Vân Phủ.
"Là thiếu gia, người đã trở về rồi!"
Vừa thấy Vân Thẩm Sư từ trên xe ngựa bước xuống, Thúc trưởng quản đã hớn hở chạy ra nghênh đón, ông quan sát tự giờ lại không thấy thiếu phu nhân nhà mình đâu cả, mà trên xe dường như trống không, nên cũng thắc mắc liền hỏi ngay.
"Thiếu gia, thiếu phu nhân không cùng người về sao?"
"Ta mệt đừng ai làm phiền ta"
Không trả lời theo câu hỏi, Thúc trưởng quản có chút khuẩn trương khi thấy Vân Thẩm Sư bước nhanh vào phủ với vẻ không vui, biết là có chuyện ông cũng không dám hỏi nhiều, mà trực tiếp đi theo phía sau, ông không hề nhìn ra được Vân Thẩm Sư hắn đang bị nội thương bởi hơn tháng trước vì chuyện của nương tử mình, ngay cả Vân Thẩm Sư cùng Tác Thác Nghiêm điều bị trọng thương nghiêm trọng, theo lý hắn đã trở về Ly quốc lâu rồi vì phải dưỡng thương nên mới chậm trễ như vậy.
Trước mặt là đại sảnh của Vân phủ dành làm nơi tiếp khách, mắt Vân Thẩm Sư không nhìn đến mà trực tiếp rẽ trái để về phòng, ý định đã bị ngăn lại vì bên trong vừa kịp phát ra giọng nói làm hắn phải dừng bước chân.
"Lâu rồi không gặp Vân công tử!"
Ánh mắt Vân Thẩm Sư chợt nổi lên sắc bén, mang vẻ đề phòng khi người từ bên trong đã đi ra.
"Thiếu gia! Vị Đường công tử đây là đang đợi người"(Thúc trưởng quản vội chen vào).
"Ngươi đến đây làm gì?"
Trái với vẻ mặt Vân Thẩm Sư hiện giờ, vị Đường công tử kia vẫn giữ nguyên nụ cười trên môi, thuận tay còn phe phẩy chiếc quạt trên tay qua lại, điệu bộ hết sức thản nhiên.
"Ta nói này Vân Thẩm Sư! Đã nhiều năm không gặp như vậy, ngươi vẫn chẳng thay đổi gì"
"Đuổi khách"
Vân Thẩm Sư quay đầu ra lệnh, làm Thúc trưởng quản tót mồ hôi, hết nhìn thiếu gia nhà mình rồi lại nhìn đến vị Đường công tử trước mặt có vẻ khó xử, nhưng ai kia lại chẳng chút e dè, không đợi Vân Thẩm Sư bước đi mà đã nhanh chấn trước mặt.
"Ngươi đối xử với khách đến nhà quá tệ rồi đấy! Ta còn định đem tin tốt đến cho ngươi đây!"
Vẫn điệu bộ không màng Vân Thẩm Sư chỉ buông một câu lạnh nhạt.
"Đừng làm phiền ta"
"Thật không muốn nghe"
Hắn dùng quạt che miệng cười, với ánh mắt đầy quỷ dị đó làm Vân Thẩm Sư chỉ muốn cho hắn một cái đấm vào mặt.
"Nghe nói ngươi thành thân rồi! Sao ta vẫn chưa thấy thê tử nhà ngươi đâu nhỉ? Hay đã bị bắt cóc rồi?"
Trúng ngay trọng điểm, Vân Thẩm Sư khẽ quan sát hắn, biết tên này là một kẻ quái gỡ, hành tung kỳ lạ, nay hắn đến đây nhất định là có chuyện, mà chuyện của nương tử nhà mình hắn sao lại biết?.
"Ngươi đã biết gì?"
"Chúng ta làm một cuộc giao dịch thế nào?"
"Còn phải xem, tin ngươi đưa đến có giá trị ra sao?"
Cũng cùng lúc đó phủ Thất vương.
Tác Thác Nghiêm cũng vừa ngồi xuống chưa lâu, đối diện hắn là Ly Quân Nhuẫn cùng Tấn Triệu với vẻ mặt âm trầm chẳng mấy khả quan.
"Vân Thẩm Sư cũng vừa rời khỏi không lâu, lần trước bị tên Sát Huyết Dạ ấy làm trọng thương, ta còn nghĩ hai ngươi sẽ không về Ly quốc mau như vậy?"
Tác Thác Nghiêm vẫn trầm mặt về câu nói của Ly Quân Nhuẫn, hắn bị nội thương nghiêm trọng như thế cũng vì an nguy của nương tử nhà mình, chứ nếu so tài cao thấp thì chưa chắc gì tên Sát Huyết Dạ kia có thể thắng nổi hắn.
"Để ta trà trộn vào trong Sát Ma Thành, các ngươi chỉ cần ở ngoài tiếp ứng là được"
Cả Ly Quân Nhuẫn và Tấn Triệu điều hiểu được ý hắn, biết thuật dịch dung của Tác Thác Nghiêm hắn là đỉnh của thiên hạ rồi! Nếu trà trộn được vào đấy! Nội ứng ngoại hợp thì còn gì bằng.
"Ta sẽ theo ngươi vào đó, với cái thể trạng của ngươi hiện giờ thì thật không dễ dàng gì"
Tấn Triệu quyết định theo vào, có thêm người sẽ cứu nương tử của mình dễ dàng hơn, Ly Quân Nhuẫn cũng đồng ý, hắn cũng không thể theo luôn mà trà trộn vào, bên ngoài cần người tiếp ứng, nên hắn sẽ lãnh đạo bên ngoài, thật ra cả ba bọn người hắn điều rõ Sát Ma Thành là một nơi rất khó đối phó, bằng chứng là lần trước Ly Quân Nhuẫn đã cho người vào thâm dò thử, kết quả người đi mà chẳng thấy xác về.
"Vậy quyết định vậy đi, ngươi theo ta đến một nơi?"
Tác Thác Nghiêm vẫn không hiểu ý Ly Quân Nhuẫn là gì.
"Đi đâu?"
Khẽ nhếch môi, Ly Quân Nhuẫn buông một câu hờ hửng mang đầy ẩn ý.
"Kỷ viện"
==========================
Hai ngày sau.
"Vương thần y chàng định đi đâu? Cho ta theo với!"
Giữa đường đến Thất vương phủ, Bát công chúa vừa gặp đã ôm lấy tay Vương Thúc Lang, làm hắn cảm thấy khó xử vô cùng, đẩy bàn tay kia ra hắn cũng không muốn giải thích nhiều.
"Ta có chuyện cần làm, công chúa nên trở về hoàng cung là hơn"
Vẫn không buông tha, Bát công chúa vẫn muốn theo hắn.
"Ta muốn theo chàng, chàng cho ta theo"
Nhưng nàng không để ý bên cạnh hắn tự giờ vẫn có hai nam nhân lạ mặt nữa, một người đã cau mày lên tiếng đuổi người.
"Bát công chúa nên về cho, bọn ta không có kiêng nhẫn mà ở đâu dài vòng đâu!"
Bực dọc, Bát công chúa nhanh chuyển hướng mắt về tên vừa nói chuyện đó mà chỉ tay vào mặt.
"To gan! Bổn công chúa muốn đi đâu là chuyện của ta, ngươi là thá gì mà chen vào"
Hất mạnh bàn tay đang chỉ vào mặt mình kia, nam nhân mặt đã đầy phẫn nộ.
"Nếu ngươi còn không đi, ta sẽ may miệng ngươi lại"
Có chút sợ, Bát công chút nhanh lùi lại đứng nép phía sau Vương Thúc Lang, thì Vương Thúc Lang hắn cũng khẽ thở ra trong mệt mỏi.
"Chúng ta nhanh đi thôi!"
" Thúc Lang chàng cho ta theo"
Vẫn không buông bỏ, Bát công chúa cố này nỉ thì ngay sau đó một nam nhân ở đâu đã xuất hiện cung kính.
"Xin công chúa về cho, nếu không thuộc hạ không đảm bảo được cơn thịnh nộ của vương gia"
Lần này Bát công chúa đã xanh mặt, vì người trước mặt nàng biết, ngó giáo giác nàng sợ Thất hoàng huynh của mình đang ở đâu đó, nên đã vội đứng sang một bên nhường đường, ngựa cũng đã được đem đến, cả ba nam nhân điều phóng lên ngựa mà rời đi.