Nộ Xà Triền Quân

Chương 33




Không nghĩ đến hoàng thượngdám làm ra chuyện này, nếu thường ngày hắn nhất định sẽ tức giận đẩy ra nhưng bây giờ hắn lại không có hơi sức đó.

Hắn được giải oan, cha mẹ cũng còn ở trong cung, hắn không thể làm nhi tử bất hiếu!

“Trẫm làm gì khó xử bọn họ rồi? Trẫm chỉ nói ngươi đã trở về, ngày mai sẽ đưa bọn họ về với ngươi.” Bật giọng cười to giống như đang kể chuyện cười.

Y từ đến đầu đuôi không nghĩ dùng song thân Quân Bất Phàm uy hiếp hắn, lúc đó y tới kinh thành trước nghe nói song thân Quân Bất Phàm ở trong cung, cho nên muốn vào hoàng cung cứu người, ai ngờ phát hiện hoàng đế chết ở trong cung.

Y bèn nghĩ ra một kế biến thành hình dạng hoàng đế ở trong hoàng cung đợi Quân Bất Phàm tìm tới cửa.

“Hoàng. . . . . .” Gương mặt thanh tú nháy mắt ửng đỏ, trong con ngươi tràn đầy tơ máu.

“Chớ quên chính ngươi tự mình bảo nóng, trẫm chẳng qua vì giúp ngươi, mới vạn bất đắc dĩ. . . . . .” Đem mình nói như vô cùng ủy khuất, thật ra đang âm thầm cười trộm.

Qua được thời kỳ kia, Quân Bất Phàm đã cùng mỵ nhi đồng hóa, tính lại kỳ phát tình của mỵ nhi chính là hôm nay, y không tin Quân Bất Phàm không thuần phục y.

Nói lại y còn chưa thấy qua Quân Bất Phàm thần thái sáng láng, chỉ ngắn ngủn mấy ngày không gặp, giữa trán tỏa ra anh khí bức người, trên người có một loại hương thơm nhẹ nhàng khoan khoái.

“Hoàng thượng, xin đừng trêu thần.” Khóe miệng co rút, muốn kéo lại trường khố chân đã mềm nhũn ngã trên mặt đất.

“Quân ái khanh, ngươi sao thế?” Ôm hắn lên long sàng, bàn tay to cố ý vô tình quẹt qua hai điểm trước ngưc, khuôn mặt bất ngờ xuất hiện.

“Thần chẳng qua không có sức, nằm xuống một chút là được.” Không ngừng thở ra, hắn quay đầu sang hướng khác.

“Quân ái khanh, mặt của ngươi thật đỏ.” Đưa tay đặt trên mặt hắn, ra vẻ ngạc nhiên.

“Thật không?” Hắn cũng cảm giác có khúc khác thường, đưa tay sờ mặt quả nhiên nóng kinh người.

“Ở đây cũng rất đỏ.” Cầm hạ thân của hắn, cười vô cùng ái muội.

Không chỉ trên khuôn mặt cùng hạ thân, Quân Bất Phàm trên dưới cả người như tôm luộc, toàn bộ đỏ lừ, chỉ cần y vừa đụng sẽ xuất hiện nhàn nhạt ửng đỏ.

“Ta. . . . . . Ta. . . . . .”

Quân Bất Phàm hai má đỏ lừ muốn đẩy y ra, lại chậm một bước, mười ngón tay thon dài vuốt nhẹ vật cứng cương thẳng, dẫn tới đỉnh không ngừng nhỏ ra dịch thể trong suốt. . . . . .

“Ngươi ở đây cũng ướt nhẹp.” Cánh môi mỏng hơi cong, liếm liếm khóe miệng.

“Đừng nói bậy!” Hắn gầm nhẹ, hận không thể đào một cái hầm tự chôn mình, nhưng sự thật hắn di chuyển không được chỉ có thể mặc người sờ loạn.

“Trẫm không nói lung tung, không tin một mình ngươi nhìn đi.”

Lời vừa nói dứt, hai chân hắn lập tức bị người dùng sức kéo ra, hậu huyệt bị dịch thể thấm ướt lộ rõ tất cả, nhất là cái miệng lúc đóng lúc mở như muốn mời y tiến vào.

Bất kể vào bao nhiêu lần, vách tường bên trong nhan sắc vẫn không biến hóa, vẫn màu hồng ngọt như mật.

“Rời khỏi ta!” Vừa thẹn vừa giận hắn liều lĩnh vung chưởng đánh tới.

Đối mặt hắn tiếp tục kháng cự, không rãnh mà để ý ngược lại dùng tay đè hắn, ngón tay còn lại thăm dò hậu huyệt chặt trất đã thấm đầy dịch, dùng sức đè xuống thứ nổi lên.

“A!” Hét to giống như bị tia chớp đánh trúng, run rẩy không ngừng.

Nhanh chóng ngăn lại môi hắn, liếm mút lấy cánh môi, đồng thời ngón tay xâm nhập trong huyệt cũng bắt đầu thong thả di động, sờ soạn về hướng vực sâu.

“Ô. . . . . .” Quân Bất Phàm nhíu nhẹ lông mày, không nhịn được bật ra rên rĩ.