống như bị đạp trúng bạo điểm, Thrus gần như nổi điên.

Giọng nói của Cerberus thực nghiêm túc "Kéo dài huyết mạch của gia tộc Phorcydes là trách nhiệm mà em phải làm."

"Gia tộc quái vật con mẹ nó biến hết đi!!"

"Cerberus tiên sinh." khống chế chó ngoan nhà mình không để nó trong lúc tức giận cắn người là việc mà tất cả các vị chủ nhân đều biết. Lạc Tái nhẹ nhàng đè lại bả vai của Thrus, mỉm cười nhìn về phía Cerberus: "Tuy rằng tôi cũng không biết lý do Or và Thrus bỏ nhà đi bụi. Nhưng tôi nghĩ, so với nhân loại, bọn họ càng nên được hưởng tự do, không ai có thể điều khiển ý chí của bọn họ, bắt buộc bọn họ làm những việc mà bọn họ không muốn."

Cerberus yên lặng nhìn chăm chú vào Lạc Tái, tựa hồ đến hiện tại mới ý thức được sự tồn tại của nhân loại này, trong ánh mắt lộ ra chút kinh ngạc.