\(1\)
"Thiếu gia, cô chủ đã bỏ trốn rồi. Nhưng mong ngài yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ tìm được cô ấy."
"Không sao, cô ấy có chạy đằng trời cũng không thoát khỏi tôi đâu."
Người đàn ông đang ngồi trên ghế kia chẳng hề cảm thấy tức giận, mà khoé môi lại cong lên, mọi thứ đều nằm trong sự sắp đặt. Giọng nói anh lạnh nhạt, lãnh đạm, các ngón tay đan xen vào nhau, hai chân anh vắt qua nhau tỏ vẻ khá bình thản.
Cô gái nhỏ càng muốn thoát khỏi tay anh, anh lại càng muốn giữ cô lại.
Cả đời này cô cũng đừng hòng thoát khỏi tay Thẩm Quân Vũ này.
\[...\]
"Thiếu gia, chúng tôi đã bắt được tiểu thư rồi."
Một trong những thuộc hạ của Thẩm Quân Vũ mở cửa phòng, cẩn thận từng bước chân bước vào căn phòng.
Khoé môi Thẩm Quân Vũ dần cong lên một đường cong hoàn hảo.
"Tốt. Giờ cô ấy đang ở đâu?"
"Dạ, chúng tôi để cô ấy nằm nghỉ trong phòng ạ."
"Được rồi, cậu lui ra đi."
Người đàn ông kia cúi đầu vâng lệnh bước ra ngoài.
\[...\]
"Anh hai, em van xin anh, tha cho em đi."
Hai mắt cô đỏ hoe, đôi lông mày thanh tú của cô khẽ nhíu lại, nước mắt cô đã chảy ra từ khoé mi.
"Thẩm Quân Dao, anh đã cảnh cáo em rồi, không được gọi anh là anh hai. Chúng ta không phải là anh em."
"Hơn nữa, Quân Dao à, anh yêu em như vậy, em không cảm nhận được một chút nào sao?"
Thẩm Quân Vũ dùng sức bóp chặt lấy cằm cô, đôi mắt anh đỏ ngầu, hằn lên những tia giận dữ.
Thẩm Quân Dao cố gắng dùng sức lắc đầu, nhưng vẫn không thoát khỏi sự khống chế của người đàn ông trước mặt. Tay cô vốn định cử động nhưng đã bị sợi dây xích giữ lại.
Thẩm Quân Vũ đem cô xích lại.
"Thẩm Quân Vũ, chúng ta là anh em đó."
Thẩm Quân Vũ ngay lập tức cắt lời cô.
"Thẩm Quân Dao, em biết chúng ta không phải anh em ruột có đúng không? Không phải anh em ruột, tại sao chúng ta lại không thể yêu nhau, hả?"
Tay Thẩm Quân Vũ càng dùng lực mạnh, anh rống to lên.
"Nhưng em chỉ coi anh là anh trai."
Lời nói này của Thẩm Quân Dao chẳng khác gì một lưỡi dao cứa thẳng vào trái tim anh. Trái tim như rỉ máu, đau đến mức hô hấp cũng khó khăn.
Hai tay Thẩm Quân Vũ buông thõng xuống, cả người như mất hết sức lực.
"Không sao, chỉ cần anh yêu em là đủ. Nếu anh không có được trái tim em, nhưng anh vẫn có được thân thể của em."
Thẩm Quân Vũ đóng sầm cửa lại, anh mệt mỏi ngồi gục xuống đất, cả người vô lực tựa vào cánh cửa.
Tiếng nức nở của người con gái trong phòng truyền đến tai anh. Cô khóc, anh đau lắm chứ. Nhưng anh không thể thả cô ra, cô sẽ rời bỏ anh mà đi.
Hai người là anh em, nhưng không hề có quan hệ máu mủ ruột thịt. Anh là con trai duy nhất của nhà họ Thẩm, vì thế, từ nhỏ, cha mẹ đã ép anh học rất nhiều, biến một đứa trẻ thành người có những suy nghĩ hệt như một người lớn.
Năm anh năm tuổi, cha anh đem về một đứa trẻ mới sinh, lúc đó cha nói với anh rằng.
"Quân Vũ, từ giờ đây sẽ là em gái của con."
Nhìn đứa trẻ trong tay cha, nụ cười vô tư hồn nhiên kia như một ngọn lửa sưởi ấm trái tim anh.
Anh chăm sóc cô từ khi còn nhỏ, anh muốn giữ cô mãi mãi ở bên cạnh mình.
Năm cô mười tám tuổi, lúc đó, nghe nói cô đã có bạn trai, anh như phát điên lên. Anh dạy dỗ tên đó một trận, không cho phép người đàn ông nào bén mảng lại gần cô.
Anh cho rằng cô cũng yêu mình, thế là anh ấp ôm hy vọng này suốt bao nhiêu năm. Nhưng khi anh thổ lộ với cô, cô lại sợ hãi, không muốn bên cạnh anh, khiến đầu anh như muốn nổ tung.
Anh nhốt cô lại, muốn giữ cô ở bên cạnh mình. Anh không muốn mất cô.
Nhưng cô luôn tìm cách chạy trốn khỏi anh. Anh muốn yêu thương cô, nhưng cớ sao cô lại không cho anh cơ hội?
\[...\]
"Thẩm Quân Dao, em lại muốn bỏ trốn?"
Vừa vào phòng, anh đã nhìn thấy Thẩm Quân Dao có ý định muốn bỏ trốn. Mấy ngày nay, hóa ra cô giả vờ ngoan ngoãn để gỡ bỏ sự phòng ngừa của anh đối với cô.
Sắc mặt Thẩm Quân Dao bỗng trắng bệch, thật không ngờ Thẩm Quân Vũ lại phát hiện ra.
"Nếu em dám bước thêm một bước, thì đừng trách tôi bẻ gãy chân em."
\#còn