Nộ Xà Triền Quân

Chương 28




Trở lại kinh thành, Quân Bất Phàm mới phát hiện tất cả đều thay đổi, tướng quân phủ của hắn giờ đây đã sớm đổi chủ, chán nản đứng trước cửa phủ đệ của mình.

Vài lần muốn đi vào trong nhưng vẫn nhịn không thể đả thảo kinh xà, hắn cắn răng bóp chặt nắm tay.

“Tướng quân, tướng quân, là ngài sao?” Từ góc tường chạy ra một nam tử áo xám cực kỳ bình thường, nắm lấy tay hắn chạy vào góc tối.

“Ngươi là ai? ! !” Sinh lòng cảnh giác, hắn trở tay đẩy ra nam tử áo xám.

“Tướng quân, ta là tiểu Mã, mau đi với ta.” Nam tử áo xám ngẩng đầu, lộ ra gương mặt giải nắng dầm sương.

“Tiểu Mã, là ngươi.” Hai mắt tỏa sáng, hắn lập tức kéo tiểu mã trở lại.

“Là ta, ở đây rất nguy hiểm, tướng quân theo ta tới nơi an toàn mới nói.” Đưa nón lá trong tay cho hắn, tiểu Mã cẩn thận nhìn quanh bốn phía.

Gật gật đầu, vội vã đội lên nón lá, theo tiểu Mã đi tới ngôi miếu đỗ nát.

“Tướng quân, phủ ngài sớm bị phản đồ chiếm lấy.”

“Ta biết, phụ mẫu ta đâu?” Trong lòng hắn lo lắng cho song thân, không biết bọn họ có an toàn không.

Hắn nhẫn nhục phụ trọng lâu thế, một vì rửa sạch oan khuất, hai lo lắng song thân trong nhà không biết bọn họ có khỏe mạnh không?

“Lão gia cùng phu nhân vẫn còn may, hoàng thượng sắp xếp cho bọn họ ở một nơi yên tỉnh trong cung.”

“Hoàng thượng. . . . . . còn may ?” Nghe này tin tức, mắt hắn lóe lên hi vọng.

Hoàng thượng nhất định vẫn tin tưởng hắn, nếu không cũng không cho phụ mẫu hắn ở trong cung, hắn hận hiện tại không thể bay vào trong cung, bẩm báo với Hoàng thượng tất cả mọi chuyện.

“Hoàng thượng thì tốt, chẳng qua ngài chịu không ít khổ.” Tiểu Mã nói vẻ mặt có chút ngượng ngùng.

“. . . . . .” Khổ thân đúng là không ít, tiểu Mã biết chuyện hắn chịu nhục, hắn muốn nói dối cũng nói không được.

Ý thức kéo lại vạt áp, mặc dù trên người có ít dấu vết nhưng cẩn thận nhìn vẫn có thể nhìn ra.

“Hôm đó, ta trở về tìm đạo sĩ nhưng bọn họ nghe nói là xà yêu đều không chịu đi, ta ở kinh thành vừa rối loạn không biết làm sao vừa bất lực.” Tiểu Mã ấp úng nói, khuôn mặt có chút áy náy.

“Tiểu Mã, chuyện quá khứ không nên nhắc lại, ta muốn tối nay tiến cung.”Vỗ vỗ lên vai tiểu Mã, ngăn cản y tiếp tục nói.

Thật vất vả vết thương mới khép lại lần nửa bị xé mở máu chảy đầm đìa, ngực hơi hơi nói đau.

“Cũng tốt, tướng quân cẩn thận.” Tiểu Mã biết điều ngậm lại miệng.

……….

Đêm khuya, trên bầu trời đầy ánh sao, Quân Bất Phàm phí thật thật nhiều thời gian mới dụ được Tang chịu ở lại phòng trọ, hắn lập tức thay y phục dạ hành đi về hướng hoàng cung.

Hoàng cung bảo vệ chặt chẽ, không phải người tầm thường có thể tùy tiện ra vào nhưng hắn thì khác, nhìn con đường quen thuộc cười thầm, thuận lợi tìm đến ngoài tẩm cung hoàng thượng.

“Hoàng thượng, xin chọn phiên bài.” Thái giám thanh âm nho nhỏ vờn quanh điện, hắn lập tức cúi đầu đứng bên ngoài điện.

Thầm kêu không tốt, sao lại gặp phải chuyện trùng hợp thế này, chọn phi đến chẳng lẽ hắn phải đứng bên ngoài nghe xuân cung hí?

“Miễn.” Nghe giọng nam nhân nghiêm túc, hắn mới thở phào một hơi.

Ở trong mắt hắn hoàng thượng vốn không phải loại háo sắc, không gọi cung phi thị tẩm cũng là chuyện thường, chẳng qua không biết đã lâu không gặp, hoàng thượng có còn là hoàng thượng trong suy nghĩ hắn không.

Đứng ngoài điện, ước chừng thời gian dùng một chung trà, đến khi thấy thái giám bưng thác bàn lui đi, hắn đang chuẩn bị đẩy cửa vào, cửa phòng lại đột nhiên mở toang.

“Ngươi cuối cùng đã đến.” Một thân minh hoàng chói mắt, người đến mở cửa lại là nhất quốc chi quân.