Hôm qua bắt được một nữ nhân, nghe nói là quốc sắc thiên hương, ta cũng chẳng mấy tò mò lắm khi nghe Mạnh đại nương nói vậy, cho đến khi nghe bà ấy nói nữ nhân kia tự nhận mình là Bát công chúa của Ly quốc, ta mới ngỡ ra là Bát muội của Quân Nhuẫn, nên hôm nay mới liều lĩnh mà đến xem thế nào.
Trước phòng giam dành cho tù nhân, trước mắt ta đúng là Ly Miễn Miễn, Bát công chúa của Ly quốc, nhìn nàng ta đang gụt đầu với bộ dạng nhếch nhát đáng thương kia, ta còn tưởng mình đã qua mắt nhìn lầm, lúc trước mỗi lần thấy nàng ta, đều là bộ dạng của phượng hoàng trên cao, từ đầu tóc cho đến phục trang luôn lộng lẫy hơn người, mà giờ đây, đầu tóc rũ rượi, mặt mày lắm lem, y phục vừa bẩn có nơi còn bị rách, thật ra lúc bị bắt về bọn khốn kiếp đó đã làm gì nàng ta kia chứ?.
"Bát muội!"
Ngẩn đầu, nha đầu ấy nhìn ta như không tin vào mắt mình, nhanh sau đó đã bò đến bên cửa phòng giam mà khóc nức nở.
"Hu..hu! Thất...thất tẩu! Tẩu cứu muội với"
Sự hóng hách ngày thường đã không còn, giờ cứ như một tiểu cô nương bị ức hiếp đến không còn sức phản kháng, cũng làm ta có chút thương xót, nhẹ vỗ lấy mu bàn tay đang nắm chặt lấy tay ta kia, ta khẽ an ủi nàng ta.
"Đừng khóc! Ta sẽ tìm cách cứu muội ra, muội có thể kiên nhẫn chờ ta không?"
"Thất tẩu! Tẩu nhất định phải cứu muội ra mới được à, muội sợ lắm..."
Có lẽ tinh thần đã được chấn an, nha đầu ấy gật đầu lia lịa nhìn ta, ta cũng biết giờ ngoài tên ma chủ ấy ra thì không còn cách nào cứu nàng ta được, có lẽ nên thử một lần đến cầu xin hắn xem sao.
"Mạc cô nương! Cô nương nên sớm rời đây, đừng để bọn tôi bị trách phạt"
Nghe tên canh gác đã lên tiếng, ta cũng không muốn để bọn hắn bị liên lụy, nhờ có Mạnh đại nương nói giúp, ta mới được đến đây, giờ thấy nàng ta vẫn bình an, xem như có thể an tâm rồi.
"Bát muội! Ta đi trước đây! Muội nhớ bảo trọng "
Mắt thấy ta rời đi, nha đầu ấy đã hoang mang lo sợ rõ rệt, nhưng cũng không dám nếu kéo, nàng ta biết nhất định Mạc Tử Cách ta sẽ cứu nàng ta ra nên đã ngoan ngoãn nghe lời hơn.
Một lúc sau.
Bóng người đã khuất dạng, trong tối cũng xuất hiện một người bước ra.
"Cửu hộ vệ"
Hai tên canh gác nhanh chấp tay, mắt hắn vẫn nhìn nơi bóng người đã đi kia mà không nói gì, thật ra Mạc Tử Cách đâu hề biết lệnh là do hắn đưa ra để nàng có thể dễ dàng mà vào thăm, chứ Mạnh đại nương kia thì có quyền hạn gì mà lên tiếng với lũ canh gác nơi đây kia chứ!.
Trong khi đó.
Một đường thẳng ta đã đi đến phòng của tên Sát Huyết Dạ ấy, trên đường cũng chẳng có sự ngăn cản gì, đơn giản là ở đây mặc dù nói là bị giam cầm nhưng ta vẫn có thể ngang nhiên tự do đi lại, trừ những nơi được gọi là cấm địa.
"Mạc cô nương! Cô đến đây làm gì?"
Tên mặt nạ canh cửa đã ngăn ta lại, dường như có người bên trong tuy bất tiện, cũng không thể tay không trở về, nên ta cũng lên tiếng lớn một chút cố tình cho bên trong nghe thấy.
"Ta có chuyện cần tìm ma chủ các ngươi!"
"Chuyện gì? Giờ không được!"
"Vào đi!"
Tiếng bên trong đã vọng ra, tên mặt nạ canh cửa cũng nhanh nhường đường, khi ta mở cửa bước vào thì không những có ánh mắt của tên ma chủ ấy nhìn ta mà còn thêm ba ánh mắt khác nhìn đến, hai người lạ mặt chưa từng gặp và một người nhìn hình dáng rất quen thuộc, khổ nổi khuôn mặt hình như bị biến dạng, dù đã che mặt lại nhưng vẫn còn thấy dấu vết của sẹo để lại, lạ ở chỗ cặp mắt của mấy tên này như muốn dính vào người ta vậy.
"Ngươi có chuyện gì?"
Tên Sát Huyết Dạ ấy lên tiếng cũng kéo đi ánh mắt của bọn họ, ta cũng nhanh vào vấn đề của mình.
"Chuyện của Bát công chúa, hãy thả nàng ấy ra"
Hắn chợt nhếch môi nhìn ta như nghe chuyện nực cười.
"Ngươi dựa vào đâu mà đòi ta thả người?"
"Dựa vào ngươi cần ta"
Điều này ta có thể quả quyết, vì ta đã phát hiện ra, tên ma chủ này không cần dùng nữ nhân để áp chế huyết khí trong người nữa, mà chỉ cần có ta, nói đúng hơn là mùi hương trên người ta.
"Nữ nhân cũng khá thông minh đó, nhưng ngươi đừng quá đề cao bản thân, bổn ma chủ ta tuy cần ngươi nhưng cũng vì thế mà nghe theo lời ngươi đâu"
"Được thôi! Dù sao ta cũng không còn đường lui nữa, xem như kết thúc tại đây đi"
Cầm viên đan mà lần trước khi ngủ cùng hắn ta đã lấy trộm được, thật ra loại này khi uống một viên sẽ phong bế võ công nhưng uống đến viên thứ hai sẽ không ngừng thổ huyết mà chết, ta cũng chỉ phòng ngừa hắn giở trò đồi bại lần nữa nên mới lấy trộm, bỏ vào họng giả vờ nuốt còn chưa kịp thì đã bị một bàn tay từ sau ôm lấy, bóp miệng ta, hắn đã đưa tay lấy viên đan ấy ra, ta cũng kinh ngạc vì đó là ai, tên mặt lạnh.
"Ấy da! Khích Thương ngươi đúng là làm ta mở mang tầm mắt đấy!"
Lời châm chọc của nữ nhân Mị Nhân kia khi vừa bước vào, tên mặt lạnh ấy cũng đã buông ta ra.
"Các ngươi lại đến đây có chuyện gì?"
Tên Sát Huyết Dạ lại lên tiếng với cái giọng như muốn giết người đến nơi mà ta nghĩ chắc là hắn đang nhắm vào ta.
"Chủ nhân! thuộc hạ nghe nói Hắc Âm và Lôi Âm bọn hắn đã tìm được một thần y đem về, nên cũng đến xem thử"
Nói đoạn nàng ta cũng nhìn đến vị được xem là thần y ấy mà quan sát, người đó lại cứ đâm đâm mà nhìn ta, nhưng theo ánh mắt đó ta còn nghĩ là Vương Thúc Lang chàng nữa.
"Ngươi là thần y?"
Nữ nhân ấy hỏi hắn ngay lập tức gật đầu mà không nói chuyện được.
"Ừ! Bọn ta tìm được hắn khi đang làm nhiệm vụ"
Một trong hai tên ấy đã trả lời, ngay sau đó là nụ cười đầy châm biến được phát ra.
"Ha!ha! Nhiệm vụ? Ta mới biết là làm nhiệm vụ ở kỷ viện đấy!"
"Được rồi! Tất cả ra ngoài hết đi!"
Tên Sát Huyết Dạ ra lệnh với điệu bộ cảm thấy phiền vì mày hắn đã nhăn đến sắp dính vào nhau.
"Dạ chủ nhân"
Đồng thanh, bọn họ đã cung kính quay đầu, còn ta vẫn chưa đạt được mục đích nên sao có thể rời đi được.
"Ngươi ở lại"
Hắn là kêu ta ở lại sao? Mà cũng lạ hắn kêu ta ở lại chứ có phải kêu mấy tên kia đâu? Vậy mà bọn hắn lại dừng bước chân làm gì?.