Nợ Tình Ngàn Kiếp Trả Một Lần

Chương 89: Là sự thật 3




"Huyết Dạ! Dừng lại!" Ta khó chịu vùng vẫy.

Ai kia đã nghe theo mà biểu hiện khá là không vui với ta.

"Nàng muốn ta đưa nàng trở về?"

"Kêu bọn họ dừng tay đi, ta không muốn thấy thêm người chết nữa!"

Đúng vậy ta là người họ cũng là người, sao chỉ vì một mình ta mà họ phải bỏ mạng kia chứ! ta không muốn có thêm người phải ngã xuống vì ta nữa, mà cái người đang bế ta trên tay kia lại chẳng chịu hiểu còn tỏ thái độ không vừa ý kia.

"Không!" Thẳng thừng.

"Gì? Sao chàng lại ích kỷ như vậy? Họ là thuộc hạ của chàng đó"

"Bọn chúng nên tự hào đã được chết vì ta" Vẫn dững dưng.

Cái con người máu lạnh này, ta thật không biết do bản thân có phải có vấn đề hay sao mà lại thích một người như chàng.

"Chàng thả ta xuống, ta không muốn theo chàng" 

Nhíu chặt mày, giọng ta đã đầy cương quyết, sự vô cảm hiện lên trên đôi mắt đó, chẳng chút mỉa mai quan tâm đến khi để ta sắp tức chết, chàng mới chịu mở lời.

"Vậy mà nói yêu ta? Đúng là giả dối" 

Ta cảm nhận được sự lạnh lẽo trong câu nói ấy, dù không muốn nhưng ta cũng không còn cách nào khác.

"Ta không nói dối, nhưng ta còn có những người yêu thương chờ đợi ta, ta không thể theo chàng được!"

Thời khắc ấy mọi thứ xung quanh như trống rỗng, chỉ hiện hữu một mình chàng trong mắt ta, sự cô độc đó, cứ như nam hài tử vào mùa đông năm ấy, lẽ loi, cùng muôn vàn nỗi bi thương, có lẽ chàng nghĩ ta sẽ bỏ chàng như lời hứa của mẫu thân chàng khi xưa.

Rồi Huyết Dạ không thốt thêm một lời nào nữa, nhưng sự cố chấp kia vẫn không bỏ được, bằng chứng là chàng không chịu quay lại, quyết bắt ta theo chàng.

==========================

Nữa tháng sau.

"Này Mặc! Ngươi nghĩ chủ nhân sao lại không liên lạc với bọn ta hả"

Mị Nhân đã hờn dõi, tên ẻo lả không trả lời mà lại đưa mắt nhìn người đang bộn rộn lau tới lau lui thanh bảo kiếm của mình.

"Lúc ngươi chú tâm thật câu hồn"

Nếu có thể ói tại chỗ thì Mị Nhân đã ói rồi, còn Khích Thương như chẳng hề nghe thấy làm ai kia cũng đưa ra bộ mặt trách móc.

"Khích Thương! Ở bên nhau lâu như vậy mà ngươi vẫn thật lạnh lùng với ta"

"Bớt nhảm đi" hờ hửng.

"Quá đáng! Nói chuyện với ngươi thật tức chết được"

Phụt một tiếng! Mị Nhân không nhịn nổi làm văng nước trà trong miệng ra tứ tung, thấy vậy tên ẻo lả đã nhảy lên trong khó chịu.

"Ngươi! Cái nữ nhân ở bẩn này!"

"Ha!ha! Ngại quá, lời ngươi làm ta buồn nôn quá"

"Ngươi..."

Thẹn quá hóa giận ngay lập tức tên ẻo lả đã đánh tới, Mị Nhân kia cũng nhanh tránh đòn mà thi chuyển kinh công ra bên ngoài.

Còn lại Khích Thương, hắn vẫn chẳng có biểu hiện gì để tâm, chuyện như thế này không phải như ăn cơm bữa rồi còn gì.

Bên ngoài.

"Sau lại dừng ở Dương Ly?... ta nghĩ đi tìm thế này...đúng là mò kim đáy bể mà!...không biết giờ vương phi đang ở đâu?"

Tô Tô vừa đi vừa ăn cái màn thầu của mình, miệng vẫn không ngừng nghĩ lãi nhãi, trong khi hai nam nam đi kế bên đã phiền sắp chết.

"Ngươi lo ăn, bớt nói lại đi, ngươi lo bằng chủ nhân không hả?" Hồng Y đã phàn nàn.

"Gì chứ! Ta là thuộc hạ của người, thì tất nhiên phải lo rồi!"

Thấy hai người này như nước với lửa, Ác Nhân cũng chẳng muốn xen vào thì phía sau lại có một giọng phát lên.

"Các ngươi ngoài cãi nhau thì làm được gì? Cũng giống như chủ nhân các ngươi tối ngày chỉ biết phát cáu, sao bằng chủ nhân nhà ta được"

Một lời nói ra ngay lập tức đã bị một đao giáng xuống, hắn đã nhanh mà tránh kịp.

"Khốn kiếp ai cho phép người cái quyền phê bình chủ nhân nhà ta hả?" Ác Nhân đã gầm giọng.

Ngay lập tức một giọng mềm mại đầy châm chọc của một nữ nhân lại vang lên.

"Ây dô! Muốn đánh! Đúng là thứ chỉ biết động thủ chẳng có đầu óc"

"Im ngay! Tiện nhân này" Tô Tô cũng xuất chiêu trong giận dữ.

Giữa đường đông đúc cả năm người kẻ đánh người trả, đã làm cho dân chúng phải kinh sợ mà tản mất dạng, tất nhiên chuyện xấu thì lan ra rất mau và rồi.

"Dừng lại hết cho ta" 

Cả Tấn Triệu và Tác Thác Nghiêm ở đâu xuất hiện mà đồng thanh ra lệnh.

"Chủ nhân!"

Ngay lập tức cả năm người đều cúi người phục lệnh trong lo sợ.

"Các ngươi là đang làm gì hả?" Mặt Tấn Triệu đã âm trầm"

Không dám trả lời, Tô Tô hết nhìn Hồng Y rồi nhìn Ác Nhân bên cạnh, nhưng cả hai người kia đều giống như Tô Tô vậy.

"Chủ...nhân thật ra..."

"Hai ngươi nói đi!" Lần này đến Tác Thác Nghiêm đã mở miệng.

Cũng giống như vẻ mặt của ba người kia, hai người này trán đã rịn mồ hôi.

"Câm rồi sao?" 

"Dạ...thưa chủ...chủ nhân chỉ là hiểu lầm" nam nhân đã lên tiếng trước.

Thấy vậy nữ nhân cũng nhanh chen vào.

"Dạ...dạ là hiểu lầm thôi thưa chủ nhân"

Nhìn lại bọn người của Tô Tô đều liếc mắt đồng lòng như hai người kia.

"Dạ...đúng! Chỉ là so tài xem võ công của ai lợi hại hơn thôi" Tô Tô đã kịp phải ứng.

Với cái nhìn xuyên tâm kia, thì những lời nói dối vụng về đó có thể qua được mặt hai nam nhân này sao? Thật ra chuyện cũng chẳng to tác gì nên cả Tác Thác Nghiêm cùng Tấn Triệu mới bỏ qua.

"Đã chưa tìm được người mà các ngươi còn ở đây so tài cao thấp?" Tấn Triệu đã nheo mắt trong khó chịu.

"Dạ! Bọn thuộc hạ sẽ đi ngay"

Sau tiếng trả lời của Tô Tô thì cả ba người vẫn đang đợi sự cho phép của Tấn Triệu mới dám nhút nhích.

"Đi đi!"

"Dạ chủ nhân!" Như thoát được kiếp cả ba đã nhanh biến mất không chút dấu vết.

"Chủ nhân! Bọn thuộc hạ cũng đi trước" Nam nhân đã nhìn đến Tác Thác Nghiêm như đợi sự cho phép của chủ nhân mình.

Khẽ gật đầu cùng một tiếng ừ đã làm cả hai thở ra nhẹ nhõm, rồi cũng nhanh mất dạng.

"Sao vậy nội bộ lục đục sao?" Vân Thẩm Sư hỏi.

Nhìn lại còn có mặt của Vương Thúc Lang đi bên cạnh, hôm nay cả hai tên này hình như tâm trạng rất tốt, thấy ý cười đã hiện ra, làm Tác Thác Nghiêm và Tấn Triệu cũng thấy lạ.

"Đã có tin của nương tử sao?" Tác Thác Nghiêm hỏi.

Phe phẩy chiếc quạt trên tay, Vân Thẩm Sư cũng không giấu.

"Ừ! Có người đã trong thấy nàng ở Dương Ly này!"

"Sao?" Tấn Triệu cùng Tác Thác Nghiêm đồng thanh, mặt như đã nở hoa.

"Là thật! Bọn ta khi tình cờ được biết từ người quen của Thẩm Sư hắn" Vương Thúc Lang cũng xác thực.

"Sao người quen ấy biết đó là Cách Nhi?" Tuy là một tin tốt nhưng cũng không thoát khỏi hoài nghi, Tấn Triệu cũng hỏi trong ngờ vực.

"Hắn đã gặp qua nương tử vài lần ở Ly quốc rồi nên biết!" Như biết Tấn Triệu sẽ hỏi thế, nên Vân Thẩm Sư cũng chẳng nao núng mà giải thích.

"Như lời tên hắc y đeo mặt nạ kia nói, nương tử đang được đưa đến Tây quốc!"

Một lời xác định chuyện kia nghe được từ hắc y đeo mặt nạ của Tấn Triệu làm bốn nam nhân điều rơi vào trầm tư, theo đó mỗi người một suy nghĩ, lần trước chặn đường Sát Huyết Dạ tuy đã để hắn thoát nhưng bọn hắn cũng bắt được đầu mối, càng ngỡ ngàng hơn những chuyện bọn hắn nghe được, quá không đúng sự thật, nương tử của bọn hắn ghét tên Sát Huyết Dạ kia đến thế sao lại có chuyện nhu thuận mà nghe lời hắn, nhất định là tên Sát Huyết Dạ ấy đã giở trò quỷ gì?.

Trong khi đó.

"Đa tạ...công công tử đã ra tay giúp đỡ!"

Vị tiểu thư ấy mặt đã ửng hồng, giọng cũng ấp úng đang cùng nha hoàn của mình mà cúi đầu đầy biết ơn.

Nhưng vị công tử với hắc y một thân, tóc trắng tán loạn trong gió, khuôn mặt đã làm nữ nhân không thể rời mắt, trông còn ngọc thụ lâm phong thế kia thì ai mà chịu nỗi.

"Không cần cảm tạ? Ta không phải mấy tên anh hùng ngu xuẩn cần tiếng không cần ăn đấy!"

Dứt câu ai kia đã quay mặt định rời đi thì vị tiểu thư đã nhanh ngăn lại.

" Công...công tử đợi đã..."

" Nhận bạc của phụ thân ngươi nên cứu ngươi thôi!"

Chưa để vị tiểu thư ấy mở miệng hắn đã biến mất.

Còn nội tâm Sát Huyết Dạ hắn thật đang gào thét, đường đường là một ma chủ như hắn, phải đi cứu người nhận bạc thưởng, có trách cũng trách hắn trước kia chẳng hề lo ăn lo mặc vì luôn có tên Mặc kia lo mọi chuyện cho hắn, giờ ngăn lượng đã xài hết, hắn cũng không thể đi phóng hỏa giết người như mấy tên cướp hèn mọn ấy! rồi nữ nhân mà hắn thương cứ gieo trong đầu hắn toàn gì đạo lý làm người, nếu không phải vì nàng, hắn đã không nhân nhượng thế này.